Luân Hồi Đại Đế Truyện

Chương 97: Tâm như chỉ thủy




Đoàn người di chuyển tại trên con đường mòn xuyên qua sâm lâm đến hiện tại đã qua nửa ngày. Nhìn kỹ lại thì có thể thấy, tính cả Lý Nhiên dẫn đường thì lần này đoàn người tham gia đại sát hạch của Định Yên thôn tổng cộng có mười hai người. Nổi bật nhất trong đội hình của bọn hắn hẳn là hai vị thiếu nữ, dung mạo như hoa là Lê Hồng Anh và Phan Huyền My.

Nhị nữ đang trong độ tuổi mới lớn, phát dục hết cỡ, những chỗ cần lồi thì lồi, nên lõm thì lõm, dung mạo khả nhân, mỗi một ánh mắt, một nụ cười đều có thể làm say lòng người. Mặc dù xuất thân từ tiểu thôn nhưng thôn hoa có vận vị riêng biệt, nét đẹp tinh khôi, không dính son phấn, rất tự nhiên mà tràn đầy sức sống, làm người ta yêu thích.

Đám thiếu niên Long Huyền có thể phân biệt thành hai nhóm, một nhóm là các thiếu nam thiếu nữ mới 15 tuổi như bọn Lý An, cũng chính là những người mới vừa cùng Long Huyền đi săn trở về lần trước.

Khảo hạch mở ra cho các thanh thiếu niên từ 15 đến 18 tuổi nên không thể tránh việc tu vi có chút chênh lệch, nhưng nhìn chung, đa phần đều đã đạt tới võ giả cảnh.

Đám thiếu niên 15 tuổi của Định Yên thôn đi tham gia khảo hạch lần này có tám người, bảy nam một nữ, trong đó Lê Hồng Anh tu vi yếu nhất, chỉ mới vừa bước vào tam tinh võ giả, mà mấy người khác sớm đã vững chắc ở cảnh giới này rồi. Dựa vào mức độ hùng hậu của khí huyết lực mà nói, có vẻ như Lý An chỉ cần thêm chút ít thời gian nữa liền có thể tiến lên tứ tinh võ giả.

Mà một nhóm khác chính là đám ca ca, tỷ tỷ của bọn Lý An, năm nay đã 18 tuổi. Ngoại trừ Phan Huyền My đã được nhắc tới trước đó, còn có ba tên thiếu niên, tu vi cũng không kém, tất cả đều là võ giả hậu kỳ, đều đạt tới thất tinh trở lên, trong đó Trần Dịch dẫn đầu nhất, đã là bát tinh võ giả.

Quảng đường cần đi cũng không ngắn, trên đường mọi người cũng chẳng thể làm gì khác ngoài việc nói chuyện để giết thời gian. Lúc này một trong hai thiếu nữ lên tiếng.

Phan Huyền My: “A Huyền đệ đệ, ta thật sự rất tò mò, cảnh giới của đệ, thật sự chỉ là võ giả thôi sao? Có phải đệ ngấm ngầm đột phá võ sư từ lâu rồi hay không?”

Long Huyền ngượng ngùng mà cười, loại câu hỏi thế này đã không phải lần đầu tiên có người hỏi hắn. Ngoại trừ lúc ban đầu, Long Huyền hắn nhặt được tiện nghi, chém giết thiết trảo bạo liệt hùng là tam giai yêu thú ra, trong hai năm gần đây, số lượng tam giai yêu thú chết dưới tay Long Huyền đã vượt lên trên mười rồi.

Mà lần gần nhất, ngay cả bá chủ tây khu là hắc vân hổ, loại yêu thú có thể xưng là bá chủ sâm lâm, mạnh đến mức ngay cả võ sư hậu kỳ gặp được cũng phải lui tránh, vậy mà cũng chết ở trong tay Long Huyền.

Phải biết, cường giả mạnh nhất của toàn bộ Định Yên thôn như lão thôn trưởng Triệu Hạo cũng khó mà làm được điều này a! Cho nên đối với hành động kinh người của Long Huyền, đám bạn cùng lứa nhìn vào chỉ có thể thở dài cảm thán.

Vấn đề này Long Huyền cũng không tiện nói cái gì. Dù sao cách tu luyện của hắn, những đồng bạn trong thôn này là không thể học theo được. Tu luyện đến hiện tại, Long Huyền sớm đã đụng bình cảnh gần một năm rồi. Tinh huyết của yêu thú tam giai đối với tình huống của hắn hiện tại cũng chẳng hề có tác dụng, sau khi khai mở thành công 350 khiếu huyệt, cơ thể hắn cũng tùy theo đó mà trở nên rắn chắc kinh người.

Theo như Bạch lão nói, Long Huyền muốn tiếp tục khai mở 10 đạo khiếu huyệt cuối cùng, nếu không thể tìm ra tinh huyết của yêu thú có huyết thông cao quý từ tứ giai trở lên thì hắn cũng đừng nghĩ đến việc tăng tiến tu vi thêm chút nào nữa.

“Khắt khe mà nói, ta hiện tại có thể xem như là cửu tinh võ giả đi, còn cách võ giả đỉnh phong một đoạn ngắn.” Long Huyền thành thật trả lời.

Không chỉ là đám thiếu niên như bọn Lý An, mà ngay cả cao thủ thế hệ trước là Lý Nhiên nghe được câu nói này cũng cảm thấy vô ngữ. Cái gì gọi là có thể xem như cửu tinh võ giả? Dù ngươi nói ngươi là cửu tinh võ sư cũng sẽ có người tin sái cổ, có được hay không?

Lý An thở dài, một mặt khổ sở mà nói: “A Huyền ca, làm người không nên quá mức khiêm tốn, ngươi nói như vậy, đám chúng ta còn có thể sống như thế nào a?”

Trần Dịch cười mắng: “Không so sánh thì không tổn thương, người bình thường như chúng ta mà đi so sánh với thiên tài như a Huyền đệ đệ, hoàn toàn là đang tự ngược đãi bản thân a!”

Đám thiếu niên nhao nhao gật đầu.

“Người so với người, tức chết người!”

“Yêu nghiệt!”

“Biến thái!”

“Con nhà người ta!”

. . . . . . . . .

Càng nói, mùi GATO càng nồng nặc, đối với việc này Long Huyền cười khổ không thôi. Hắn chỉ có thể thầm trách bản thân quá ưu tú. Nhưng là những lời ngập mùi trang bức như vậy, hắn cũng không dám nói ra khỏi miệng, bằng không, sợ là sẽ bị chúng bạn phun nước bọt dìm chết.

Mà đám người Trần Dịch, Lý An hiển nhiên cũng không phải thật sự ghen ghét với Long Huyền, thuần túy chỉ là châm chọc lẫn nhau, xem như chuyện lý thú mà thôi.

Long Huyền lúc này mới nhìn về phía Lý Nhiên mà nói: “Lý thúc, ngài nói thêm một chút về đại sát hạch đi!”

Lý Nhiên hơi ngửa đầu tựa như đầu cố gắng hồi tưởng lại, sau đó mới nói.

“Mỗi lần đại sát hạch đều có chút khác biệt, nhưng chung quy vẫn chia làm hai phần chính. Đầu tiên là xét về cường độ tinh thần lực, tiếp sau đó mới tới chiến lực. Sau khi tổng hợp kết quả cả hai rồi mới đưa ra thành tích cuối cùng.”

Ngoại trừ Long Huyền sớm đã biết về tinh thần lực cho nên không quá mức bất ngờ ra, đám thiếu niên như Lý An đối với loại lý niệm mới này thì hứng thú vô cùng mà hỏi.

Trần Dịch: “Lý thúc, ngài nói rõ hơn một chút, tinh thần lực là cái gì? Lại còn phân chia cường độ, chẳng lẽ cũng là một loại lực lượng như khí huyết lực của võ giả sao?”

Câu hỏi của Trần Dịch cũng là nói lên tiếng lòng của mấy người khác, tất cả đều dỏng tai lên để nghe.

Lý Nhiên thấy Trần Dịch hỏi như thế thì mới gật gật đầu mà nói: “Tu sĩ chúng ta tu luyện cũng không phải cứ cắm đầu tăng lên chiến lực là đủ, bên cạnh đó còn phải rèn luyện tâm cảnh.”

“Đối với một người, tâm cảnh trầm ổn bao nhiêu, ý chí cứng cỏi bao nhiêu, rất khó mà xác định được, bởi vì thứ này khá trừu tượng, rất khó nắm bắt. Nhưng thông qua nhiều vị tiên hiền đi trước mở đường, dần dần tổng hợp lại kinh nghiệm tu luyện, không chỉ có luyện khí, mà còn có cả luyện tâm nữa. Luyện khí tăng lên là thực lực, mà luyện tâm tăng lên chính là tinh thần lực.”

“Tinh thần lực của mỗi người mỗi khác, để dễ cho việc tu luyện, cường độ tinh thần lực cũng được chia ra làm nhiều cấp bậc. Thấp nhất chính là dưỡng tính cảnh, khi tâm tính đã đủ cường đại, tinh thần lực sẽ đột phá cấp bậc tâm như chỉ thủy. Đa số võ sư cảnh đều có cường độ tinh thần lực ở cấp độ này, mà lại võ sư muốn tiến lên Long Đạo cảnh, thậm chí cao hơn, không đạt tới cảnh giới tinh thần lực tâm như chỉ thủy viên mãn thì không cách nào tiến lên được. Về phần những cảnh giới cao hơn nữa, bây giờ nói với các ngươi cũng không có tác dụng gì. . .”

Càng nói về sau, lời của Lý Nhiên càng thấp xuống, cũng thật sự là làm khó hắn, mặc dù thân là cao thủ số một, số hai tại trong thôn, nhưng dù sao cũng chỉ là một tiểu thôn mà thôi, những kiến thức trên cũng gần như đào rỗng nội tình của hắn rồi, muốn hắn nói tiếp cái gì nữa, sợ là phải xấu mặt.

Long Huyền tuy nhận ra điểm này nhưng chỉ mỉm cười không nói, dù sao vẫn nên giữ cho trưởng bối chút mặt mũi. Về phần đám Lý An, vừa mới tiếp xúc với tân lý niệm, tạm thời lượng tin tức tiếp nhận vào cũng là quá lớn, cho dù Lý Nhiên chỉ mới qua loa giới thiệu qua một chút, nhưng đám thiếu niên bọn họ cũng cần một ít thời gian để tiêu hóa những kiến thức này.

Tiểu cô nương Lê Hồng Anh lúc này mới tò mò hỏi: “Lý thúc, vậy chúng ta làm sao mới biết bản thân hiện tại đang ở cảnh giới tinh thần lực nào?”

Vấn đề này vẫn nằm trong hiểu biết của Lý Nhiên, hắn lập tức đáp: “Tu luyện tinh thần lực khó khăn hơn luyện võ rất nhiều lần, phương pháp tu luyện còn có công pháp tu luyện tinh thần lực, dù cho là đối với các gia tộc trong nội thành cũng thuộc dạng vô cùng quý hiếm. Chỉ các thế gia đứng đầu mới sở hữu được. Mà muốn biết bản thân mình đang ở cấp độ tinh thần lực nào, cũng cần có pháp khí chuyên dụng do công tạo đại sư chế ra, mới có thể đo đạc chính xác được, hoặc là cường độ tinh thần lực của bản thân đủ cao, vậy hiển nhiên là có thể tự nắm rõ tình huống của mình. Về phần đám thiếu niên như các ngươi mà nói, cũng không có gì khó đoán, tất nhiên là đều ở dưỡng tính cảnh.”

Lê Hồng Anh và đám thiếu niên nghe cái hiểu cái không, sau đó nàng lại tò mò hỏi: “Vậy Lý thúc ngài hiện tại đang ở cấp độ nào?”

Lý Nhiên lập tức có tự tin, cố khiêm tốn mà đáp: “Cũng không quá cao, vừa vặn đạt đến 30% của tâm như chỉ thủy mà thôi!”

Trần Dịch ở ngay bên cạnh lên tiếng: “Há, chỉ mới 30% a, cách viên mãn còn rất xa đâu?!”

Lý Nhiên nghe vậy liền xù lông, đưa tay gõ một cái không chút thương tình lên đầu Trần Dịch: “Cái gì gọi là chỉ mới 30%? Ngươi có biết 30% của tâm như chỉ thủy đại biểu cái gì hay không? Có rất nhiều võ sư cảnh đều chưa thể đạt tới tâm như chỉ thủy, thúc thúc của các ngươi chỉ mới là tứ tinh võ giả đã đạt tới tâm như chỉ thủy 30%, đây đã coi như là hạc trong bầy cò rồi, không phải ai cũng có thể so sánh được.”

Trần Dịch bị gõ một cái bộp vào trán thì lập tức rụt cổ, hai tay ôm đầu, mấy người khác thì cười ha hả, hiển nhiên thấy Trần Dịch không thức thời bị trừng phạt thì vô cùng vui vẻ.

Đối với những lời của Lý Nhiên, Long Huyền một bên lẳng lặng nghe. Lời của hắn nói cũng không sai. Chẳng qua đối với những tri thức này, Long Huyền sớm đã được Bạch lão chỉ dạy cho, thậm chí còn tường tận hơn Lý Nhiên rất nhiều.

Như Lý Nhiên đã nói, võ giả không chỉ tu thân mà còn tu tâm. Thấp nhất là dưỡng tính cảnh, tại cấp độ này, cách để tăng cường độ tinh thần lực lên có rất nhiều, nhưng phương pháp được dùng nhiều nhất chính là tu tâm, dưỡng tính. Vì vậy nên cấp độ cảnh giới đầu tiên của tinh thần lực mới gọi là dưỡng tính cảnh.

Sở dĩ gọi như vậy cũng là có lý do của nó. Con người chúng ta khi tu luyện cần phải trải qua gian khổ, khó khăn, những người có thể kiên trì được thì mới có thể thành công. Không nói đâu xa, võ giả cảnh muốn nhanh chóng tăng thực lực lên thì phải thôn phệ tinh huyết, bổ xung khí huyết lực, đẩy nhanh quá trình khai khiếu.

Nhưng tinh huyết của yêu thú vốn rất cuồng bạo, thôn phệ vào trong cơ thể sẽ gây ra những thương tổn nhất định, tu sĩ muốn rút ngắn thời gian tu luyện thì những đau đớn khi thôn phệ tinh huyết là cái giá nhất định phải trả. Mà những nhẫn nhịn đó, những sự kiên trì đó đều có tác động lên ý chí lực của mỗi người. Trong quá trình ngươi kiên trì để vượt qua khó khăn, chướng ngại, cường độ tinh thần cũng theo đó mà trở nên cứng cỏi.

Mà đây cũng chỉ là một mặt của chịu đựng, nhẫn nại, cao hơn nữa thì chính là giữ bình tĩnh. Trong quá trình trưởng thành, ngươi cũng đang tự tôi luyện tâm tính. Một người trải qua càng nhiều, hiểu biết càng nhiều, vậy thì khi đối mặt với sự vật, sự việc cũng sẽ trầm ổn, bình tĩnh hơn người khác.

Khi ngươi có thể giữ vững tâm tình, không bị những sự vật bên ngoài ảnh hưởng, chỉ chuyên chú vào việc của mình, vậy liền đạt tới cảnh giới tâm như chỉ thủy.

Bằng cách nào đó mà nói, cường độ tinh thần lực có liên quan rất mật thiết đến kinh lịch nhân sinh. Thân là một vị xuyên không giả, Long Huyền sớm đã không phải một đứa trẻ mới lớn, thêm nữa, những việc hắn từng trải qua cũng rất nhiều. Đến hiện tại, cường độ tinh thần lực của hắn đã đạt đến 60% tâm như chỉ thủy rồi.

Nói tới đây, Long Huyền cũng phải cảm tạ chí bảo của Huyền Băng tông là Băng Lam Tinh quán, thứ này đối với việc ôn dưỡng, tôi luyện tinh thần của tu sĩ cấp thấp thật sự chính là thần khí a! Có nó, cường độ tinh thần lực của Long Huyền muốn tiến bộ chậm một chút cũng khó.

Donate, ủng hộ tinh thần cho tác giả thông qua:

Momo: 0339288913

Thẻ ngân hàng BIDV: 65010002629542

Cảm ơn mọi người đã yêu quý bộ truyện!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.