Luân Hồi Thương Đế

Chương 136: Một khối đoàn kết





Đoạn Ngọc nghe Đoạn Trường Sinh kể lại đến đây thì cảm thấy Đoạn gia sa sút là điều không thể tránh khỏi. Kẻ thù không chỉ là Đế Quân hậu kỳ mà còn Tinh Thần thể, Môn chủ Tinh Thần môn, Đoạn gia lúc kia không bị diệt tộc đã là cực kỳ may mắn, nói không chừng là Nhân tộc bảo hộ đối với Đế tộc mà duy trì Đoạn gia huyết mạch.
Loại bảo hộ này tuy rằng giúp duy trì Đoạn gia huyết mạch nhưng Đoạn Ngọc nội tâm lại không hề có chút cảm kích nào, Đoạn Thần Đại Đế công lao chắc chắn là không nhỏ trong cuộc chiến với Yêu tộc, thế nhưng đến cuối cùng thì Đoạn gia vẫn bị chính Nhân tộc Đế Quân kéo ngã, không khó để tưởng tượng được thời điểm kia Đoạn gia cho dù bảo toàn lại một phần huyết mạch nhưng chỉ là đang kéo dài hơi tàn.
Gần hai vạn năm sau đó cơ hồ là không hề có gì nổi trội, mãi cho đến hơn năm trăm trước đến đời Đoạn Trường Sinh lão tổ thì mới có thay đổi.
Vị Đế Quân hậu kỳ kia không có khả năng tại thế cho đến hiện tại, bản thân y không tọa hóa thì cũng đã rời khỏi Võ đạo thế giới, thế nhưng y hiển nhiên là đã để lại thủ đoạn nào đó khiến cho Đoạn gia không thể ngóc đầu trở lại. Thủ đoạn kia không thể nghi ngờ chính là Tinh Thần môn!
Đoạn Ngọc từng đọc qua Tinh Thần môn kết cấu, nó phân thành bốn mạch chính, các đời môn chủ của Tinh Thần môn sẽ được định đoạt từ một trong bốn vị Mạch Chủ của bốn mạch này. Vị Đế Quân kia từng là môn chủ của Tinh Thần môn thì mạch kia chính là kẻ thù của Đoạn gia, bọn hắn rất có thể chính là thế lực chèn ép Đoạn gia gần hai vạn năm nay.
“Lão tổ, vị Đế Quân kia thuộc mạch nào trong Tinh Thần môn?”. Đoạn Ngọc suy nghĩ chốc lát đã mở miệng hỏi. Mạch kia Mạch Chủ nếu là đương đại Môn chủ Tinh Thần môn thì Đoạn gia hiện tại kẻ thù sẽ không chỉ đơn giản là một mạch, đó có thể sẽ là toàn bộ Tinh Thần môn.
“Hỏi hay lắm!”. Đoạn Trường Sinh nghe được Đoạn Ngọc hỏi như vậy thì mỉm cười gật đầu tán thưởng. “Vị Đế Quân kia thuộc và Tử Tinh mạch!”.
“Tử Tinh mạch?”. Đoạn Ngọc nghe vậy thì hai mắt hơi chút híp lại, Tử Tinh mạch không phải là Môn Chủ mạch hiện tại của Tinh Thần tông. Theo như những gì mà hắn được biết thì Tử Tinh mạch hiện tại đã xuống dốc, đã là mạch yếu nhất trong bốn mạch của Tinh Thần môn.
Đương nhiên, Tử Tinh mạch lại yếu thì trong mạch vẫn có Tôn Giả cảnh, mà lại không chỉ một vị!
“Hơn sáu trăm năm trước vị Đế Quân cuối cùng của Tử Tinh mạch tử trận tại Cổ Yêu chiến trường, Tử Tinh mạch bắt đầu xuống dốc rung chuyển thì Đoạn gia ta mới có được một cơ hội thở dốc, ta từ đó mới có thể thoát khỏi tầm mắt của bọn hắn để phát triển Đoạn gia, thế nhưng bọn hắn đối với Đoạn gia ta vẫn không từ bỏ, vẫn dùng các loại biện pháp hạn chế Đoạn gia phát triển lực lượng”. Đoạn Trường Sinh âm thanh có chút lạnh xuống nói. “Thế nhưng Tử Tinh mạch không có Đế Quân, bọn hắn không ép được một chút cường giả bất mãn với cách làm của bọn hắn, bọn hắn không thể trắng trợn giống như trước nhắm vào Đoạn gia ta”.


Thì ra là như vậy! Đoạn Ngọc đến đây xem như là đã hiểu được, Nhân tộc mất đi một vị Đế Quân là tổn thất thảm trọng nhưng đối với Đoạn gia thì đây chính là cơ hội phục sinh, Tử Tinh mạch vẫn còn đó nhưng lực uy hiếp đã không còn được như xưa, tuy rằng có thể chèn ép Đoạn gia nhưng không thể trắng trợn không cố kị, Đoạn gia trong lúc này có thể âm thầm tích súc lực lượng. Chỉ cần lực lượng đủ mạnh thì Đoạn gia sẽ không cần e sợ Tử Tinh mạch nữa.
“Lão tổ, Tử Tinh mạch dù sao vẫn là mạch chính của Tinh Thần tông, lần này Đoạn gia ta lộ ra có Phong Hoàng cảnh cường giả chắc chắn sẽ gây nên bọn hắn nghi kị, như vậy...”. Đoạn Ngọc chợt nghĩ đến cái gì mà hướng đến Đoạn Trường Sinh hỏi, thế nhưng còn không đợi hắn nói xong thì đã bị Đoạn Trường Sinh ngắt lời.
“Ngươi e ngại Tử Tinh mạch kia sẽ mượn nhờ Tinh Thần môn lực lượng nhắm vào Đoạn gia ta?”. Đoạn Trường Sinh mỉm cưởi hỏi, sau đó không đợi Đoạn Ngọc phản ứng thì đã tự mình đáp. “Không cần lo lắng, sau này Đoạn gia ta không cần lại quất nhục dưới bóng Tinh Thần môn nữa, Tinh Thần môn cũng không thể bắt chúng ta thế nào”.
“Vì sao?”. Đoạn Ngọc kinh ngạc không hiểu.
“Vì lão phu đã là Tôn Giả!”. Đoạn Trường Sinh cười thản nhiên đáp.
“Tôn Giả?”. Đoạn Ngọc kém chút kinh hô, cách đây không lâu Lăng Vũ còn nói lão tổ Đoạn Trường Sinh mới là Phong Hoàng viên mãn mà thôi, làm sao hiện tại đã thành Tôn Giả rồi?
Kinh sợ qua đi Đoạn Ngọc liền hiểu được chỗ dựa của lão tổ, Đoạn gia từng xuất hiện Đế Quân, hiện tại đã có Tôn Giả cảnh tọa trấn thì chính là khôi phục lại Đế tộc danh xưng. Đế tộc về lý mà nói thì chính là tồn tại bình khởi bình tọa với Tiên môn, Tà tông, Đoạn gia trở thành Đế tộc thì sẽ không cần phải phụ thuộc vào Tinh Thần môn. Đương nhiên, đồng thời với việc này Đoạn gia cũng cần phải nhường ra Thánh Nguyên Đế quốc Đế vị.
“Đoạn gia ta chờ đợi ngày khôi phục lại Đế tộc vinh quang đã qua hai vạn năm, đến đời của ta mới xem như đạt thành”. Đoạn Trường Sinh chợt cảm khái nói. Hai vạn năm đối với phàm nhân là một khoảng thời gian rất dài, cho dù là Đế Quân thì cũng chỉ có thể sống được một vạn năm mà thôi, thời gian hai vạn năm quả thực là có thể thay đổi rất nhiều thứ.
“Chúc mừng lão tổ!”. Đoạn Ngọc lập tức thi lễ nói.
“Đứng lên!”. Đoạn Trường Sinh nhàn nhạt nói, một lần nữa để nhu hòa lực lượng nâng Đoạn Ngọc lên. Ánh mắt thâm thúy nhìn Đoạn Ngọc hỏi. “Hài tử, có biết vì sao ta lại đem chuyện này nói cho ngươi không?”.
“Lão tổ muốn ta biết đến Đoạn gia nội tình, cũng cho ta biết kẻ địch chân chính của mình”. Đoạn Ngọc không hiểu lắm nhưng vẫn theo lẽ thường đáp.
“Đúng! Nhưng không chỉ có như vậy!”. Đoạn Trường Sinh khẽ gật đầu nhưng đã liền lắc đầu. “Lão phu chỉ muốn nói cho ngươi biết những này không chỉ muốn ngươi biết kẻ thù truyền đời của Đoạn gia ta mà còn muốn cho ngươi biết ngươi có Đoạn gia làm chỗ dựa, giống như ngươi trong tương lai sẽ trở thành chỗ dựa cho Đoạn gia hậu bối!”.
“Đoạn gia ta có thể ở dưới móng vuốt của Tử Tinh mạch tồn tại hai vạn năm không phải nhờ có Nhân tộc bảo hộ, đây là Đoạn gia ta đoàn kết thành một khối liều mạng bảo trì một tia huyết mạch, gia gia của ta, phụ thân của ta, thậm chí là đại ca của ta chính là như vậy hi sinh mới có thể giúp ta giữ lại một mạng, Đoạn gia huyết mạch không đoạn tuyệt!”.
"Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, chỉ có Đoạn gia ta cường thế thì mới không cần sợ hãi bất luận kẻ địch nào".
“Đoạn Ngọc ngu dốt, không hiểu được ý của lão tổ!”. Đoạn Ngọc nghe vậy thì thoáng ngẩn ra, sau đó lập tức nặng nề cúi đầu nghiêm nghị nói.
“Vù”. Đoạn Trường Sinh chợt đứng dậy, thoáng chốc đã đứng trước mặt Đoạn Ngọc vươn tay bắt lấy vai của hắn nói. “Không phải ngươi ngu dốt, là lão phu đem đến cho ngươi quá nhiều áp lực, lấy tuổi của ngươi không nên tiếp nhận những điều này, những việc này nên là do bối phận như chúng ta đứng lên cản lại”.
“Có tin tức truyền về ngươi là kẻ gây nên Tử phủ dị tượng Chư Đế Thời Đại, bản thân ngươi cũng có cơ duyên, bí mật nhưng không quan trọng, chỉ cần ngươi nhớ ngươi là Đoạn gia tử tôn, trung thành với Đoạn gia, trong Đoạn gia sẽ không có bất luận người nào nhắm đến bí mật trên người ngươi”.
Đoạn Ngọc thân hình hơi chút chấn động, trước khi trở về hắn trở về còn lo lắng bí mật trên người mình sẽ bị Đoạn gia mấy vị tổ bối điều tra nhưng trước đó hắn gặp Thái gia gia Đoạn Thiên Tinh rồi đến hiện tại lão tổ Đoạn Trường Sinh đều tỏ ra không hề có hứng thú với bí mật trên người hắn, ngẫm lại thì là hắn đang lấy lòng tiểu nhân so dạ quân tử rồi. Đoạn gia hắn rõ ràng không hề giống với những gia tộc khác.
Hoặc là nói tổ bối Đoạn gia đối với hậu bối vô cùng xem trọng, sẽ không vì đạt được cơ duyên mà dùng thủ đoạn chiếm lấy.
“Đoạn gia ta khôi phục lại Đế tộc danh vị là điều chắc chắn, thế nhưng kẻ thù của chúng ta sẽ không ngồi yên không lý, bọn hắn sẽ tìm mọi cách ngáng chân Đoạn thi ta thịnh vượng, chúng ta muốn phát triển thì cần phải góp sức của tất cả thành viên trong gia tộc, muốn làm được điều này Đoạn gia ta phải là một khối đoàn kết!”. Đoạn Trường Sinh nhìn Đoạn Ngọc càng thêm vừa mắt nói.
“Vù”. “Vù”. Lời này của Đoạn Trường Sinh vừa xong thì phía sau Đoạn Ngọc đã lần lượt xuất hiện mấy người, bọn hắn cho dù đã thu lại khí thế nhưng Đoạn Ngọc vẫn cảm nhận được uy áp rất mạnh.
“Nhị ca! (Phụ thân! Lão tổ!)”. Ba người bao quát Đoạn Thiên Tinh thanh âm có phần trầm ổn, còn lại một cái thanh âm khá trẻ trung, Đoạn Ngọc vừa nghe liền đã nhận ra.
“Các ngươi đến rồi!”. Đoạn Trường Sinh buông vai Đoạn Ngọc ra nhìn đến phía sau mấy người cười cười nói. “Hài tử này Đoạn Ngọc, các ngươi hẳn là đều biết rồi”.
“Đoạn Ngọc bái kiến hai vị lão tổ! Phụ Hoàng”. Đoạn Ngọc không dám thất lễ liền đã xoay người lại cung kính hô.
“Nhóc con, gặp mặt chúng ta tại sao còn dùng da mặt này?”. Một cái lão giả trong đó cười hỏi, một lời liền phá vỡ không khí trang nghiêm ở đây. Đoạn Ngọc cũng vì thế mà có chút lúng túng.
Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com

May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.