Luân Hồi Thương Đế

Chương 157: Thị nữ





Hồ Mị không giống Lý Minh Thiền, bị nhốt ở đây khiến nàng cảm thấy vô cùng khiếp sợ, nhất là khi tối hôm qua nàng nhìn thấy cảnh tượng mà cả đời này sợ là nàng cũng khó lòng quên được!
Nàng thế mà tận mắt thấy có người dẫn theo một tôn Yêu Hoàng dẫn vào địa lao chỗ sâu, tuy rằng chỉ là lướt qua nhưng nàng có chín thành nắm chắc đó chính là Viên Hoàng, Yêu Hoàng dẫn đầu Yêu tộc tấn công Thánh Nguyên Đế quốc!
Đường đường là Yêu Hoàng đều bị bắt về nhốt trong địa lao này thì nàng một cái chỉ tương đương với Động Thiên cảnh, Tứ giai Yêu tộc càng không có khả năng thoát khỏi đây, Đoạn gia lực lượng xa xa vượt ra khỏi tưởng tượng của nàng. Này cũng khó trách khi nàng nói ra lai lịch của mình thì cường giả trấn áp nàng một chút sợ hãi cũng không có.
Lúc này Hồ Mị nhìn thấy có hai người đi đến chỗ buồng giam của mình, nàng nhận ra một người trong đó, còn vị thiêu niên kia nàng không biết là ai nhưng từ y phục cùng khí chất mà hắn tỏa Ra thì nàng đại khái đoán được đó là một người có thân phận tôn quý, so với vị Thiên Tam kia cao hơn nhiều.
Đoạn Ngọc đi theo Thiên Tam đúng là đi vào chỗ buồng giam Hồ Mị lại có chút kinh ngạc, đang yên đang lành Đoạn Thế Mục lại để Thiên Tam dẫn hắn đến gặp Hồ Mị làm cái gì?
“Đại nhân!”. Vừa vào trong buồng giam thì Hồ Mị đã lập tức thể hiện ra tư thái cực thấp hành lễ đối với Thiên Tam và Đoạn Ngọc. Động thái như vậy hoàn toàn khác biệt với lúc Đoạn Ngọc gặp được nàng ở Thiên Lang sơn mạch, lúc này nàng thực giống như một cái thôn nữ yếu ớt, đương nhiên, trừ ta sau lưng nàng mấy cái đuôi cáo.
“Tứ Hoàng tử, Hồ Yêu này nguyện ý bài ngươi làm chủ nhân, tiềm lực của nàng không thấp, ngày sau có khả năng rất lớn trở thành Yêu Vương, Quốc Chủ cảm thấy ngươi có thể đem nó thu làm thú sủng”. Thiên Tam lúc này mới mở miệng.
“Ừm?”. Đoạn Ngọc nghe vậy thì thoáng kinh ngạc, Hồ Mị thì khẽ giật mình ngẩng đầu lên nhìn hướng Đoạn Ngọc. Nàng không ngốc, Yêu Hồ vốn là Yêu tộc có trí tuệ cao hàng đầu, đạt đến Tứ giai giống như Hồ Mị nàng thì trí tuệ càng là vượt xa rất nhiều nhân loại, từ những gì mà Thiên Tam nói thì nàng đã đoán được Đoạn Ngọc chính là Lục Ngọc mà nàng gặp được trong Thiên Lang sơn mạch.
Người này không chỉ là Đoạn gia chi nhân mà còn là Tứ Hoàng tử, tại Thánh Nguyên Đế quốc có thân phận vô cùng tôn quý.
“Thiếp thân trước đó mắt mù không thấy được Tứ Hoàng tử nên mới có hành động mạo phạm, vì để hối lỗi kính xin Tứ Hoàng tử thu nhận, thiếp thân tuyệt đối trung thành tận tụy, mãi mãi là đầy tớ trung thành nhất của ngài”. Hồ Mị ánh mắt tràn đầy khẩn thiết nhìn Đoạn Ngọc nói. Nàng cũng là bất đắc dĩ, tuy rằng việc trở thành thú sủng của Đoạn Ngọc là sỉ nhục với thân phận Yêu tộc của nàng nhưng nếu như không trở thành thú sủng của hắn thì nàng chắc chắn sẽ phải chết, so với việc bị xẻ thịt đoạt Yêu đan thì nàng vẫn muốn sống tiếp.


Chỉ có còn sống thì mới có cơ hội!
“Thu làm thú sủng?”. Đoạn Ngọc thoáng chút cau mày, Hồ Mị có tiềm lực trở thành Yêu Vương đích thực là không tầm thường, thế nhưng hắn hướng đến mục tiêu cao hơn rất nhiều, chỉ là Yêu Vương còn không xa xa không đủ thỏa mãn điều kiện trở thành thú sủng của hắn.
Hồ Mị đang nhìn chằm chằm Đoạn Ngọc, thấy được biểu hiện thì tâm tình chìm vào đáy cốc, hắn giống như là không hề có ý định muốn thu nàng làm thú sủng, nơi đáy mắt càng là hiện lên từng tia khinh thường.
Đúng vậy! Nàng chắc chắn bản thân không nhìn sai, Đoạn Ngọc đang dùng ánh mắt khinh thường nhìn nàng, một cái Yêu tộc tương lai có khả năng cao trở thành Yêu Vương!
“Tứ Hoàng tử không có ý định thu Yêu Hồ này làm thú sủng sao?”. Thiên Tam thấy Đoạn Ngọc im lặng không đáp thì nhìn lại nghi ngờ nói. “Theo như ta thấy thì Yêu Hồ này so với Hắc Hỏa Xà có tính trưởng thành mạnh hơn nhiều, tương lai nếu như Tứ Hoàng tử có thể giúp nó cải tạo huyết mạch thì hạn định sẽ không phải chỉ có Yêu Vương”.
“Tứ Hoàng tử, mong ngài chi thiếp thân một cơ hội!”. Hồ Mị nhìn thấy Đoạn Ngọc một chút động tâm cũng không có thì liền quỳ mọp xuống khẩn thiết nói.
“...”. Đoạn Ngọc không đáp, nội tâm lại đang suy ngẫm. Trước mắt với hắn mà nói thì Hồ Mị vẫn có chút tác dụng, thế nhưng muốn để hắn thu làm thú sủng thì tiềm lực của nàng còn không đủ, hắn không muốn tốn quá nhiều thời gian để bồi dưỡng thú sủng, hoặc là nói hiện tại hắn còn không có ý định thu thú sủng cũng không sai.
“Thiên Tam tiền bối, Yêu tộc bị đem nhốt vào nơi này có kết cục thế nào?”. Suy ngẫm chốc lát Đoạn Ngọc mới hướng Thiên Tam hỏi.
“Có hai lựa chọn, một là trở thành thú sủng, hai là bị giết đi”. Thiên Tam có chút không hiểu Đoạn Ngọc muốn hỏi việc này làm gì nhưng vẫn đáp. Thoáng chút dừng lại thì nói thêm. “Yêu tộc được mang về đây cơ bản là đều có tiềm lực không thấp”.
“Ồ?”. Đoạn Ngọc khẽ ồ lên, nội tâm lại không nhìn được mà cảm thán thủ bút của mấy vị tộc lão Đoạn gia, bọn hắn xây dựng nên địa lao này mục đích chắc là muốn thu lấy càng nhiều Yêu tộc làm thú sủng, tăng cường thực lực của Đoạn gia. Đây đích thực là một biện pháp làm lớn mạnh nội tình của Đoạn gia trong thời gian ngắn, chỉ cần hoàn toàn khống chế được Yêu tộc thì hoàn toàn có thể đem biện pháp này mở rộng.
Đồng thời với đó hắn cũng hiểu được vì sao Hồ Mị lại tỏ ra thành khẩn như vậy, nàng hẳn là đã biết được kết quả của mình, nếu như không thể trở thành thú sủng của hắn thì chỉ có một con đường chết!
Đoạn Ngọc đáy mắt chợt hiện lên một vệt tinh quang, nơi này hẳn là đang giam giữ không ít Yêu tộc cùng Hung thú, nếu là đem chúng gi.ết chết thì không phải chính là vật đại bổ cho kẻ sở hữu Tịch diệt chi lực như hắn sao?
Xem ra là sau này cần phải nghĩ biện pháp hợp thức hóa để hắn đi đến địa lao này. Chỗ sơn cốc này hẳn là cứ địa bí mật của Đoạn gia, cần phải có Đoạn gia cường giả tọa trấn.
“Tứ Hoàng tử, nếu như ngươi không muốn thu Hồ Yêu này thì chúng ta trở về thôi”. Nhìn thấy Đoạn Ngọc hồi lâu không quyết thì Thiên Tam không nhịn được nói. Lời này để Hồ Mị tuyệt vọng, nàng xem ra là vẫn không thể thoát khỏi bị kịch.
“Không!”. Đoạn Ngọc lúc này lại lắc đầu. “Ta sẽ thu Hồ Yêu này, thế nhưng không phải làm thú sủng, để nàng làm thị nữ hộ vệ bên cạnh ta đi, Đoạn gia ta hẳn là có biện pháp khống chế sinh tử của nàng đi?”.
Hồ Mị nghe được Đoạn Ngọc nói lời trước thì như thấy được hi vọng, thế nhưng nghe được câu hỏi của hắn thì không nhịn được mà rùng mình.
“Đó là tất nhiên!”. Thiên Tam gật đầu đáp, ánh mắt sắc bén nhìn hướng Hồ Mị nói. “Buông ra thức hải phòng ngự!”.
“Vâng!”. Hồ Mị không dám phản kháng lập tức làm theo chỉ thị của Thiên Tam. Người sau hướng chỗ mi tâm của nàng điểm vào, một cái huyết ấn thoáng hiện ra thì mới nhìn lại Đoạn Ngọc nói. “Tứ Hoàng tử chỉ cần khắc xuống một tia tinh thần lực của mình vào Huyết thần ấn này là được”.
Đoạn Ngọc gật đầu làm theo, một tia tinh thần lực phóng xuất rơi vào trong huyết ấn, sau đó huyết ấn hóa thành một điểm nhỏ chui vào mi tâm của Hồ Mị. Thiên Tam giống như thăm dò một lát thì mới thu tay lại.
“Huyết thần ấn đã được khắc vào nguyên thần của nàng, đây là Huyết thần ấn do ta xây dựng nên chỉ cần nguyên thần của nàng không cường đại vượt quá nguyên thần của ta thì sẽ không thể phá hủy, nếu như nàng ta có ý định kích phá nó cũng sẽ kinh động đến ta”. Thiên Tam hướng Đoạn Ngọc giải thích. “Ngài chỉ cần kích động một chút tinh thần lực thì sẽ cảm nhận được Huyết thần ấn, ngài cũng có thể đem nó kích bạo, uy năng đủ để đánh nát nguyên thần của nàng!”.
Đoạn Ngọc nghe vậy thì khẽ gật đầu, đồng thời cũng liền nếm thử cảm nhận Huyết thần ấn, tinh thần lực hơi động khiến Huyết thần ấn rung chuyển thì Hồ Mị cũng lập tức biến sắc, thân thể không ngừng run rẩy.
Thủ đoạn này quả thực là có chút thần kỳ, thế nhưng Đoạn Ngọc lại không quá nhiều kinh ngạc ngoài ý muốn. Đoạn gia hắn kế thừa Đoạn Thần Đại Đế tinh thông rất nhiều nguyên thần bí pháp, Huyết thần ấn này chỉ là một cái thủ đoạn nhỏ để khống chế thủ hạ không đáng tin mà thôi.
So với Thứ Nguyên Liệt Thần Thánh Thuật xa xa không phải cùng một cấp bậc, thậm chí là Đoạn Ngọc cảm thấy trong tương lai bản thân cũng có thể tự nhiên lĩnh ngộ được loại bí pháp tương tự như Huyết thần ấn.
“Tứ Hoàng tử tha mạng!”. Hồ Mị kinh hãi nói. Đích thân cảm nhận loại cảm giác nguyên thần bị người khống chế kia khiến nàng không hiểu sợ hãi, thủ đoạn khống chế sinh tử này quả thực là vô cùng đáng sợ.
“Nếu như đã không còn việc gì khác thì chúng ta trở về đi”. Đoạn Ngọc thấy vậy thì có chút hài lòng nói.
“Vâng!”. Thiên Tam lập tức đáp.
Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com

May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.