Luân Hồi Thương Đế

Chương 190: Long xà hỗn tạp





Bên trong sơn mạch có không ít dấu vết chiến đấu, Đoạn Ngọc không rõ là Nhân tộc ở giữa tranh đấu hay đánh với Yêu tộc, Hung thú nhưng cũng có thể thấy được tại nơi này không an toàn, tùy thời đều có thể xảy ra chém giết. Thiên Tam đi ở phía trước biểu hiện thư thái hơn Đoạn Ngọc nhiều, nguyên nhân là đến từ thực lực của y.
Trên đường bọn hắn đi dĩ nhiên là đã thấy được không ít võ giả cũng đang hướng đến cùng một cái phương hướng với bọn hắn, những người kia tu vi cao thấp không đồng đều nhưng đều lộ ra vẻ cẩn trọng cực kỳ.
“Thiên Tam tiền bối, đa tạ ngươi lần trước đưa ra trở về hoàng cung, thời gian này ta có chút bận rộn, còn chưa thể cảm tạ tiền bối”. Đoạn Ngọc nhìn liếc xung quanh một chút thì mới mở miệng nói.
“Tứ điện hạ khách sáo, đây là nhiệm vụ Quốc Chủ giao cho ta”. Thiên Tam hơi chút quay đầu lại nói. “Việc này điện hạ cũng không cần giữ trong lòng, đối với ta mà nói thì Đoạn gia có ân tái tạo không có Đoạn gia thì ta mấy chục năm trước e là đã chết đói bên đường rồi, vì Đoạn gia làm việc là vinh hạnh của ta”.
“Tiền bối nói vậy thì ta cũng không nhiều lời”. Đoạn Ngọc nghe vậy thì cười gật đầu, thoáng chút dừng lại thì mới nói. “Chúng ta đã được phân thành một nhóm thì ta nghĩ là nên hiểu rõ một chút về đối phương, đến lúc vào trong di chỉ kia có thể phối hợp tốt nhất”.
“Tứ điện hạ, lần đi vào di chỉ của Tà Minh tông này ngươi là người không được xuất hiện nhất, nếu là có phiền phức thì ta sẽ dẫn đầu mang ngươi tránh đi”. Thiên Tam hơi chút kinh ngạc nhìn Đoạn Ngọc, sau đó một khắc lại khẽ lắc đầu.
Đoạn Ngọc có chút im lặng nhìn Thiên Tam, sau đó cũng hiểu được đây hẳn là mệnh lệnh của đám người Đoạn Trường Sinh, Đoạn Thế Mục, nói đơn giản đó là hắn có thể đi vào di chỉ của Tà Minh tông lịch luyện nhưng không được bộc lộ bản thân quá nhiều, tránh dẫn đến phiền phức sau khi ra ngoài di chỉ.
“Thiên Tam tiền bối, theo như ta được biết thì võ giả sau khi đi vào di chỉ của Tà Minh tông kia chỉ có thể phát ra tu vi mạnh nhất là Luân Hải cảnh đỉnh phong mà thôi, ngươi là Phong Hầu cảnh, đi vào trong đó cũng là hàng đầu, vì sao còn lo lắng như vậy?”. Đoạn Ngọc hơi chút nghi hoặc hỏi.
“Các vị đại nhân thông qua thương lượng thì quyết định phái ra võ giả đi vào trong di chỉ của Tà Minh tông đều phải có tu vi vượt qua Luân Hải cảnh chính là lợi dụng ưu thế này, thế nhưng là chúng ta có thể nghĩ như vậy thì những thế lực lớn kia không có đồng dạng suy nghĩ sao?”. Thiên Tam nhìn Đoạn Ngọc xong hỏi ngược lại hắn.


“Đối với những thế lực nhỏ thì Luân Hải cảnh đi vào trong di chỉ kia là có thể tìm kiếm một chút chỗ tốt, đối với những thế lực lớn thì lại khác, bọn hắn muốn đạt được bảo vật càng tốt thì cần phải có võ lực càng mạnh, võ giả đi vào di chỉ kia cất bước đều là Luân Hải cảnh hậu kỳ, thậm chí là đỉnh phong”.
Đoạn Ngọc suy nghĩ một thoáng thì cũng âm thầm gật đầu. Đoạn Thế Mục trước đó cũng đã nói với hắn về điều này, võ giả đi vào trong di chỉ kia chỉ có thể phát huy ra Luân Hải cảnh đỉnh phong tu vi nhưng rõ ràng là võ giả tu vi vốn có càng cao thì sẽ càng có lợi, cùng một dạng tu vi thì võ giả tu vi vốn có càng cao sẽ có khả năng nắm giữ võ kỹ càng mạnh, chiến lực nhìn chung là sẽ cao hơn võ giả chỉ có Luân Hải cảnh.
Tại trong tràng tranh đoạt này thì cũng chỉ có một chút thiên kiêu Luân Hải cảnh hậu kỳ, đỉnh phong mới có thể tranh phong với những cường giả vốn có tu vi vượt qua Luân Hải cảnh nhưng bị áp chế cảnh giới đi vào di chỉ.
Võ giả đi vào di chỉ có tu vi thực tế cao nhất có thể là Phong Vương cảnh đỉnh phong, Thiên Tam mới là Phong Hầu cảnh tầng tám quả thực là không phải mạnh nhất.
“Võ giả đi vào di chỉ bị hạn chế tu vi không thể cao hơn Luân Hai cảnh đỉnh phong, vậy còn nguyên thần và nhục thân thì sao?”. Đoạn Ngọc chợt nghĩ đến một vấn đề hỏi.
“Đều bị đánh về trạng thái của võ giả trong cấp bậc Luân Hải cảnh trong quá khứ”. Thiên Tam đáp. “Ví dụ như ta, tuy rằng hiện tại là Phong Hầu cảnh, có Tam giai nguyên thần và Âm Dương cảnh nhục thân nhưng trước kia tại Luân Hải cảnh đỉnh phong lại chỉ là Nhị giai nguyên thần và Chân Cương cảnh nhục thân”.
Đoạn Ngọc khẽ di một tiếng, nói như vậy thì cấm chế trong di chỉ kia cũng thực là lợi hại, võ giả đi vào trong đó đều phải lấy nội tình của Luân Hải cảnh để so với nhau, kẻ nào có căn cơ càng mạnh thì sẽ càng có lợi. Kinh nghiệm của đám võ giả bị áp chế cảnh giới về Luân Hải cảnh đỉnh phong chưa chắc đã không thể phá bỏ.
Đang lúc nói chuyện thì hai người đã đi đến sơn mạch chỗ sâu, phía trước võ giả xuất hiện càng lúc càng nhiều nhưng tu vi vẫn là cao thấp hỗn loạn xen lẫn vào nhau, dĩ nhiên là có loại long xà hỗn tạp vào một chỗ, tu vi cao hay thấp đều không biểu lộ quá nhiều.
“Tại nơi này đúng là không có mấy người dám chủ động trêu chọc người khác”. Đoạn Ngọc thấy vậy thì không nhịn được mà thầm nói. Tại đây hắn nhìn một vị võ giả thường thường không có gì lạ, đi đường đều cúi thấp tỏ ra nhu nhược nhưng đó là một vị Phong Hầu cảnh, tu vi so ra kém Thiên Tam cũng không kém quá nhiều, tại chỗ thế lực như Vô Cực Đế quốc thì cũng là cường giả ít có.
Phong Hầu cảnh thì thôi, Đoạn Ngọc đi cùng với Thiên Tam cũng không cần sợ hãi. Thế nhưng trong đám võ giả ở gần mà hắn thấy được đã có năm vị hằn nhìn không thấu, đây chín thành là Phong Vương cảnh!
Hắn nhìn thấy võ giả chỉ mới là một phần nhỏ trong những võ giả ở đây, trong đó hư hư thực thực đã có năm vị Phong Vương cảnh, như vậy thì trong số những võ giả đi vào di chỉ của Tà Minh tông sẽ có bao nhiêu Phong Vương cảnh?
Đoạn Ngọc bằng vào Tam giai nguyên thần vừa đi đến đây đã nhìn ra dị thường, những võ giả khác không thấy được nhưng lại tự mình thể nghiệm cảm giác kinh hãi. Có chút võ giả trước đó cảm thấy hơn người mà trêu chọc thị phi, sau đó dĩ nhiên là chết như thế nào cũng không biết.
Đương nhiên, có chút thế lực cường đại vẫn là vô cùng rêu rao, lấy thực lực của bọn hắn thì cơ bản là không cần e ngại những võ giả ẩn thân vào trong biển người, bọn hắn sau khi đi vào di chỉ của Tà Minh tông cũng không hề có ý định điệu thấp làm việc.
Trước mắt Đoạn Ngọc xuất hiện một đầu thâm uyên dài trên năm dặm, độ rộng của nó đại khái là năm trượng, ở hai bên thâm uyên đã đứng đầy võ giả, tất cả đều hướng ánh mắt nhìn xuống thâm uyên chỗ sâu.
“Bên dưới thâm uyên này chính là chỗ địa cung kia”. Thiên Tam cho Đoạn Ngọc giới thiệu. “Chiếu thời gian một chút thì vẫn còn hơn nửa ngày nữa mới đến thời điểm Tiên môn, Tà tông cho phép võ giả đi vào di chỉ địa cung”.
“Tiền bối thay ta hộ pháp đến lúc đó đi”. Đoạn Ngọc khẽ gật đầu nói. Sau đó cũng không đợi Thiên Tam đồng ý đã chủ động đi đến một chỗ phiến đá nhỏ ngồi xuống nhắm mắt tu luyện, xung quanh có chút võ giả đáy mắt lộ ra dị sắc nhưng khi nhìn thấy Thiên Tam đi đến sau lưng Đoạn Ngọc đứng thì đều im lặng rút lui rời đi một chút.
Thiên Tam khí thế không lộ nhưng cho người đối diện cảm nhận được uy hiếp, những võ giả kia tự biết không thể đối phó nên tất nhiên là chủ động nhường ra chỗ này. Kỳ thực mà nói thì giống như Đoạn Ngọc vẫn có một chút, đây điển hình là gia tộc cường đại con cháu ra ngoài lịch luyện, Thiên Tam xem như là hộ vệ.
Đoạn Ngọc lựa chọn chỗ này là vì nơi này cách thâm uyên không xa, gần đó cũng không có võ giả cường đại, mạnh nhất chỉ là hai vị Phong Hầu cảnh ẩn núp tu vi xen lẫn vào mà thôi, không thể gây bất lợi cho hắn.
Sau khi ngồi xuống hắn đã liền đem ngọc giản mà Đoạn Trường Sinh ban cho nắm ở trong lòng bàn tay, tinh thần lực không chút dấu vết tràn vào đó, nội cung của Tinh Thần Luân Hải pháp lập tức tràn vào não hải. Đoạn Trường Sinh dĩ nhiên là ghi lại công pháp này thành dạng truyền thừa ý cảnh, Đoạn Ngọc học tập ghi nhớ lại không mất quá nhiều thời gian, miễn cho Đoạn Ngọc hao tốn thời gian vô ích.
Nội dung của Luân Hải pháp so với Mệnh Tuyền pháp nhiều hơn, cũng thâm ảo hơn, thế nhưng Đoạn Ngọc là đang tiếp nhận truyền thừa ý cảnh nên khả năng học tập cũng nhanh chóng hơn, dựa theo ý cảnh học tập hắn có thể tu luyện Luân Hải pháp đến hậu kỳ, tốc độ chuyển hóa thiên địa nguyên khí thành chân nguyên cực kỳ nhanh chóng.
Công pháp tu luyện đến tầng thứ càng cao thì khả năng chuyển hóa thiên địa nguyên khí càng nhanh, dĩ nhiên là sẽ có thể nâng cao tốc độ phá cảnh.
“Tinh Thần Luân Hải pháp lấy tinh thần chân nguyên làm chủ, sau mỗi lần đột phá một tiểu cảnh giới thì số lần vận chuyển công pháp sẽ tăng lên một chu thiên, tốc độ chuyển hóa thiên địa nguyên khí thành chân nguyên cũng sẽ càng nhanh”. Đoạn Ngọc sau khi hiểu rõ được Tinh Thần Luân Hải pháp thì mới đem ngọc giản cất đi thầm nói.
Sau đó hắn cũng không dừng lại mà bắt đầu nếm thử vận chuyển công pháp tu luyện, đây không thể nghi ngờ chính là giai đoạn khó nhất khi tu luyện công pháp nâng cao tu vi. Lộ tuyến vận chuyển công pháp một khi định hình thì hắn mới xem như nhập môn, sau đó có thể dựa vào công pháp này để tu luyện nâng cao tu vi.
Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com

May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.