Luân Hồi Đại Đế Truyện

Chương 57: Long Càn tới




Nhìn thấy như vậy, Bạch lão trong lòng thở dài một hơi, chung quy thì điều gì đến cũng phải đến. Ánh mắt Bạch lão nhìn về thi thể của Song Nhi một chút cũng trầm ngâm không nói.

Ban nãy, vốn dĩ trong khoảnh khắc mà tên trưởng lão râu dài kia tấn công hai người Long Huyền thì hắn cũng đã có ý định xuất thủ ngăn cản, nhưng đột nhiên từ trên thân thể Song Nhi có một luồng khí tức tràn ra làm cho hắn trong nháy mắt đó liền thay đổi ý định.

Cô bé thật sự đã chết sao? Bạch lão cũng không dám khẳng định điều gì, theo lý mà nói thì luồng khí tức khổng lồ kia không thể nào xuất hiện trên cơ thể một cô gái yếu đuối như Song Nhi mới đúng, hay đúng hơn là luồng khí tức này đáng ra không thể xuất hiện tại nơi này.

Chẳng qua là bây giờ Bạch lão không có thời gian để tìm hiểu chuyện này, bởi vì sắp tới đây còn có chuyện quan trọng hơn mà hắn phải chú ý tới.

Nhìn thân ảnh người thiếu niên đang quỳ ngồi dưới đất, hai tay ôm chặt Song Nhi trong lòng, bàn tay do nắm quá chặt hiện tại đã có máu tươi nhỏ giọt, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trận chiến ở giữa sân.

Lúc này Bạch lão mới lên tiếng.

“Huyền tiểu tử, ngươi phải nhớ kỹ… dù xảy ra chuyện gì cũng không được đánh mất chính mình!”

Long Huyền nghe Bạch lão nói như vậy, chỉ là đưa mắt liếc hắn một chút sau đó lại nhìn về hướng mà cha mẹ của mình đang bị đám người vây công, cũng không hề đáp lại lời nói của Bạch lão.

Hiện tại sự chú ý của hắn hoàn toàn đều đổ dồn đến trên người của phụ mẫu, cái chết của Song Nhi đã mang cho hắn đả kích rất lớn, nếu như hiện tại cha mẹ xảy ra chuyện gì thì chưa chắc hắn đã có thể tiếp nhận được.

Long Huyền cũng rất muốn lao vào vòng chiến, chẳng qua linh lực phát tán ra ngoài quá kinh khủng, một nhập vi cảnh như hắn thật sự không thể nào lại gần được.

Cảm nhận được khí huyết trong cơ thể càng lúc càng cuồng bạo, Long Huyền biết dòng máu ác ma trong cơ thể hắn sắp bùng nổ rồi, nếu như sử dụng sức mạnh này, có lẽ hắn sẽ đủ sức để chiến đấu. Thế nhưng lôi kiếp cũng có thể sẽ đánh xuống ngay lập tức, hắn chỉ sợ bản thân mình không những không cứu được cha mẹ mà còn khiến bọn họ bị liên lụy vào trong lôi kiếp.

Về phía trận chiến ở giữa sân, lúc này vợ chồng Long Vô Tâm cũng đang rất phẫn nộ đánh trả đám người kia. Không chỉ Long Huyền, hai người bọn họ cũng yêu quý Song Nhi tựa như con gái của mình vậy.

Chính mắt thấy Song Nhi bị trọng thương, sinh tử chưa rõ, bọn họ làm sao có thể chịu đựng được, trong cơn cuồng nộ hai người bọn họ vậy mà có thể hợp sức đối phó với đám người kia không hề rơi xuống hạ phong.

Vốn dĩ kẻ địch có tới hai vị Long Đạo cảnh, cho nên một mình Long Vô Tâm đối phó có chút khó khăn, Mai phu nhân cũng bị rất nhiều Võ giả cùng Võ sư vây lấy.

Nhưng hiện tại, Mai phu nhân không cần phải bảo vệ Song Nhi nữa, nên liền có thể phát huy toàn bộ chiến lực của mình, Liễu Tuấn thì đang lo lắng cho thương thế của con trai nên hiện tại bên phía đối phương chỉ có một mình tên trưởng lão râu dài của Long gia xuất thủ mà thôi.

Mai phu nhân tuy là bị mấy người vây vào giữa nhưng kiếm pháp Trần gia mà nàng tu luyện chú trọng về phòng thủ, do vậy trong thời gian ngắn đám người kia còn không có làm gì được nàng.

Trong lúc nhất thời tuy là phía Mai phu nhân võ kỹ, linh lực tán xạ bốn phía nhưng mà nàng vẫn còn chưa đến mức gặp phải nguy hiểm.

Về trận chiến của hai tên Long Đạo cảnh thì tên trưởng lão râu dài kia đã lớn tuổi, sức bền không thể so sánh được với Long Vô Tâm, chiến đấu trong thời gian dài khiến cho hắn ta dần dần đuối sức rồi rơi xuống hạ phong.

Trên thân hắn sớm đã bị Long Vô Tâm đánh trúng mấy kiếm, máu tươi nhuộm đầy vạt áo. Sắc mặt hắn đỏ lên, có dấu hiệu sắp không chịu nổi nữa.

“Liễu gia chủ, ngươi đang làm cái gì mà không chịu xuất thủ, nếu như hôm nay không bắt được vợ chồng Long Vô Tâm thì Liễu gia cũng đừng nhắc tới chuyện kết giao với Long gia nữa.”

Liều mạng hét ra một tiếng như vậy, khí lực trên người tên trưởng lão râu dài thoát ra, phòng thủ nhất thời xuất hiện sơ hở, Long Vô Tâm đương nhiên không bỏ qua cơ hội này, một kiếm chém ra liền đánh bật vũ khí của đối phương, thuận tiện dùng chân đạp thẳng vào trước ngực của lão giả.

“Rầm rầm!—”

Tên trưởng lão kia nhất thời sơ xuất đã phải nhận một đòn cực mạnh của Long Vô Tâm, thân hình bắn ngược về sau, va nát mấy cây cột đá trong sân sau đó lăn dài một quãng, hiển nhiên là bị thương rất nặng.

Phẫn nộ chưa dứt, Long Vô Tâm còn muốn nhân cơ hội này giết chết đối phương. Hắn dồn lực xuống bàn chân, lao thẳng về phía đó, nhưng ngay lúc này đã có một bóng người cản trước mặt hắn.

Kẻ này không ai khác chính là Liễu Tuấn, ban nãy vì lo xem xét thương thế trên người con trai nên hắn không tham gia chiến đấu.

Hắn không ngờ tới cùng là Long Đạo cảnh mà Long Vô Tâm lại mạnh như vậy, hắn chỉ mới không để ý một chút mà vị trưởng lão kia của Long gia đã bị đối phương đánh bại rồi.

Thầm mắng người này phế vật ở trong lòng, nhưng mà Liễu Tuấn vẫn ra sức cản lại Long Vô Tâm. Liễu gia lần này muốn ôm chân một đại gia tộc như Long gia, nhất định phải bắt bằng được vợ chồng Long Vô Tâm mới được.

Nếu mà hắn trơ mắt nhìn trưởng lão của Long gia bị giết trước mặt mình, chưa kể việc kết giao với Long gia lần này chắc chắn sẽ tan thành mây khói, nói không chừng Long Càn không vui sẽ trút giận lên Liễu gia bọn họ.

Xét về thực lực của ba tên Long Đạo cảnh ở chỗ này thì Long Vô Tâm có thể coi như người mạnh nhất, dù sao thì hắn vốn là một thiên tài tu luyện, dĩ nhiên mấy người khác có cùng đẳng cấp liền khó mà thắng được hắn.

Chẳng qua dùng sức một ngươi liên tục đối chiến hai tên cao thủ cùng cấp không phải chuyện dễ dàng, trước đó hắn bị hai kẻ này liên thủ vây công, trên thân cũng đã bị thương nhiều chỗ, hiện tại dù cho thành công đánh bại một người nhưng linh lực trong cơ thể cũng không còn lại bao nhiêu.

Liễu Tuấn đương nhiên cũng có thể nhìn ra được điểm này, tu vi đạt tới Long Đạo cảnh, có thể nói là cá chép gặp Long môn, một khi bước qua được sẽ thành tựu Võ Tông, Võ đạo tông sư. Nhân vật như vậy không có ai là người đơn giản.

Hơn nữa, Võ Linh Quyết mà Long Vô Tâm tu luyện, trong chiến đấu có thể giúp cho chủ nhân bộc phát ra sức lực kinh người, nhưng nếu như kéo dài quá lâu thì kinh mạch cũng sẽ bị hao tổn.

Đến lúc này, hai cánh tay của Long Vô Tâm đã ẩn ẩn cảm thấy đau nhức, nhưng nếu không tiếp tục thôi động toàn lực thì hắn khó mà cầm cự được với đối phương.

Về phần Liễu Tuấn, chín ngôi sao màu chàm pha chút lam sắc đang quay xung quanh người của hắn lúc này vẫn còn rất sáng, đối lập với Long Vô Tâm đã gần như ảm đạm vô quang.

Tình thế hiển nhiên là rất bất lợi cho Long Vô Tâm. Vào lúc này, Long Vô Tâm cắn mạnh đầu lưỡi, dùng sự đau đớn trong khoảnh khắc đó để xua tan mỏi mệt trong chốc lát, dồn sức vào một chiêu kiếm.

Mắt thấy một chiêu Tước Lạc của Long Vô Tâm đánh về phía mình, Liễu Tuấn cũng không hề tỏ ra bối rối, hắn phát hiện ra trước ngực của Long Vô Tâm lộ sơ hở rất lớn, chỉ cần hắn đánh vào chỗ này thì nhất định Long Vô Tâm sẽ phải thu kiếm về phòng thủ.

Mà khi đó hắn chỉ cần tiến tới bồi thêm một đòn là có thể đánh bại đối phương rồi.

Khóe miệng Liễu Tuấn nhếch lên, nhưng rất nhanh vẻ mặt hắn liền cứng lại, bởi vì Long Vô Tâm cũng không có thu kiếm về phòng thủ giống như hắn suy đoán, Long Vô Tâm giống như dù có dùng cả tính mạng của mình cũng muốn kéo hắn chôn cùng.

Một chiêu Tước Lạc này cực nhanh lại hiểm vô cùng, muốn tránh né đã không kịp nữa, nhất thời Liễu Tuấn bị kéo vào thế đồng quy vu tận (cùng chết chung), nếu như hắn tiếp tục đánh tới thì ngực của Long Vô Tâm nhất định sẽ bị đâm thủng, nhưng như vậy cổ của hắn rất có thể cũng sẽ bị một kiếm chém lìa.

Lần này đồng ý với Long gia đi bắt vợ chồng Long Vô Tâm để lấy lòng Long Càn, từ đó Liễu gia có thể thành công dựa vào tòa núi lớn này.

Nhưng nếu vì thế mà phải hy sinh mạng của bản thân, Liễu Tuấn hắn còn không làm được như vậy, so với Long Vô Tâm liều mạng cũng muốn kéo kẻ địch chết chung, Liễu Tuấn lại sợ chết hơn rất nhiều.

Mũi kiếm vốn đang chỉa thẳng vào ngực của Long Vô Tâm lúc này đây được Liễu Tuấn thay đổi một chút quỹ đạo, đưa ngang ra đỡ lấy kiếm chiêu của Long Vô Tâm.

“Keng!!!”

Trong lúc đó vì nhất thời thay đổi chiêu thức nên đường kiếm của Liễu Tuấn chậm hơn một chút, kết quả không những không thể đâm chết Long Vô Tâm, mà còn bị một kiếm của hắn chém ngang qua vai phải.

Nhưng so với việc đầu bị chém đứt thì một chút thương thế này vẫn chưa là gì cả.

“A, A—!!”

Vài tiếng kêu thảm vang lên, chính là từ phía bên cạnh phát ra, Mai phu nhân lúc này cũng đã chém giết mấy tên cửu tinh võ giả đang vây công mình.

Hiện tại chỉ còn lại ba tên Võ sư cảnh là còn sống, thấy vậy khiến cho sắc mặt của Liễu Tuấn nhất thời trầm xuống, giận dữ vô cùng.

Ba tên Võ sư kia là người của Long gia, về phần những người chết đều là người của Liễu gia hắn, trước đó cùng với đám người Long gia tấn công vào nơi này, hắn không ngờ tới vợ chồng Long Vô Tâm đã có chuẩn bị sẵn.

Bọn họ ra tay trước tập kích làm cho hai vị Võ sư cùng với một đống Võ giả của Liễu gia bất ngờ bỏ mạng.

Lúc này mấy tên Võ giả kia cũng đều bị Mai phu nhân giết chết, lần này đám cao thủ mà Liễu Tuấn hắn mang tới có thể nói là đã chết sạch rồi.

Liễu gia ngoại trừ hắn là Long Đạo cảnh ra thì giờ này một đám cao thủ chết nhiều như vậy cũng sớm đã khiến cho gia tộc thương gân động cốt, hắn làm sao có thể không giận cho được.

Nhìn về phía tên trưởng lão râu dài, rồi đứa con trai đang trọng thương ở cách đó không xa, lần đầu tiên Liễu Tuấn cảm thấy hối hận khi tham gia vào vũng nước đục lần này.

Lúc này, tên trưởng lão râu dài kia cũng đã quay trở lại, đi đến bên cạnh Liễu Tuấn, sắc mặt của hắn đương nhiên cũng rất khó coi.

Bọn họ lần này tới đây vốn là chiếm hết ưu thế, vậy mà bây giờ lại gần như toàn quân bị diệt, hơn nữa chính bọn hắn cũng đã bị trọng thương, nếu như vì vậy mà không hoàn thành nhiệm vụ, Long Càn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn.

Lại nhìn về phía Long Vô Tâm, dù cho biết được hắn đã là nỏ mạnh hết đà, nhưng mà thân thể vẫn đứng thẳng tắp kia, trong lúc nhất thời khiến Liễu Tuấn cùng với tên trưởng lão râu dài đều có chút kiêng kị.

Dù biết là bắt được Long Vô Tâm nhất định sẽ được Long Càn trọng thưởng, thế nhưng Long Vô Tâm nãy giờ liều mạng cũng đã thành công dọa sợ bọn hắn, nếu như không cẩn thận bị kẻ điên này kéo theo chết chung thì coi như lỗ lớn rồi.

Dù thưởng có nhiều đi nữa, phải có mạng thì mới hưởng được, do vậy cả hai bên chỉ đang đề phòng lẫn nhau không ai có ý định xuất thủ trước.

Vào lúc này, một cỗ khí thế kinh khủng áp xuống toàn trường, trên nóc nhà đột ngột xuất hiện một thân ảnh lão giả trung niên.

Khí thế áp người, gương mặt cương nghị làm cho người khác nhìn qua cũng có chút sợ hãi, hắn đứng từ bên trên nhìn xuống đám người như đang nhìn một đám sâu bọ.

Không chờ đối phương mở miệng, lúc này Long Vô Tâm đã giận dữ hét lớn một tiếng, lao thẳng về hướng đó, toàn thân cũng nhanh chóng thúc dục chút linh khí còn sót lại đánh ra một kiếm.

“Long Càn, tên lòng lang dạ thú nhà ngươi, ta muốn ngươi chết!”

Dù biết rõ bản thân không phải đối thủ của tên kia, nhưng giờ phút này Long Vô Tâm vốn đã không ôm hy vọng còn sống rời khỏi chỗ này, nhìn thấy kẻ thù trước mặt khiến hắn không nhịn được nữa liền liều mạng tấn công về phía đó.

Dù cho tu vi có yếu nhưng từ phía xa Long Huyền cũng có thể cảm nhận được khí thế kinh người từ trên thân Long Càn phát ra, đây chính là khí tức đặc trưng mà chỉ có Võ tông cảnh cường giả mới có được.

Tông sư chi khí, linh lực ngoại phóng, khí áp hóa hình… Dùng tu vi của bản thân làm khí thế chèn ép đối phương, nếu như tu vi đủ mạnh thì võ tông cảnh cường giả hoàn toàn có thể dùng khí thế ép đến kẻ địch không cách nào phản kháng được mà nằm rạp trên mặt đất.

Long Vô Tâm lúc này cảm giác như trên người có ngàn cân ép xuống, nhưng hắn không quan tâm, hắn chỉ muốn dùng một kiếm đâm chết đối phương để giải tỏa mối hận trong lòng.

Chẳng qua đây chỉ là mong muốn viễn vông mà thôi, nhìn ánh kiếm đang lao đến trước mặt, Long Càn chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên vỗ ra một chưởng, nhất thời trong không khí như có một bàn tay ngưng tụ ra ép thẳng về phía Long Vô Tâm.

Thanh kiếm bị bàn tay lớn kia ép đến gãy nát, sau đó Long Vô Tâm bị một chưởng này đánh hãm sâu xuống đất, khóe miệng hộc ra máu tươi.

Lúc này âm thanh lo lắng của Long Huyền vang lên.

“Phụ thân…!!”

Mai phu nhân thì nước mắt giàn giụa, lo lắng chạy nhanh tới bên cạnh chồng đỡ lấy hắn, hai mắt cũng tràn ngập thù hận nhìn về phía Long Càn.

“Gia chủ, gia chủ đến rồi!!”

“Thuộc hạ bái kiến gia chủ”

Nhất thời đám người Long gia mừng ra mặt, lên tiếng hoan hô. Nhìn đám thuộc hạ kẻ chết người bị thương ở bên dưới, Long Càn sắc mặt không có chút biểu tình gì, chỉ là nhăn mày một cái.

Có vẻ như trong mắt của hắn, tính mạng của đám người này không đáng giá chút nào.

Liễu Tuấn thấy Long Càn tới thì cũng mở miệng chào một tiếng, rồi lại đi về phía của Liễu Minh, sau đó khoanh chân ngồi xuống từ từ điều tức.

Lúc này Long Càn mới lên tiếng, hướng về phía của Long Vô Tâm hỏi.

“Nhị đệ cùng con trai của ta đâu?”

. . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.