Luân Hồi Đại Đế Truyện

Chương 31: Tình huống bất lợi




“Ta sẽ, nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho Song Nhi… bà bà, bà bà, người cố lên, người sẽ không sao đâu.”

Long Huyền hoảng lên, hắn liên tục gọi, nhẫn nhịn cơn đau trong cơ thể hắn cố chuyển mình nhìn Lan bà bà ở bên cạnh. Trên gương mặt bà có một nụ cười mãn nguyện, đã không còn chút khí tức nào nữa, hiển nhiên một chưởng của Long Trần đã làm cho chút sinh cơ còn lại của Lan bà bà triệt để biến mất.

“Bà bà…!!”

Tuy vừa đến thế giới này không lâu, tiếp xúc với Lan bà bà không nhiều, thế nhưng Long Huyền rất trân trọng những người ở Long gia tiểu viện, nhìn Lan bà bà chết đi, Long Huyền thật sự là tự trách, trách bản thân còn quá yếu, còn quá vô dụng.

“Oành!!”

Lúc này đây một âm thanh vang lên, có một bóng người nhanh chóng rơi đập trên mặt đất gần chỗ Long Huyền, người này không ai khác chính là Chu a Cửu. Tuy A Cửu cùng Nhạc Bình đều là nhất tinh Võ Sư cảnh giới, thế nhưng một kẻ là luyện dược sư, kẻ khác lại là thủ lĩnh của một đám đạo tặc, chính diện giao phong, kinh nghiệm chiến đấu của A Cửu hoàn toàn không địch nổi Nhạc Bình.

“Oa, phốc—”

Nôn ra một ngụm máu tươi, sắc mặt của A Cửu trở nên trắng nhợt vô cùng, phải nói hoàn cảnh của hai người bọn họ bây giờ không được tốt lắm. Long Huyền hiện tại đã mất đi sức chiến đấu, bản thân hắn thì càng đánh càng thua thiệt không thể nào địch lại được Nhạc Bình.

“Cửu thúc, người nhanh đi trước đi, Huyền Nhi không muốn thấy ai chết nữa, Lan bà bà… bà bà đã…”

Long Huyền nghẹn ngào mà lên tiếng, hiển nhiên hắn cũng nhận ra được tình huống lúc này, đương nhiên hắn không muốn chết, nhưng lại càng không muốn A Cửu cũng như Lan bà bà vì hắn mà bỏ mạng tại chỗ này. Tất nhiên hắn vẫn còn một chút hy vọng, đó là Bạch lão, tuy rằng hắn cũng không chắc chắn lắm Bạch lão có thể làm được gì hay không.

Nhạc Bình: “A Cửu dược sư, nếu bây giờ ngươi rời đi, bản trưởng lão tuyệt đối không ngăn cản.”

Nhạc Bình hiển nhiên cũng không muốn hoàn toàn đắc tội với A Cửu, dù sao Chu gia tại Long thành cũng không phải dễ trêu, lại nói hắn tuy có danh là trưởng lão của Long gia thế nhưng cũng chỉ là khách khanh mà thôi, trong lúc cần thiết Long gia sẽ không ngại ngần mà ném hắn ra chịu tội thay.

A Cửu: “Đừng có nói nhiều, muốn đụng tới cháu của ta, vậy ngươi phải giết ta trước đã.”

Nói xong A Cửu quay lại cười với Long Huyền một cái làm cho hắn yên tâm, sau đó mới từ trong người lấy ra một khỏa đan dược nhanh chóng nhét vào trong miệng, sắc mặt của hắn trở nên hung tợn rất nhiều, vẽ mặt hòa ái thường ngày đã biến mất.

Nhạc Bình thấy vậy thì biến sắc, không sai, luyện dược sư chiến lực cùng kinh nghiệm chiến đấu yếu hơn tu sĩ bình thường, thế nhưng điểm mạnh nhất bọn hắn chính là đan dược. Nhìn thấy giờ khắc này trên người của Chu A Cửu ào ào khí thế phát ra sớm đã mạnh hơn nhất tinh Võ sư rất nhiều, mà lại khí thế này còn đang không ngừng tăng lên.

Cảm thấy tình thế không ổn, Nhạc Bình quyết định không thể tiếp tục như vậy được nữa, hắn phải nhanh chóng cắt đứt việc tăng sức mạnh của A Cửu, hét lớn một tiếng Nhạc Bình xuất quyền lao về phía của A Cửu đang đứng.

“Nếu ngươi cố chấp muốn chết ở đây, vậy bản trưởng lão để cho ngươi như ý, giết ngươi rồi, dù cho Chu gia lợi hại hơn nửa cũng sẽ không điều tra ra được là do ta làm.”

“Bành—”

Cùng Nhạc Bình giao thủ một chiêu, khí thế tràn ra, một tiếng oanh động vang lên, Long Huyền ở gần đó cũng bị cuồng phong cuốn bay đi mấy mét, lúc văng đi còn bị gió bụi làm cho máu me đầy người, quần áo rách nát.

Chu A Cửu vốn đã toàn lực ứng phó không thể nào phân tâm mà bảo vệ cho Long Huyền được, lúc này hắn cũng lại phun ra thêm một ngụm máu nữa, hiển nhiên là viên đan dược kia giúp hắn tăng lên sức mạnh tạm thời, nhưng cũng đồng thời làm cho thương thế càng thêm trầm trọng. Đây chẳng khác gì uống rượu độc để giải khát.

Về phần Nhạc Bình cũng không tốt hơn là mấy, một quyền đối bính với A Cửu, cánh tay hắn liền bị đánh cho gãy nát, quyền của A Cửu đấm vào trên ngực của hắn, sau đó hắn liền bị đánh bay ngược ra va vào một thân cây gần đó làm cho cả rễ cây cũng bị bật lên.

Điên cuồng mà phun máu tươi, trong lúc nhất thời cả Nhạc Bình lẫn A Cửu dược sư đều bị trọng thương, thế nhưng rất may mắn là giờ đây A Cửu có vẽ như lợi thế hơn một chút, dù sao đi nữa thì viên đan dược mà hắn vừa nuốt cũng có tác dụng.

Sau khi hết tác dụng phải gặp hậu quả gì, hắn đã không có thời gian nghỉ tới nữa rồi. Lúc này A Cửu mạnh mẽ mà ép thương thế trong người, từng bước một đi tới gần Nhạc Bình, trong cơ thể đau đớn vô cùng, thế nhưng là hắn biết hiện tại phải nhanh chóng giết chết tên Nhạc Bình này sau đó mới có thể quay về chữa thương, tuy thương thế rất nặng nhưng chỉ cần dùng dược liệu và đan dược dưỡng vài tháng thì sẽ tốt lên, dù sao hắn vẫn là một vị Hoàng giai cao cấp luyện dược sư.

Vào lúc này, Nhạc Bình cũng là liều mạng mà vận chuyển linh khí trong cơ thể, hắn gian nan mà đứng dậy, thần sắc vô cùng ngưng trọng cũng gấp gáp mà nói.

“Lạc công tử, Long Tam, Long Tứ hiện tại cùng ta vây công người này, nếu hôm nay hắn không chết, bằng vào thân phận địa vị của hắn tại Chu gia chúng ta mà để hắn thoát chắc chắn sẽ gặp phiền phức lớn.”

“Hơn nữa Trần công tử đã chết rồi, nếu như không giết ai đó báo thù, lúc trở về chúng ta chắc chắn sẽ bị trách phạt, tiểu tử Long Huyền kia còn có tác dụng để làm con tin ép buộc vợ chồng Long Vô Tâm giao đồ ra, cho nên kẻ chết chỉ có thể là Chu A Cửu.”

Nghe bọn hắn nói như vậy A Cửu dược sư cũng chẳng lo lắng.

“Được, các ngươi muốn lấy mạng ta, vậy tới thử xem.”

Lúc này bốn người bên phía Long gia cùng lao lên tấn công về phía A Cửu dược sư, dẫn đầu không ai khác chính là Nhạc Bình, A Cửu dược sư cũng không lùi bước nhanh chóng xuất thủ chống trả.

Có câu song quyền nan địch tứ thủ, A Cửu dược sư đã trọng thương, mặc dù sau khi hắn dùng đan dược đích xác trong thời gian ngắn có thể bùng phát sức mạnh lên rất nhiều nhưng cũng làm cho thương thế càng nghiêm trọng hơn, giờ khắc này lại một lần nửa đối chưởng cùng Nhạc Bình cả hắn lẫn đối phương đều đã hết lực.

Nhạc Bình lần nữa bị đánh bay, cũng chẳng thể đứng lên được nửa, triệt để mất đi sức chiến đấu, thế nhưng sau lưng của A Cửu dược sư cũng bị ba đòn công kích của đám Long Lạc đánh trúng.

Kiến nhiều có thể cắn chết voi, huống hồ ba người Long Lạc không phải là kiến, sau khi cố hết sức lực cuối cùng trong cơ thể đẩy lui đám người Long Lạc, dược lực đã hết, A Cửu dược sư lúc này ngã quỵ xuống.

Hắn vẫn cố gượng chống để không ngất đi, thế nhưng cũng chẳng còn sức mà đứng được nữa, nằm rạp trên mặt đất. Ba người Long Lạc bị linh lực của A Cửu trấn bay, Long Tam và Long tứ ôm người mà rên rỉ, ngược lại Long Lạc sau khi té ngã vẫn còn đủ sức mà đứng dậy.

Tay chân hắn run run cầm theo một thanh binh khí lê lết lại gần A Cửu dược sư, hiển nhiên dù mới chín tuổi nhưng Long Lạc cũng không ngại việc giết người, Long gia làm bá chủ Long thành, Long Lạc lại là công tử của Long gia, những chuyện ác như ức hiếp dân lành hoặc thấy cảnh giết người cũng không phải quá mức xa lạ.

Ngay lúc này một thanh âm trầm nộ từ phía sau Long Lạc vang lên, trấn động đến sâu trong linh hồn của hắn.

“Tên súc sinh kia, mau dừng tay cho ta—”

Không sai người vừa lên tiếng chính là Long Huyền, giờ khắc này hắn đã có thể cố gắng đứng dậy được, trong khoảng thời gian mới vừa rồi hắn liều mạng mà vận chuyển Luân Hồi Đạo Quyết, bị thương nặng như vậy hắn thuận lợi vận chuyển Luân Hồi Đạo Quyết đến chu thiên thứ 40, cũng có chút sức mà đứng dậy được, thế nhưng hắn chẳng có chút nào vui mừng, trong ánh mắt hắn bây giờ chỉ có bi thương cùng phẫn nộ.

Thấy Long Huyền còn có thể đứng dậy Long Lạc theo bản năng mà lùi về sau một bước, lời nói của Long Huyền vừa rồi đích thực làm cho tim hắn run lên, khuôn mặt tái mét.

Ban nãy hét lên một câu kia, Long Huyền vô tình đã vận dụng nguồn tinh thần lực như khi đối đầu với sức ép của Bạch lão, chẳng qua chính hắn cũng không thể điều khiển được nguồn sức mạnh này, thế nhưng khi nhìn Long Lạc đang muốn gây hại cho Chu a Cửu vô tình Long Huyền lại vận dụng được một chút, dù sao cũng đã ngăn cản được Long lạc.

Tập tễnh bước về phía Long Lạc, Long Huyền cắn răng chịu nhưng cơn đau đang giằng xé trong thân thể, Long Huyền biết Long Lạc sẽ không ngẩn người quá lâu do đó hắn phải cố hết sức hạ gục đối phương.

Trong giây lát hoảng hồn qua đi, Long Lạc cũng nhanh chóng phục hồi tinh thần, hắn biết rõ Long Huyền bị thương nặng hơn hắn rất nhiều, nhìn đôi tay buông thỏng của Long Huyền, Long Lạc dần dần gương mặt trở nên hung ác, nhanh chong nâng lên binh khí đánh về phía Long Huyền.

Long Huyền cũng là khổ mà không nói được, hai tay hắn đã gãy nát, xương trên cơ thể vốn là chẳng còn bao nhiêu cái lành lặn, dù sao cũng là ăn một kích từ tam tinh Võ giả, rất may lúc va đập chân không bị tổn hại quá nhiều nên mới có thể đứng dậy được.

Cố tránh né một chút Long Huyền chỉ dùng hai chân mà giao thủ với Long Lạc, thế nhưng đòn thế không có quá mức sắc bén, dù sao Long Huyền chỉ biết hai môn võ kĩ là Ba bộng chưởng cùng thất liên quyền, nhưng giờ đây không những hai tay đã phế, lại bị trọng thương, lực chiến đấu của Long Huyền phải nói là mười không còn một.

“Bịch, bịch!”

Biến giằng co không phải là cách, Long Huyền liều mạng nhận tổn thương cũng muốn đánh trúng Long Lạc, hắn tự tin bản thân mình có sức mạnh thân thể hơn người khác do đó tự dùng thân đón nhận một đòn của Long Lạc, sau đó lại dơ chân đá trúng đối phương.

Cả hai người đồng thời trúng đòn, Long Huyền bị một kiếm của Long Lạc đâm vào người, còn Long Lạc thì bị một chân của Long Huyền đá thẳng vào giữa ngực, gục ngay tại chỗ.

“Hộc, hộc, hộc…hô hô!!”

Nặng nè mà thở, Long Huyền cũng không có hạ sát thủ đối với những kẻ này, một phần vì hắn quả thực là không quen giết người, một phần là hắn lo lắng cho Chu a Cửu, do đó cố gắng lê bước lại gần xem tình huống của A Cửu thế nào.

Nhưng mà ngay lúc hắn đang định rời bước đi, Bạch lão sắc mặt ngưng trọng lên, gấp gáp nói.

“Huyền tiểu tử, nhanh chóng dùng Long Lạc làm còn tin, NHANH!”

Chữ cuối cùng Bạch lão như quát lên, Long Huyền không hề nghi ngờ gì, mà làm theo, hắn dùng một chân đạp lên đầu của Long Lạc, vừa lúc ấy một tiếng hét giận dữ phát ra.

“Hừ, chán sống, dám làm hại đến con trai của ta?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.