Luận Kết Cục Của Việc Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong

Chương 157: Phiên ngoại năm




Từ sau khi đi tham gia hôn lễ của cháu đại tẩu, Sầm Bách Hạc liền phát hiện Kỳ Yến thường xuyên muốn nói lại thôi mà nhìn hắn, lại thường thường trốn ở trong thư phòng viết viết vẽ vẽ.
Sầm Bách Hạc nhịn không được bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ là bởi vì mình qua cái rãnh ba mươi tuổi này, ở trong lòng Tiền Tiền đã không còn mị lực lớn như vậy chăng?
Hôm nay ở công ty mở họp xong, hắn đi ngang qua hành lang công ty, nhìn mình phản chiếu trên thủy tinh, dáng người cao ngất, trên người không có sẹo lồi, mặt thoạt nhìn khác biệt không lớn với lúc mới vừa quen biết Tiền Tiền, không có rụng tóc, không có mập ra, dường như không có gì không đúng.
“Ông chủ?” Lương Phong đi theo phía sau hắn ho khan hai tiếng, “Ngài và giám đốc Nguyễn hẹn mười một giờ gặp mặt, bây giờ còn có năm phút đồng hồ.”
“Ừ, ” Sầm Bách Hạc thu hồi ánh mắt, thoạt nhìn vẻ mặt lạnh lùng.
Lương Phong cũng làm bộ như không thấy vừa rồi hắn lén nhìn gương, còn vẻ mặt tỉ mỉ soi mói. Bộ dạng này khẳng định lại là Kỳ đại sư làm gì đó, làm cho ông chủ bọn họ bắt đầu lo được lo mất. Cũng không biết hai người này kiếm đâu ra tình thú, đã chồng chồng già vài năm, còn cứ chơi cái kiểu này, thật sự tưởng bánh chó không cần tiền hả?
Trong phòng khách, Nguyễn Hữu Y chỉnh chỉnh lọn tóc mỏng sau vành tai, lần này lại đây nói chuyện làm ăn với Sầm Bách Hạc, cô cố ý ăn diện vô cùng già giặn, chỉ để có thể lưu lại ấn tượng tốt trước mặt Sầm Bách Hạc. Loại con gái xuất thân như cô, không phải vì đám cưới gia tộc, thì chính là dựa vào bản lĩnh của mình sống yên ở xí nghiệp gia tộc, như vậy ít nhất có thể có tự do nhất định.
Ba năm trước đây, trong nhà chuẩn bị cho cô và Viên gia đám hỏi, nào biết Viên Bằng không rõ ràng với một nữ đồ đệ của bọn bịp bợm giang hồ, Nguyễn gia mặc dù có lòng kết thân, nhưng không muốn ném mặt mũi lớn như vậy, cho nên chuyện của cô và Viên bằng, cứ như vậy gác lại. Sau nữa Viên gia cuốn vào một vụ lại một vụ án, thậm chí còn liên lụy tới một ít giao dịch phi pháp với nước ngoài, cho nên mấy người Viên gia long đong vào tù, Viên Bằng và em trai hắn tuy rằng không có liên lụy vào, nhưng mà hai anh em này lại từ thiên chi kiêu tử biến thành người thường, chênh lệch như vậy không biết có mấy ai thừa nhận được.
Từ đó về sau, Nguyễn Hữu Y không có gặp lại Viên Bằng nữa, nghĩ chắc hắn cũng không muốn nhìn thấy cô. Gặp lại chỉ còn có xấu hổ, không bằng không gặp.
“Giám đốc Nguyễn, xin ngài chờ, ông chủ của chúng tôi lập tức tới đây.” Nữ thư ký xinh đẹp đem một đĩa điểm tâm đặt tới trước mặt cô, nụ cười trên mặt vô cùng ngọt ngào.
Nguyễn Hữu Y có chút không hiểu mà nghĩ, Sầm Bách Hạc để cô gái xinh đẹp trẻ tuổi như vậy làm thư ký, sẽ không sợ Kỳ Yến nghĩ nhiều sao?
Không bao lâu, cô nghe được bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, Sầm Bách Hạc và trợ lý của hắn đi đến.
Nguyễn Hữu Y đứng lên, vươn tay với Sầm Bách Hạc: “Sầm tổng.”
“Giám đốc Nguyễn, ” Sầm Bách Hạc bắt tay với Nguyễn Hữu Y liền buông ra, “Mời ngồi.”
Đối với Nguyễn Hữu Y mà nói, tướng mạo, mỗi tiếng nói cử động của Sầm Bách Hạc đã từng hiện lên trong đầu cô vô số lần, nhưng mà đối với Sầm Bách Hạc mà nói, đây là một cô gái từng nghe nói tên, nhưng mà lại không quá quen thuộc.
“Sầm tổng, lần này tôi đến, là muốn nói chuyện quy hoạch nội thành Tây Giao với anh, không biết anh có hứng thú với mảnh đất kia hay không.” Nguyễn Hữu Y biết công ty Sầm Bách Hạc mấy năm trước khai phá một khối đất, cũng không biết xảy ra chuyện gì, mảnh đất kia đặc biệt vượng, nghe nói là bởi vì phong thuỷ tốt, cho nên hiện tại cửa hàng và phòng ở bên kia đều bị nâng lên giá trên trời.
Sầm Bách Hạc ăn một miếng ngon ngọt lớn như vậy, hiện tại cô nhắc tới hạng mục khai phá đất đai, đối phương hẳn là sẽ động lòng mới đúng.
Nhưng mà khiến Nguyễn Hữu Y không thể tưởng được chính là, thái độ Sầm Bách Hạc dường như không nhiệt tình như vậy, sau khi hắn xem qua đại khái dự án, lắc đầu nói: “Giám đốc Nguyễn, dự án này vô cùng không tồi, nhưng mà trong mắt tôi, trong đây còn thiếu một điểm rất quan trọng, chính là năng lực mua của người tiêu thụ cùng với quan niệm tiêu phí.”
Nguyễn Hữu Y nói: “Ở đế đô, còn có nhà ở chỗ nào là bán không được sao?”
“Công ty của chúng tôi không cầu có thể bán được phòng, mà là độ vừa lòng của người tiêu thụ, còn có giá trị danh nghĩa của những cửa hàng, ” Sầm Bách Hạc đem bản kế hoạch trả cho Nguyễn Hữu Y, “Trong mắt tôi, mảnh đất này không có giá trị lớn như vậy.”
“Vì sao?”
“Giám đốc Nguyễn thời niên thiếu đã bắt đầu xuất ngoại du học, có khả năng không quá hiểu biết với mảnh đất này. Mảnh đất này hơn một trăm năm trước có một đài xử trảm, gần đó còn có một bãi tha ma, cho nên mảnh đất này vẫn luôn bán không được giá cao thậm chí còn thường thường có một ít lời đồn ma quái, ” Sầm Bách Hạc dừng một chút, “Có điều khai phá mảnh đất này sẽ không xuất hiện lỗ lã gì, cho nên quý công ty không cần lo lắng điểm này.”
Nguyễn Hữu Y có chút buồn cười, thật không ngờ Sầm Bách Hạc lại bởi vì loại nguyên nhân đó mà từ chối hợp tác khai phá, đây thật đúng là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, tìm một cái thầy phong thủy làm bạn trai, hiện giờ hắn cũng trở nên phong kiến mê tín.
“Thật không ngờ Sầm tiên sinh cũng tin tưởng mấy cái đó.” Nguyễn Hữu Y im lặng một khắc, “Xem ra Kỳ đại sư ảnh hưởng với anh thực lớn.”
“Sầm mỗ chỉ là không muốn quấy rầy nơi thanh tĩnh của người chết mà thôi, ” Sầm Bách Hạc không thấy là Nguyễn Hữu Y đang châm chọc, ngược lại lộ ra một nụ cười, “Giữa người yêu khó tránh khỏi sẽ bị đồng hóa, để giám đốc Nguyễn chê cười.”
Không biết vì sao, Nguyễn Hữu Y có loại xúc động ném bản kế hoạch trong tay lên mặt Sầm Bách Hạc, nhưng mà nghĩ tốt xấu cũng là người đàn ông cô thầm mến đã nhiều năm, cô lại cứng cỏi nhịn được.
“Sầm tiên sinh cũng tin tưởng quỷ thần ư?” Nguyễn Hữu Y làm thế nào cũng không thể tin được, người giống Sầm Bách Hạc sẽ tin tưởng cái này.
“Không, tôi không tin quỷ thần, người yêu của tôi thường nói, làm người phải tin tưởng khoa học, thế gian cũng không có quỷ thần, quỷ thần chỉ tồn tại trong lòng nhân loại, ” nụ cười trên mặt Sầm Bách Hạc càng thêm dịu dàng, “Có khả năng giám đốc Nguyễn hiểu lầm ý tôi.”
Nguyễn Hữu Y kéo khóe miệng miễn cưỡng cười cười: “Xem ra là tôi hiểu lầm Sầm tiên sinh.”
Năm đó đại khái là mắt cô bị mù, thế mà lại thầm mến cái loại đàn ông có việc thì show ân ái, không có việc vẫn show ân ái này. Bọn họ ở bên nhau đã hơn ba năm đi? Đã show ba năm, còn chưa có show đủ nữa, trong giới của bọn họ lén truyền lưu mấy tấm hình Sầm Bách Hạc đăng trên weixin, mỗi một bài trong weixin đều là về Kỳ Yến, nội dung đại khái chính là, người đàn ông của tôi tốt, người đàn ông của tôi rất tốt, người đàn ông của tôi tốt nhất, người đàn ông của tôi đệ nhất thiên hạ, người đàn ông của tôi tốt vô địch vũ trụ.
Khi đó cô cho rằng mấy bức ảnh đó là người khác P, hôm nay sau khi thấy Sầm Bách Hạc, cô bắt đầu có chút tin tưởng mấy tấm hình kia rồi.
Đề tài này đã bị nói vào ngõ cụt, không cách nào tiếp tục nữa. Làm trợ lý đặc biệt của Sầm Bách Hạc, Lương Phong bắt đầu đi ra khuấy động không khí một chút, “Giám đốc Nguyễn, tuy rằng lần này hợp tác không thể thành công, có điều chúng tôi cầu chúc ngài tìm được bên đối tác thật tốt.”
“Cám ơn, ” Nguyễn Hữu Y cũng muốn chấm dứt loại không khí này, tiếp tục với đề tài của Lương Phong, “Mặc dù có chút đáng tiếc, nhưng mà hy vọng về sau sẽ có cơ hội hợp tác.”
Sầm Bách Hạc đứng lên, nắm tay với Nguyễn Hữu Y, “Vừa vặn sắp đến giữa trưa, nếu giám đốc Nguyễn cho thể diện, mời cùng đi ăn bữa cơm.”
“Được, vậy liền đa tạ Sầm tiên sinh.” Nguyễn Hữu Y trực tiếp đáp đồng ý.
Lương Phong nhìn trần nhà, ông chủ nói lời này, nhất định chỉ là xuất phát từ lễ phép, thật không ngờ giám đốc Nguyễn thế mà thật sự đáp ứng. Sau đó, hắn lấy danh nghĩa đi toilet, gọi một cú điện thoại cho Kỳ đại sư, nói rõ vì sao giữa trưa ông chủ không thể cùng ăn cơm với cậu, muốn ăn cơm với ai, tới chỗ nào ăn cơm.
Phòng làm việc bên này, Kỳ Yến cúp điện thoại, quay đầu nói với tiểu Dương và Lâm Bằng: “Đi, hôm nay tôi mời hai người đi ra ngoài ăn cơm.”
“Anh không ăn cơm với Sầm tiên sinh hả?” Lâm Bằng mặc áo khoác, “Lại mời bọn tôi?”
“Cậu đi hay không?” Kỳ Yến mặc một cái áo khoác, nói với Lâm Bằng, “Có ai nói cho cậu biết, con nít không cần xen vào việc của người khác, chỉ cần an tĩnh ăn cơm là được hay không?”
Lâm Bằng xì một tiếng, có điều vẫn ngoan ngoãn theo sau Kỳ Yến, ngồi lên xe cậu.
Chờ ba người vào nhà hàng, nhìn thấy Sầm Bách Hạc, Lương Phong cùng với Nguyễn Hữu Y ngồi trong góc phòng, Lâm Bằng nháy mắt phản ứng lại: “Anh là tới bắt gian hả?”
“Thằng nhóc cậu, ai dạy cậu mấy cái này, ” Kỳ Yến mở thực đơn ra, sau khi chọn hai món ăn, cố ý chọn một phần món ăn mà thanh thiếu niên thích cho Lâm Bằng, nói với Lâm Bằng, “Tôi đây không gọi là bắt gian, tôi đây gọi là phu xướng phu tùy.”
Lâm Bằng kéo kéo trên miệng, ý bảo mình không nói lung tung nữa, quay đầu nhìn anh tiểu Dương.
Anh tiểu Dương lắc lắc đầu, kiên quyết ủng hộ bất cứ một quyết định nào của Kỳ Yến.
Lâm Bằng nhẹ xùy một tiếng, fan cuồng!
“Sầm tiên sinh so với trước kia, thay đổi rất nhiều, ” Nguyễn Hữu Y buông ly rượu vang xuống, vẻ mặt có chút phức tạp, “So với trước kia sinh động hơn rất nhiều.”
Đến bây giờ cô còn nhớ rõ, năm đó Sầm Bách Hạc khoảng hai mươi tuổi đứng ở trong đám người, cả người lạnh lùng đến độ giống như tất cả mọi người ở đây không phải người cùng thế giới với hắn, rõ ràng tướng mạo xuất chúng đến mức khiến rất nhiều người đều ảm đạm thất sắc, lại không có một ai dám tới gần hắn.
Khi đó cô rất muốn đi đến bên cạnh Sầm Bách Hạc, sau đó nói với hắn: “Hi, anh đẹp trai, anh cần có người ở cùng không ”
Chỉ tiếc khi đó cô không có dũng khí như vậy, chỉ có thể đứng ở trong góc nhỏ lén nhìn hắn, sau đó cùng với người khác, tán gẫu những chuyện không có dinh dưỡng, nói những đề tài không có bờ bến.
Bây giờ nghĩ lại, nếu khi đó cô dũng cảm một chút, nói không chừng liền không có nhiều tiếc nuối như vậy, cũng không có…
Sầm Bách Hạc từ chối cho ý kiến cười cười, hắn cảm thấy mình vẫn luôn sinh động, chỉ là khi đó không ai đi tìm hiểu hắn, cũng không có ai dám thật sự đi quan sát hắn đến tột cùng là hạng người gì. Chỉ có Tiền Tiền là khác, em ấy giống như luồng sáng lạ trong sinh mạng của mình, chiếu sáng tất cả.
Sau khi hắn yêu đương, tất cả mọi người nói, hắn thay đổi thật nhiều.
Nhưng mà hắn hiểu rõ, mình không có thay đổi, thay đổi chính là cái nhìn của những người đó mà thôi.
Có điều suy nghĩ đó hắn không cần nói với người không liên quan, mà bọn họ cũng không quan tâm những chân tướng đó. Người đời đều là như thế, treo bạn ở ngoài miệng, không nhất định là thích bạn, quan tâm bạn, mà là xem bạn là một đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu mà thôi, cái khác không quan trọng như vậy.
Nguyễn Hữu Y thấy Sầm Bách Hạc thái độ lạnh nhạt, dường như cũng không có gì để nói với cô, có điều cô cũng không thèm để ý, ngược lại thoải mái nói: “Có điều người đàn ông như anh, đại khái chỉ có người như Kỳ đại sư, mới có thể đả động lòng anh.”
“Ừ, em ấy rất tốt.”
Nguyễn Hữu Y: không cần anh cường điệu, tôi biết Kỳ đại sư đó rất lợi hại, rất tốt, hiện giờ ai không biết vị Kỳ đại sư này bản lĩnh xem phong thuỷ cao cường, cầu cậu ta xem phong thuỷ còn phải dựa vào duyên phận, nhiều tiền ít tiền người ta căn bản không thèm để ý.
Dù sao đối với Kỳ Yến mà nói, tiền chỉ là một vài chữ, nhiều ít không hề gì.
Đề tài lần thứ hai bị Sầm Bách Hạc bóp chết, Nguyễn Hữu Y đã không có tâm tình cảm khái nữa rồi, sau khi cơm trưa kết thúc, bọn họ liền chuẩn bị rời đi, nào biết cô vừa nghiêng đầu, liền nhìn thấy Kỳ Yến ngồi ở một góc khác.
Nguyễn Hữu Y nhịn không được bật cười, đây thật đúng là quá trùng hợp.
Cô xem Sầm Bách Hạc hoàn toàn không biết gì về việc này, nhíu mày: “Sầm tiên sinh, nếu anh với người khác phái đi ra ngoài ăn cơm, có phản cảm người yêu anh đi theo không?”
Sầm Bách Hạc không rõ vì sao Nguyễn Hữu Y hỏi như vậy, hắn sửng sốt một chút: “Giám đốc Nguyễn nói lời này là có ý gì?”
“Tôi hình như nhìn thấy Kỳ tiên sinh.” Nguyễn Hữu Y vươn tay chỉ chỉ góc đối diện, “Anh xem, đó có phải Kỳ tiên sinh hay không?”
Lương Phong mãnh liệt nhìn về phía Nguyễn Hữu Y chỉ, ai nha mẹ ruột của tôi, thật đúng là Kỳ đại sư nha.
Người bình thường bị phát hiện loại chuyện này, thế nào cũng phải xấu hổ một chút đi, chỉ là Lương Phong lại nhìn thấy Kỳ đại sư cười tủm tỉm vẫy vẫy tay với bên này. Quay đầu lại nhìn ông chủ, nụ cười trên mặt xán lạn cực kỳ, một chút cũng không nghi ngờ vì sao Kỳ đại sư ở đây.
Thôi, loại chuyện một nguyện đánh, một nguyện chịu này, người mỗi ngày ăn thức ăn chó là hắn, cũng không cần đi quan tâm.
Nguyễn Hữu Y cẩn thận quan sát biểu tình Sầm Bách Hạc, sau khi cô thấy đối phương lộ ra tươi cười, ngọn lửa nhỏ còn sót lại dưới đáy lòng, cũng bị cô bóp chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.