Luận Kết Cục Của Việc Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong

Chương 128: Trong nhà




Sau khi thấy tận mắt bản lĩnh của Kỳ Yến, Viên Bằng không dám khinh thường cái nghề phong thuỷ sư này như trước nữa. Cho nên khi nghe Kỳ Yến nói có thể cắt đứt vận số Viên gia hắn, hắn sợ tới mức lui về phía sau một bước. Gia tộc là hậu thuẫn hữu lực cực mạnh của hắn, nếu Viên gia thật sự xảy ra chuyện gì, hắn cũng sẽ trở thành hai bàn tay trắng.
“Khí thế trong miệng Kỳ đại sư thật lớn, ” sư đồ Lý Tồn Hư thất thủ, đã không được người Viên gia coi trọng nữa, lúc này phải làm cho Viên gia giữ vài phần mặt mũi cho bọn họ, nhất định phải có người đứng ra cổ dộng cho Viên Bằng.
Tuy rằng Lý Thiến Thiến hận Viên Bằng vô tình với ả, nhưng mà thấy hắn bị Kỳ Yến uy hiếp, vẫn nhịn không được đứng dậy, đi đến phía sau Viên Bằng nói, “Còn muốn cắt đứt vận khí người khác, mày cho mày là ai?”
“Buổi sáng buổi tối mỗi ngày tôi đều kiên trì đánh răng, ai có khí trong miệng?” Kỳ Yến liếc nhìn Lý Thiến Thiến, “Sư đồ ba người dù gì cũng là người giới huyền thuật, sao không có ai nói cho cô biết, trên người cô mang theo phấn sát vậy?”
Sắc mặt Lý Thiến Thiến trắng bệch, thân là phong thuỷ sư, ả tự nhiên hiểu ý của phấn sát, nói trắng ra một chút, chính là hiện tại ả gặp đào hoa nát, đã định trước không có kết quả tốt.
“Mày không cần phải nói những lời mê hoặc người, ” Lý Thiến Thiến cắn răng nói, “Mệt cho mày còn là người tu hành ở giới huyền thuật, thế mà mở miệng liền lấy loại chuyện cắt đứt vận khí người khác để uy hiếp, chẳng lẽ mày không sợ bị trời phạt ư?”
Số mệnh mỗi người đều định sẵn, cho nên gần như tất cả thuật sĩ chính đạo đều không dám cắt đứt vận khí người khác, đó là phải dính đến nhân quả báo ứng. Việc mà những thuật sĩ không theo chính đạo như bọn họ dám làm, đám thuật sĩ chính phái đều không dám động tới.
“Cô nói tôi không dám, tôi cũng không dám sao?” Kỳ Yến cười như không cười nhìn Viên Bằng, “Không bằng cô bảo Viên đại thiếu thử xem?”
Viên Bằng muốn tin tưởng lời Lý Thiến Thiến nói, chỉ là đối diện dáng vẻ phong đạm vân khinh của Kỳ Yến, hắn không dám lấy toàn bộ gia tộc đến đánh cược. Bởi vì đánh cược thắng, hắn còn có khả năng bị Sầm gia trả thù, nếu thua cược, nghênh đón hắn chính là vạn kiếp bất phục.
“Kỳ Yến, ” Viên Bằng nghiến răng nghiến lợi nói, “Mày thật sự không lưu tình ư?”
“Anh cảm thấy giữa chúng ta có tình cảm gì?” Kỳ Yến nhướn mày, cực kỳ giống như đang trào phúng người, “Hôm nay nếu như là em trai anh ở đây, tôi còn có thể nhìn ở việc cùng trường mà giữ vài phần mặt mũi, nhưng anh là ai hả?”
Viên Bằng không thích nghe nhất chính là lấy hắn và em trai ra so sánh, em trai hắn không phải chỉ là thành tích tốt hơn hắn, vào được hệ nghệ thuật hạng nhất toàn quốc thôi sao? Vì sao người người đều khen hắn ta, cảm thấy người anh này ngược lại không bằng em trai?
Chỉ là dường như Kỳ Yến biết Viên Bằng không thích nghe cái gì, hắn càng không thích nghe cái gì, Kỳ Yến lại càng thích nói cái đó, rất có xu thế không chọc hắn tức giận đến hộc máu ba thước là không bỏ qua.
“Không có Viên gia, anh cái gì cũng không phải, anh cũng dám nói đến xử lý tôi à, ” Kỳ Yến một cước giẫm trên tảng đá bên cạnh, khí thế sơn tặc rừng rậm, “Người nhà mấy người, trước hết tính kế tôi, mà còn không biết xấu hổ mặt dày mày dạn tới tìm tôi hỗ trợ, tôi không đồng ý hỗ trợ, liền thành kẻ thù của mấy người à?”
“Từ nhỏ đến lớn người bị tôi cự tuyệt rất nhiều, mấy người nếu khó chịu thì nghẹn, nếu trả thù cứ việc đến, ” ánh mắt Kỳ Yến đảo qua trên người Viên Sùng An và Viên Bằng, cười lạnh nói, “Hôm nay tôi cũng không sợ tiết lộ thiên cơ, trực tiếp nói cho mấy người biết một câu.”
“Kỳ đại sư!” Viên Sùng An từng nghe nói một câu, thầy bói nói lời cát tường không nhất định linh nghiệm, nhưng mà nói xúi quẩy khẳng định sẽ ứng nghiệm, cho nên ông ta vội mở miệng gọi Kỳ Yến lại.
Kỳ Yến nhìn ông ta một cái, tiếp tục nói: “Viên gia mấy người trừ khi thật sự tìm được đại sư siêu nhất lưu đổi vận dời âm trạch vượng huyệt cho mấy người, không thì không quá tám năm tất sẽ suy tàn.”
“Mày nói bậy!” Viên Bằng sắc mặt nhăn nhó nói, “Kỳ Yến, mày cái đồ tà môn ma đạo, đừng cứ há mồm liền nguyền rủa người khác!”
“Tôi cũng không nói bậy, ” ánh mắt Kỳ Yến nhìn Viên Bằng vô cùng bình thản, lại mang theo vài phần đồng tình, “Người thiếu nợ, sớm muộn gì cũng phải trả. Mặc kệ là mấy chục năm hay là mấy trăm năm, dù chủ nợ quên, còn có ông trời thay họ nhớ kỹ.”
Viên Sùng An lung la lung lay, có bảo tiêu đỡ mới miễn cưỡng đứng vững. Tổ tiên Viên gia xuất thân cướp biển, lúc ấy thiên hạ đại loạn, tổ tiên ông nhân cơ hội phát tài một khoản tiền lớn, trên tay cũng dính không ít mạng người, sau lại cầm số tiền này bỏ chạy ra nước ngoài. Chờ sau khi náo động kết thúc, nhà ông lại lấy danh nghĩa hưởng ứng quốc gia kêu gọi về nước đầu tư, gần một trăm năm nay, vẫn luôn sống phong phong quang quang, ngay cả bản thân ông cũng sắp quên tiền bọn họ làm giàu từ đâu mà đến.
Lời này Kỳ Yến lặp lại hai lần, vừa rồi lúc Kỳ Yến nói như vậy, ông chỉ tưởng Kỳ Yến đang nói hươu nói vượn gạt Viên Bằng, chỉ là hiện tại thấy vẻ mặt Kỳ Yến hiểu rõ, Viên Sùng An liền biết, Kỳ Yến là thật sự tính ra việc nhà bọn họ năm đó.
Chuyện Kỳ Yến có thể tính ra, có phải nghĩa là những đại sư nhất lưu kia cũng có thể tính ra hay không?
Khó trách mấy vị đại sư ông ta coi trọng, ông ta nhiều lần tới cửa bái phỏng, cũng không nguyện ý nhả ra, hóa ra là cảm thấy Viên gia bọn họ hẳn nên rơi vào kết cục như thế sao?
Dựa vào cái gì lão già Sầm Thu Sinh kia tùy tiện mở miệng, có thể mời được bốn năm vị đại sư cùng đi xem phong thuỷ, đến chỗ ông ta lại chỉ có thể mời được một thuật sĩ nơi khác tới, cuối cùng còn chỉ tìm được một cái huyệt giả?
Người đời trước làm ác có quan hệ gì với hậu bối bọn họ, dựa vào cái gì lại để cho bọn họ tới gánh vác?
“Ông nội, ông không sao chứ?” Viên Bằng thấy vẻ mặt ông nội không tốt, cũng không quan tâm cãi nhau với Kỳ Yến, quay đầu lại chạy đến bên cạnh Viên Sùng An đỡ lấy ông ta, “Cháu đưa ông về khách sạn nghỉ ngơi trước, Hoa Hạ lớn như vậy, trên thế giới cũng không chỉ một mình Kỳ Yến biết xem phong thuỷ.”
“A Bằng, đừng vô lễ, ” mấy năm gần đây Viên Sùng An càng ngày càng am hiểu ẩn nhẫn, ông giấu bàn tay run rẩy ở sau ống tay áo, hiền hoà mỉm cười với Kỳ Yến, “Viên Bằng không hiểu chuyện, để Kỳ đại sư chê cười.”
Kỳ Yến rũ mí mắt, cười nói: “Viên đại thiếu tính cách ngay thẳng, có cái gì nói cái đó, chớ nói tới thất lễ.”
Sắc mặt Viên Sùng An khẽ biến, nhưng mà vẫn lộ ra một nụ cười với Kỳ Yến: “Nơi này không phải là chỗ tốt để nói chuyện, chờ sau khi đến kinh thành có cơ hội, lão già tôi đây lại mời Kỳ đại sư tụ họp một chút.”
“Người có tình cảm gặp mặt mới gọi là tụ họp, hào môn như Viên gia, Kỳ Yến bất quá là kẻ bịp bợm giang hồ, trèo cao không nổi.” Kỳ Yến thở dài, “Viên lão tiên sinh không cần như thế, chuyện nhà mấy người tôi sẽ không giúp, cũng không giúp được.”
Viên Sùng An chỉ cảm thấy cổ họng truyền đến một luồng tanh ngọt, một lúc lâu mới đè được luồng tanh ngọt này xuống: “Kỳ đại sư vì sao nói thế?”
“Viên lão tiên sinh, làm chuyện gì cũng phải chú ý một cái ngày lành tháng tốt, sai giờ lành, làm sao mà cát tường như ý?” Nếu lúc ấy Viên gia không gây ra chuyện đó, nguyện lập nhiều hứa hẹn làm việc thiện bù lại tiền bối phạm sai, có lẽ cậu còn có thể xuất thủ một lần. Chỉ là hiện tại Viên gia đã sớm bỏ qua một lần sinh cơ cuối cùng, trừ khi trên thế giới thực sự có thần tiên, không thì ai cũng không cứu bọn họ được.
“Bỏ lỡ…” Trong đầu Viên Sùng An xoay chuyển rất nhiều suy nghĩ, có áy náy, có hối hận, có phẫn nộ, nhưng mà càng nhiều lại là tuyệt vọng, lúc này đây cuối cùng ông ta cũng không chống đỡ nổi, phụt một tiếng phun máu ra, lắc lư thân thể ngã xuống.
“Ông nội!” Viên Bằng chân tay luống cuống đỡ lấy Viên Sùng An, hung tợn nhìn chằm chằm Kỳ Yến, “Kỳ Yến, nếu ông nội tao xảy ra chuyện, tao nhất định sẽ không bỏ qua mày!”
Nói xong, cùng vài bảo tiêu vội vã đưa Viên Sùng An xuống núi.
“Kỳ đại sư, ” lão Hà lo lắng nhìn Kỳ Yến, “Ngài đắc tội người Viên gia như vậy, lỡ như bọn họ trả thù ngài thì làm thế nào?”
“Tôi đây liền đoạn số mệnh nhà họ.”
Sau lưng Lão Hà chợt lạnh: “Ngài thật sự có thể đoạn vận khí ư?”
Kỳ Yến chắp tay sau lưng, cười nói, “Hà tiên sinh không nên tưởng thiệt, tôi nói giỡn thôi.”
“Ha ha ha, ” lão Hà cười khan nói, “Kỳ đại sư, ngài thật hài hước.”
Thật sự chỉ là hài hước à? Vương Hàng hoài nghi liếc bạn tốt một cái, trực giác nói cho hắn biết, lấy cá tính kiêu ngạo không ăn thiệt của Tiền Tiền, cậu nói có thể đoạn vận khí người khác thì chính là có thể đoạn vận khí, không giống như là đang khoác lác.
Kỳ Yến ở lại vài ngày, đến khi trưởng bối lão Hà chân chính hạ táng, mới cùng Vương Hàng ngồi máy bay về kinh thành.
Mới vừa xuống máy bay, cậu liền nhận được điện thoại của Sầm Bách Hạc, nói hắn đang ở ngoài sân bay.
“Mặt cười đến xán lạn như vậy, là có chuyện tốt gì hả?” Vương Hàng mang theo một thùng lớn đặc sản mua từ tỉnh Vân Cô, một tay tựa vào trên vai Kỳ Yến, “Mau nói với tớ.”
Kỳ Yến lắc lắc đầu, ra khỏi lối đi liền nhìn thấy Sầm Bách Hạc đứng ở bên ngoài, hắn mặc tây trang cắt may vừa người, đứng ở đó giống như là tự mang công năng photoshop, xinh đẹp đến mức khiến tất cả mọi người xung quanh biến thành mô hình người không quá quan trọng. Đương nhiên, đây cũng có khả năng là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, dù sao thì trong mắt Kỳ Yến, lúc này đã không có người khác.
Vương Hàng đang một tay tựa vào trên vai Kỳ Yến đột nhiên cảm thấy dưới tay trống rỗng, thiếu chút nữa té lăn trên đất, ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Tiền Tiền vui vẻ nện bước chạy về phía một người đàn ông khác.
Đứa nhỏ mình trông gần năm năm thế mà lại bị chồn cắp đi, chứ không phải cắp một cô gái xinh đẹp trở về, ngẫm lại liền có chút xót xa trong lòng.
“Bách Hạc!” Kỳ Yến cọ cọ nhảy lên trên người Sầm Bách Hạc, Sầm Bách Hạc sợ tới mức vội vươn tay ôm cậu, “Cẩn thận, kẻo ngã.”
“Đâu dễ dàng té ngã như vậy, ” Kỳ Yến ôm cổ Sầm Bách Hạc, hôn một cái trên cằm hắn, “Có nhớ em không?”
“Nhớ, ” Sầm Bách Hạc cười vỗ vỗ mông cậu, cẩn thận thả người xuống đất, thuận tay xách rương hành lý ở một bên lên, “Nghe nói bên tỉnh Vân Cô rất ẩm ướt, em ở có quen không?”
“Ổn, bên đó có canh nấm ăn đặc biệt ngon, em còn mang theo một bao về, ” Kỳ Yến cười tủm tỉm nói, “Lấy về nấu canh.”
“Được, ” Sầm Bách Hạc dắt tay Kỳ Yến đi về phía trước vài bước, mới nhớ tới phía sau còn có những người khác, “Vương tiên sinh, trên đường vất vả.”
“Không vất vả, không vất vả, tôi chỉ là chạy tới giúp vui, chân chính vất vả chính là Tiền Tiền, ” Vương Hàng nghĩ thầm rằng, mấy người có thể nhìn tới tôi không, chó FA thì cũng là chó, không biết trân trọng một chút sao?
Thật vất vả nhìn thấy tài xế nhà mình, Vương Hàng nói với Kỳ Yến một tiếng, liền lủi lên xe nhà mình, đánh chết hắn cũng không muốn làm kỳ đà nữa.
Kỳ Yến vẫn đi dâng hương cho sư phụ trước, quay đầu về Sầm gia, sau đó liền được cao thấp Sầm gia nhiệt liệt hoan nghênh.
Lúc ăn cơm, Sầm Thu Sinh đột nhiên nói: “Mấy ngày nay người Viên gia luôn luôn hỏi thăm con chừng nào thì về đế đô, ta thấy dáng vẻ bọn họ có chút không thích hợp.”
Kỳ Yến gật đầu nói: “Bá phụ, trong nhà còn có việc làm ăn nào liên lụy với nhà đó hay không? Có thể rút ra thì đều mau chóng rút ra đi, số mệnh Viên gia chấm dứt rồi.”
Nghe được hai chữ “trong nhà”, trên mặt Sầm Bách Hạc lộ ra một nụ cười ngây ngốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.