Luân Hồi Thương Đế

Chương 152: Chớ để ta thất vọng





Đối với nghi hoặc của những Đoạn gia cường giả kia Đoạn Ngọc xem như không thấy, theo như đánh giá của hắn thì Đoạn gia hậu bối có mặt ở đây không có người nào mạnh hơn Đoạn Bích Võ và Đoạn Minh Thành, khả năng thắng là gần như bằng không.
Đoạn Ngọc từng thấy qua Phong Hầu cảnh hay thậm chí là Phong Hoàng cảnh chiến đấu nên chỉ là cấp bậc Động Thiên cảnh khiêu chiến đã không lọt vào pháp nhãn của hắn, trước mắt hắn cũng mới Mệnh Tuyền cảnh, tạm thời sẽ không cùng Đoạn Bích Võ hay Đoạn Minh Thành va chạm, quan sát đối phương chiến đấu cũng không có ý nghĩa.
Đoạn Ngọc cảm thấy phí thời gian ở đây làm chuyện vô nghĩa thì không bằng đi làm chuyện khác, tỉ như luyện đan, luyện khí. Lăng Vũ truyền Đan Khí truyền thừa cho hắn bác đại tinh thâm, trên lý thuyết cơ bản hắn đã hiểu được nhưng muốn nắm rõ thì cần phải chân bước thực địa, tự mình thử nghiệm, thực hành mới được.
“Tham kiến Tứ Hoàng tử!”. Bên ngoài diễn võ tràng đứng một đám người, đây đều là công công và cung nữ phục thị mấy vị Hoàng tử, Hoàng nữ đứng ở ngoài chờ đợi, nhìn thấy Đoạn Ngọc đi ra khỏi diễn võ trường đã lập tức khom người hành lễ.
“Mục Vũ, trở về!”. Đoạn Ngọc phất tay, ánh mắt rất nhanh đã nhìn về phía Mục Vũ trong đám người nhàn nhạt nói. Dứt lời đã xoay người hướng đến Ngọc Nguyên cung mà đi.
“...”. Mục Vũ ở trong đám người lập tức bước ra, sau khi đối với những công công khác thoáng chào tạm biệt thì cũng nhanh chóng đuổi theo Đoạn Ngọc. Tuy rằng không quay đầu nhìn lại nhưng Đoạn Ngọc cũng cảm nhận được ánh mắt của Mục Vũ đang nhìn mình tràn ngập nỏng bóng, kia quả thực như là không kém sắc lang nhìn thấy tiểu mỹ nhân.
“Có gì thắc mắc liền hỏi đi, không cần dùng loại ảnh mắt này nhìn ta”. Đoạn Ngọc nhíu mày nói, nội tâm cũng cảm thấy bất đắc dĩ, khả năng cảm ứng quá nhạy cảm đôi khi cũng không phải chuyện tốt.
“Ách!”. Mục Vũ hơi giật mình, vội vàng thu hồi ánh mặt lại cúi thấp đầu xuống, thế nhưng không được bao lâu đã ngẩng đầu lên hướng Đoạn Ngọc thấp giọng hỏi. “Điện hạ, tu vi của ngài...”.
“Mệnh Tuyền cảnh tầng bảy!”. Đoạn Ngọc nội tâm thầm nói hóa ra là vì chuyện này, thoáng chút suy ngẫm vẫn là nói ra sự thật. Đối với hắn mà nói thì võ đạo tu vi hiện tại không phải là chuyện gì bí mật, trước mắt hắn không cần phải tiếp tục ẩn giấu.


“Hí!”. Mục Vũ nội tâm đã có chút suy đoán nhưng nghe được đáp án này thì vẫn không nhịn được mà hít vào một hơi, ánh mắt nhìn bóng lưng Đoạn Ngọc như muốn lộ ra quang thải. Y là người nhìn xem Đoạn Ngọc từ bước tu hành cùng phát triển, chỉ mới mấy ngày trước Đoạn Ngọc mới là Luyện Thể cảnh tầng chín mà thôi, hiện tại đã là Mệnh Tuyền cảnh tầng bảy, tốc độ phá cảnh này cũng quá kinh khủng.
Theo như Mục Vũ suy tính thì cho dù là chỉ mở ra một đầu mệnh tuyền cơ sở thì Đoạn Ngọc cũng không thể trong thời gian mấy ngày đột phá đến Mệnh Tuyền cảnh tầng bảy được, chuyện này quả thự là quá phi lý.
Mà người luôn hướng đến Luyện Thể cảnh tầng mười như Đoạn Ngọc há chỉ có thể mở ra một đầu mệnh tuyền cơ sở? Ngũ Hoàng tử Đoạn Minh Lâm so ra không bằng Đoạn Ngọc đều mở ra sáu đầu mệnh tuyền cơ sở, Mục Vũ mới không tin là Đoạn Ngọc chỉ mở ra một đầu mệnh tuyền cơ sở.
Đoạn Ngọc có thể trong mấy ngày từ Luyện Thể cảnh tầng chín đỉnh phong đạt đến Mệnh Tuyền cảnh tầng bảy chắc chắn là vì nhận được tuyệt thế cơ duyên nào đó! Mục Vũ thầm nghĩ.
“Được rồi, trong thời gian tới ta sẽ không xuất cung, thời gian rảnh sẽ học tập một chút luyện đan, luyện khí”. Đoạn Ngọc không để ý đến Mục Vũ suy nghĩ mà tiếp tục nói. “Ta dự định ở trong Ngọc Nguyên cung xây dưng Luyện Đan thất và Luyện Khí thất, ngươi cảm thấy nên để ở chỗ nào thì thích hợp?”.
“Hả...?”. Mục Vũ thoáng ngẩn ra, trong lúc nhất thời thậm chí là cho rằng mình mới nghe lầm mà không nhịn được bật thốt lên một từ.
“Không rõ ràng sao?”. Đoạn Ngọc khẽ nhíu mày nhìn lại Mục Vũ hỏi lại, biểu hiện ra có chút không vui. Mục Vũ tu vi còn thấp không sao cả, Đoạn Ngọc cũng không trông chờ gì nhiều vào Mục Vũ, cái hắn cần ở Mục Vũ là sự trung thành và khả năng làm việc, nếu như Mục Vũ liền một chút định lực cũng không có như vậy thì Đoạn Ngọc quả thực là có chút thất vọng.
“Không phải, lão nô nghe rõ, chỉ là có chút thất thố, mong Điện hạ tha tội!”. Mục Vũ lập tức vội vàng đáp, y hiển nhiên là cũng đã cảm giác được Đoạn Ngọc không vui.
“Sau này sẽ còn có nhiều chuyện bất ngờ hơn, ngươi là người thân cận bên cạnh, chớ để ta thất vọng!”. Đoạn Ngọc quay đầu tiếp tục đi hướng Ngọc Nguyên cung.
Bất giác chính bản thân Đoạn Ngọc cũng không nhận ra bản thân đề ra yêu cầu với Mục Vũ đã có chút cao, người sau chỉ là Luân Hải cảnh tầng năm mà thôi, nguyên thần Nhất giai còn chưa đến hậu kỳ, định lực tất nhiên không phải rất cao.
“Vâng!”. Mục Vũ vội vàng đáp, trên trán bất giác đã tràn ra mồ hôi lạnh. Trước đó Đoạn Ngọc thiên phú chưa lộ, cũng chưa từng đạt được Đoạn gia bồi dưỡng thì đã không giống thường nhân, Mục Vũ lựa chọn hiệu trung với cá nhân Đoạn Ngọc chỉ là đánh cược.
Hiện tại khác biệt nhiều lắm, Đoạn Ngọc đạt được Đoạn gia trọng điểm bồi dưỡng, địa vị trong tộc thoáng chốc đã đạt đến tương đương Đoạn Bích Võ và Đoạn Minh Thành, Mục Vũ có thể đạt được Đoạn Ngọc chiếu cố đã là một loại vinh hạnh, trong hoàng cung có nhiều công công có tiềm lực cao hơn Mục Vũ rất nhiều đều không có loại vinh hạnh này.
Mục Vũ tự biết bản thân may mắn vì lựa chọn trước đó nên không muốn bỏ lỡ, y muốn càng mạnh hơn, khôi phục lại mệnh căn chỉ là một cái mục tiêu trong đó. Đáp xong cũng không dám dừng lại mà liền đuổi theo phía sau Đoạn Ngọc.
“Điện hạ, Ngọc Nguyên cung kết cấu đã được định hình sẵn, như muốn xây dựng thêm Luyện Đan và Luyện Khí thất thì cần có thêm không gian, chỉ là việc này không dễ”. Mục Vũ đi theo Đoạn Ngọc đi về hướng Ngọc Nguyên cung thì chợt nói. “Lão nô kiến nghị Điện hạ nên xây dựng hai nơi này giống như mật thất tu luyện, xây dựng dưới lòng đất”.
“Ý kiến này không tồi”. Đoạn Ngọc khẽ gật đầu, sau đó nhưng cũng lâm vào trầm tư. Bình thường cung điện đúng là không có tiền lệ xây dựng Luyện Đan, Luyện Khí thất, hắn muốn xây dựng thì cần phải được sự đồng ý của Đoạn Thế Mục, cũng cần phải chuẩn bị một số thứ.
“Phụ Hoàng bàn chuyện với đám quan lại kia cần bao lâu thời gian nữa?”. Hơi chút suy ngẫm Đoạn Ngọc mới hỏi.
“Tính toán thời gian theo lẽ thường thì còn cần nửa canh giờ”. Mục Vũ thoáng bấm ngón tay thì mới nói. “Lão nô nghe nói... hôm nay hẳn là sẽ có nhiều vấn đề cần bàn bạc, thời gian sẽ có thể hơi lâu hơn một chút”.
“Chuyện ta vào ở Ngọc Nguyên cung mà thôi, không cần kiêng kị”. Đoạn Ngọc ánh mắt lấp lóe, khóe miệng hơi chút nhếch lên nói. “Lâu hơn một chút cũng không sao, ta muốn xây dựng Luyện Đan và Luyện Khí thất cũng không dễ, cần Phụ Hoàng hỗ trợ mới được”.
“Đến Thánh Nguyên cung!”. Nói xong thì hơi chút chuyển hướng mà đi.
“Vâng!”. Mục Vũ thấy vậy lập tức đuổi theo. Đồng thời với đó thì y càng thêm xác nhận việc Đoạn Ngọc đạt được Đoạn gia ưu ái, trong các vị Hoàng tử, Hoàng nữ thì e là cũng chỉ có duy nhất Đoạn Ngọc là người dám thẳng thắn như vậy đến nhờ Quốc Chủ Đoạn Thế Mục làm việc.
Đoạn Ngọc đi ở phía trước nội tâm có chút buồn cười, việc hắn đi vào Ngọc Nguyên cung là Đoạn gia cao tầng quyết định, đối với tranh đoạt quyền lực hắn không có hứng thú nhưng những người khác lại không nghĩ vậy, bọn nếu như là biết được chính vì bọn hắn châm ngòi mới khiến Đoạn Ngọc tức giận hướng đến quyền lực thì sẽ có suy nghĩ gì?
Hắn từ chỗ lão tổ Đoạn Trường Sinh đã biết được trong tương lai Đoạn gia sẽ không còn tiếp tục là Thánh Nguyên Đế quốc hoàng thất nữa, hiện tại tranh đoạt quyền lực cũng không có ý nghĩa. Thực không biết khi chuyện này diễn ra thì đám quan lại, đại thần hay là mấy người Minh Hậu, Bích phi... sẽ có biểu hiện thế nào.
“Các ngươi tranh đoạt quyền lực nhưng sao lại quên mất thực lực mới là cốt lõi nhất, không có lực lượng cường đại làm chỗ dựa thì quyền lực kia giống như ánh trăng dưới nước, phù phiếm không chịu nổi!”. Đoạn Ngọc khẽ lắc đầu tự nói.
Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com

Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.