Luân Hồi Thương Đế

Chương 229: Cần gì chứ





Nghe được lời Đoạn Ngọc nói thì không chỉ đám người Phương gia mà hai người Cơ Tử Nguyệt cũng nhíu mày, tuy nói xung đột ban đầu là do Thiếu chủ Phương gia ám toán Cơ Tử Nguyệt nhưng mục đích ban đầu cũng là vì đoạt lấy thạch bích kia, giá trị của nó cực kỳ kinh người, đối với bất luận thế lực nào cũng đều có thể xem như bảo vật có ý nghĩa to lớn, người sở hữu nó đồng nghĩa với việc sở hữu tài phú vô cùng.
“Không biết sống chết!”. Võ giả cầm đại đao hừ lạnh.
“Các hạ, đồ vật này ngươi không thể nhúng tràm”. Lão ẩu đi cùng Cơ Tử Nguyệt thanh âm cũng có vẻ băng lãnh nói.
“Ta cũng không phải đang hỏi ý kiến của các ngươi”. Đoạn Ngọc bật cười lắc đầu nói. “Đồ vật này ta muốn, các vị nếu là không đồng ý có thể ngăn cản ta! Chỉ là đến lúc đó thì nói chuyện với các ngươi sẽ là chiến thương này”. Vừa nói hắn vừa nâng cốt thương lên lắc lắc.
Không bị hạn chế khả năng câu thông thiên địa chi lực nên hắn hiện tại vô cùng tự tin, trong di chỉ này có chút người hắn cảm thấy không dễ đánh chết mà thôi, thật là đánh lên hắn không e ngại bất luận người nào!
Vừa rồi đánh chết vị Luân Hải cảnh tầng tám kia hắn không vận dụng Tịch diệt chi lực đem tinh hoa lực lượng cướp đoạt là vì e ngại phiền phức, thế nhưng hắn đem tất cả võ giả ở đây đánh chết thì lại là chuyện khác.
“Lớn mật!”. Lão ẩu đi đầu quát lạnh.
“Muốn chết!”. Võ giả cầm đại đao kia cũng gầm lên. Sau đó bao quát lão ẩu đi cùng Cơ Tử Nguyệt kia đã có bốn vị võ giả đồng thời lao về phía Đoạn Ngọc, bọn hắn dĩ nhiên là trong thời gian ngắn ngủi đã đạt thành ăn ý trước tiên chặn lại Đoạn Ngọc.
Đoạn Ngọc nhìn thấy như vậy thì cười lạnh, đám người này trước đó còn đánh nhau sống chết, bây giờ dĩ nhiên là lại mơ hồ hình thành liên minh đến đối phó với hắn.


“Vù”. “Vù”. Mặt đất dưới chân Đoạn Ngọc đột nhiên vỡ ra, mười mấy cái dây leo từ đó mọc ra vòng quanh mấy vòng hòng đem hắn trói lại.
Đoạn Ngọc hai mắt khẽ híp, vừa này quan sát hai nhóm người chém giết hắn đã chú ý đến một vị võ giả bên phía Phương gia, kẻ này có tu vi Luân Hải cảnh đỉnh phong nhưng chiến lực cũng không quá mạnh, chỗ khó chơi của y là biết vận dụng Mộc hệ pháp thuật, hiển nhiên là một vị võ pháp song tu.
“Phốc”. “Phốc”. Mười mấy cái dây leo nhanh chóng đem Đoạn Ngọc bao phủ nhưng lúc này Đoạn Ngọc đột nhiên tách ra thành bốn đạo thân ảnh, dây leo cuộn lại đem hai đạo thân cảnh trong đó đánh nát nhưng đều không phải chân thân của Đoạn Ngọc.
“Phạt!”. Vừa mới tránh đi một chiêu này xong Đoạn Ngọc đã liền câu thông thiên Lôi chi lực, một đạo hắc sắc lôi đình thoáng hiện ra đánh về phía vị Luân Hải cảnh đỉnh phong võ pháp song tu kia. Vì không muốn lộ ra thực lực chân chính nên hắn chỉ vận dụng lôi đình tương đương với lực lượng lúc vận dụng Nhị giai nguyên thần mà thôi, uy năng xem như đạt đến Luân Hải cảnh đỉnh phong.
“Phốc”. “Ah...”. Hắc sắc lôi đình tốc độ cực nhanh, vị võ giả kia cơ hồ là không kịp phản ứng đã bị lôi đình đánh trúng, không chỉ là hét thảm một tiếng mà còn bay ngược về phía sau, lôi đình bổ trúng ngực đánh vớ y phục để lộ ra phần da thịt cháy xém bong tróc, sau một chiêu này y dĩ nhiên là đã bị trọng thương.
Mấy người còn lại đang lao về phía Đoạn Ngọc thấy vậy thì đều khẽ giật mình, từ cường độ lôi đình kia có thể thấy được trong Luân Hải cảnh Đoạn Ngọc cơ hồ là không có địch thủ, từ ra phóng ra lôi đình đã đủ để hắn ở thế bất bại. Lão ẩu kia như nghĩ đến cái gì mà quyết định dừng lại, còn lại hai vị võ giả của Phương gia thì hoàn toán trái ngược, bọn hắn càng thêm giận dữ công kích về phía Đoạn Ngọc.
“Cần gì chứ?”. Đoạn Ngọc cầm cốt thương lẳng lặng nhìn hai người kia lạnh nhạt nói. Thanh âm vừa dứt thì đã hóa thành bốn đạo thân ảnh tách ra hướng về phía hai người kia.
“Xuy”. “Xuy”. Hai vị võ giả kia thần sắc hơi động nhưng công kích vẫn vô cùng vững vàng, ba trên bốn đạo thân ảnh lập tức bị đánh vỡ, còn lại cuối cùng một đạo chính là Đoạn Ngọc chân thân.
“Chết!”. Đoạn Ngọc vung thương khẽ quát, một chiêu pháp võ dung hợp kỹ không đến ba thành uy lực phát ra hướng về phía võ giả ở bên trái. Thương ảnh mang theo hắc sắc lôi quang trực tiếp đâm tới.
“Canh”. “Đùng!”. Vị võ giả kia biến sắc thu hồi trường kiếm vẽ ra một vòng tinh mỹ chặn lại phía trước người va chạm với cốt thương, nương theo một tiếng binh khí va chạm thì một cỗ lực lượng đáng sợ cũng lập tức nổ tung, lôi đình tán loạn, vị võ giả kia cơ hồ là không chút nào dừng lại đã bị đánh bay ngược về phía sau, miệng phun máu tươi.
“Phốc”. Thế nhưng còn chưa để cho vị võ giả này hiểu là có chuyện gì thì trước ngực đã bị vật nhọn xuyên thấu từ phía sau lưng, y gian nan quay đầu lại thì thấy người hạ sát thủ lại chính là lão ẩu đi cùng với Cơ Tử Nguyệt.
“Tiện nhân nhà ngươi!”. Biến cố bất ngờ này khiến tất cả võ giả có mặt tại hiện trường cả kinh nhìn về phía lão ẩu, vị võ giả đi cùng công kích về phía Đoạn Ngọc giận dữ gầm lên, sau đó y dĩ nhiên là xoay người hướng lão ẩu kia công kích.
“...”. Cơ Tử Nguyệt mi tâm hơi nhíu lại nhưng cũng không lên tiếng, hành vi này của lão ẩu có chút không tốt nhưng ở trong tình huống này thì đây là hành vi có lợi cho các nàng, đến lúc này rồi cơ bản là không có người nào quan tâm đến nhân nghĩa.
“Hảo thủ đoạn!”. Đoạn Ngọc thì chỉ là cười nhạt, không còn võ giả lao về phía hắn càng đỡ đi phiền phức, hắn vừa xoay người đã lập tức dẫm mạnh chân lao về phía thạch bích kia.
Sau lưng Đoạn Ngọc lão ẩu kia cùng võ giả Phương gia đã lại va chạm với nhau, thực lực của người sau yếu hơn lão ẩu một chút nhưng như là đang bị kích động, công kích điên cuồng liều mạng khiến cho lão ẩu nhất thời không thể phản ứng, chỉ có thể bị động phản đòn. Trong lúc này ánh mắt của lão ẩu vẫn không quên nhìn hướng Đoạn Ngọc, đáy mắt toàn là sát ý.
Đoạn Ngọc rất nhanh đã đi đến bên cạnh thạch bích, bên trong hốc nhỏ có Địa Linh dịch nhưng số lượng không nhiều, đại khái chỉ có mười giọt, thạch bích nhỏ ra Địa Linh dịch nhưng tốc độ dĩ nhiên là rất chậm, một giọt Địa Linh dịch mới đã hình thành nhưng còn chưa rơi vào hốc nhỏ.
“Ù...”. “Ù...”. Đoạn Ngọc vươn tay đụng vào thạch bích, vừa mới dùng tinh thần lực thả ra muốn đem thạch bích thu vào trong nhẫn trữ vật thì toàn bộ thạch bích đột nhiên rung chuyển, trên đó vô số trận văn hiện lên hình thành nên kỳ dị lực lượng đẩy ra tinh thần lực của Đoạn Ngọc.
Đoạn Ngọc hơi chút kinh ngạc, sau đó cũng liền hiểu được muốn mang đi thạch bích này không phải chuyện đơn giản, nếu là dễ dàng thu lấy như vậy thì trước đó Cơ Tử Nguyệt đã mang đi rồi, không đến lượt đám người Phương gia đến đây nhìn thấy.
Đoạn Ngọc cũng không nhụt chí mà tiếp tục vận dụng tinh thần lực thâm nhập vào thạch bích, trên đó trận văn hiện lên hòng đẩy ra tinh thần lực của hắn nhưng cũng không hoàn toàn làm được, đứng ở góc nhìn của Đoạn Ngọc thì nó giống như là đang thử thách Đoạn Ngọc hơn.
“Không lẽ nói khối thạch bích này là sản phẩm luyện khí, muốn mang đi nó thì cần phải đem nó luyện hóa?”. Đoạn Ngọc không hiểu dâng lên một cái suy đoán. Khối thạch bích này nói không chừng là cũng giống như Cửu Lôi Châu, bên trong tồn tại tầng tầng trận văn, muốn khống chế đem nó mang đi thì cần phải luyện hóa được những trận văn trong đó.
Hơi chút suy tính thì Đoạn Ngọc cảm thấy ý nghĩ này hẳn là không sai, thạch bích này có công năng ngưng tụ ra Địa Linh dịch thì chắc chắn không phải đồ vật bình thường, không chỉ là chất liệu đặc biệt mà bên trong có khả năng rất lớn tồn tại trận pháp đặc thù. Thạch bích này được đặt ở đây trước kia hẳn là được Tà Minh tông cường giả bảo vệ rất chặt, võ giả bình thường không có khả năng đến gần, muốn mang đi càng là chuyện không tưởng.
Để cho Đoạn Ngọc có chút khó nghĩ đó là muốn luyện hóa được tấm thạch bích này e là sẽ rất mất thời gian, hắn cơ bản là không có nhiều thời gian như vậy để lãng phí tại đây.
“Trước thu lấy những Địa Linh dịch này”. Đoạn Ngọc suy nghĩ một lát không có đối pháp thỏa đáng chỉ có thể đem mười giọt Địa Linh dịch trong hốc nhỏ thu lấy bỏ vào trong bình sứ cất vào nhẫn trữ vật, coi như không thể mang đi thạch bích thì hắn cũng có thu hoạch không tệ.
“Các hạ, ta có biện pháp mang đi thạch bích kia, chỉ cần ngươi giúp ta giải quyết tất cả võ giả ở đây, lợi ích từ thạch bích kia chúng ta có thể chia đôi”. Đùng lúc này Đoạn Ngọc chợt nhận được một đạo truyền âm, hắn không khó để nhận ra được người truyền âm chính là Cơ Tử Nguyệt. Điều này để cho hắn có phần kinh ngạc.
Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com

Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.