Luân Hồi Đại Đế Truyện

Chương 104: Vào thành




“Dừng chân, người tới là ai?”

“Thành phủ sứ, Lã Bình, phụng mệnh thành chủ đại nhân tiếp dẫn đoàn người của Vĩnh Yên trấn tới Lam Sơn thành tham dự đại sát hạch.”

Nghe thấy câu hỏi thông lệ của thủ vệ cổng thành, Lã Bình dẫn đầu đưa ra lệnh bài, thông báo nhiệm vụ của bản thân.

Thủ vệ trưởng nghe vậy thì nhanh chóng tiến lên tiếp nhận lệnh bài, sau khi nhìn thật kỹ, xác nhận đúng là lệnh bài tượng trưng của phủ thành chủ, hắn cung kính đưa trả lại cho Lã Bình, chắp tay mà nói.

“Hóa ra là Lã đại nhân, ngài vất vả rồi, kính xin đại nhân mau vào thành!”

Lã Bình gật gật đầu: “Khách khí!”

Tiếp đó, lấy hắn dẫn đầu, một đoàn hơn trăm người dần dần tiến vào trong Lam Sơn thành.

Đoàn người của Long Huyền dưới sự dẫn dắt cùng bảo vệ của sứ đoàn tiếp dẫn từ phủ thành chủ, trên đường không gặp phải bất cứ khó khăn nào, rất nhanh chóng đã có thể tới được Lam Sơn thành.

Đi ngang qua tường thành bằng đá xanh cao đến mấy chục mét, Long Huyền có cảm giác vừa quen thuộc lại lạ lẫm. Thứ thành đồng vách sắt kiên cố thế này ở tại các sơn thôn quanh Vĩnh Yên trấn là không có cách nào nhìn thấy được đấy.

Bảo vệ xung quanh toàn bộ Định Yên thôn cũng chỉ có tường rào, hào lũy đơn sơ mà thôi. Sở dĩ nói Long Huyền vừa cảm thấy quen thuộc lại lạ lẫm là vì hắn đã từng sống tại Hoàng Phong thành, cho nên một lần nữa đặt chân tiến vào đại thành thế này cũng không hề làm Long Huyền thấy bỡ ngỡ.

Nhưng đám Lý An thì khác, lần đầu tiên bọn hắn biết được, một tòa thành trì có thể phồn hoa, tráng lệ đến như vậy, chỉ một bức tường thành cũng đủ cho bọn hắn hiểu cái gì gọi là mở rộng tầm mắt. Không chỉ là đám Lý An, những thiếu niên đến từ các sơn thôn khác cũng đồng dạng, tiếng trầm trồ, huyên náo không ngừng.

Lý An: “A Huyền ca, nếu thôn chúng ta cũng có tường thành thế này bảo vệ, có phải là không cần sợ hãi bầy thú tập kích nữa chứ?”

Long Huyền cười cười: “Có lẽ vậy đi!”

Thấy Long Huyền tỏ ra lơ đễnh Lý An cũng không nói thêm, tranh thủ ngắm nhìn nhiều một chút. Đúng lúc này, tiếng nói của thủ vệ thành lại vang lên.

“Ngừng chân, người không phận sự miễn vào!”

Nghe được tiếng nói này, đám người Long Huyền thuận theo mà quay đầu, lúc này mới thấy, hơn mười vị võ sư cảnh đến từ các sơn thôn xung quanh Vĩnh Yên trấn đang bị ngăn lại, không thể tiến vào trong thành.

Long Huyền hơi hơi cau mày, nhìn về phía Lý Nhiên.

Lý Nhiên đương nhiên là cũng nằm trong số những người bị chắn lại ở bên ngoài. Hắn nhìn thấy bọn người Long Huyền đang ngừng bước nhìn về phía này thì vẫy vẫy tay, vội lên tiếng.

“Đi thôi, ta ở lại đây chờ tin tốt lành của các ngươi, cố gắng lên, khảo hạch thật tốt!”

Đồng dạng, mấy vị võ sư cảnh của các thôn khác cũng đều bị ngăn lại ở bên ngoài thành, bọn hắn tranh thủ dặn dò, sau đó mới lùi ra khu vực phụ cận cổng thành mà đóng trại làm nơi tạm trú.

Trong đám thiếu niên lúc này cũng có mấy người hơi bất mãn, trì trệ không tiến, nhìn về phía ba vị tiếp dẫn sứ mà hỏi.

“Đại nhân, vì sao chúng ta được tiến vào, mà mấy vị thúc thúc, bá bá lại bị chắn ở bên ngoài?”

Lã Bình nhìn thấy đoàn người trì trệ không tiến thì lạnh nhạt đáp:

“Lần khảo hạch này là của các ngươi, bọn hắn không phải người tham dự khảo hạch, đương nhiên là không thể vào. Tu sĩ cấp võ sư trở lên, không phải nội dân, không có người bảo lãnh không thể vào thành, đây là luật.”

Giải thích đầy đủ rồi, Lã Bình không thừa lời thêm mà lập tức cất bước đi tiếp, hai tên phụ tá cũng mau chóng thúc dục đoàn người tiến vào thành.

Long Huyền nghe thấy đây là luật thì cũng không dừng lại nữa, vẫy tay chào Lý Nhiên sau đó đi vào trong thành. Tựa như Lã Bình nói vậy, đây là sát hạch của đám thiếu niên cho nên mấy vị võ sư đi theo bảo vệ như Lý Nhiên không thể tiến vào thành được.

Bọn hắn sở dĩ còn chưa trở về là vì chờ đợi kết quả sát hạch. Hơn trăm thiếu niên tới tiếp nhận sát hạch lần này, dù cho tại trong thôn bọn hắn đều xem như là thiên tài xuất chúng nhất, nhưng khi tiến về tòa đại thành này tham gia khảo hạch thì cũng chỉ là một thí sinh bình thường mà thôi. Sẽ có những người không thể đạt yêu cầu, không thể lưu lại trong thành, lúc đó bọn hắn chỉ có thể đi theo những vị võ sư này quay trở lại bên trong thôn.

Về phần đạo luật tu sĩ từ võ sư cảnh trở lên, không có người bảo lãnh, không có thân phận nội dân không thể vào thành, chủ yếu chính là phòng ngừa đám tà ma ngoại đạo của tội ác chi thành ẩn giấu thân phận lẻn vào phá hoại trị an trong thành.

Đi rồi một đoạn, đám người Long Huyền được dẫn tới Lam Sơn học viện, bước qua cửa trước, vừa tiến vào một quảng sân trống đã thấy một đoàn người, thân mặc đồng phục màu lam nhạt, đang đứng chờ sẵn, hiển nhiên là đã được thông báo trước.

Đứng ở trước nhất là một vị thanh niên tuổi hơn hai mươi, thấy Lã Bình đã tới, hắn nhanh chóng tiến lên nói.

“Học sinh Từ Khiêm, gặp qua Lã đại nhân, chúng ta được lệnh của viện trưởng, chờ ở đây để tiếp dẫn các thí sinh tới dịch trạm.”

Khác với lúc bình thường, Lã Bình đối với đoàn học sinh của Lam Sơn học viện này rất chi là khách khí, đối với việc Từ Khiêm tỏ ra khiêm tốn như vậy, hắn cũng rất nhiệt tình đáp lại.

“Làm phiền Từ học sĩ rồi, vậy đành nhờ các vị an bài chỗ ở cho bọn hắn, ta đây liền quay về báo cáo nhiệm vụ cho thành chủ đại nhân. Sau đó có thời gian, nhất định sẽ mở tiệc cảm tạ các vị học sĩ một phen.”

Từ Khiêm chắp tay: “Lã đại nhân khách khí rồi, đây là việc chúng ta nên làm, mời ngài đi thong thả!”

Thân phận học sĩ của Lam Sơn học viện tại Lam Sơn thành này rất không tầm thường, vì đó nên một tên thành phủ sứ như Lã Bình cũng muốn lôi kéo làm quen. Từ Khiêm đối với hắn khách khí như vậy khiến Lã Bình như tắm gió xuân, trên mặt treo nụ cười, thỏa mãn mang theo hai tên phụ tá rời đi.

Chờ cho ba người tiếp dẫn sứ đi rồi, lúc này Từ Khiêm cùng với hơn mười vị học sinh của Lam Sơn học viện đi tới trước mặt đám thiếu niên mà nói.

“Tự giới thiệu một chút, ta gọi Từ Khiêm, học sinh của Lam Sơn học viện. Rất hoan nghênh mọi người tới nơi này, đại sát hạch sẽ diễn ra vào ba ngày sau, trong khoảng thời gian này học viện sẽ được thu xếp cho mọi người nghỉ tạm tại dịch trạm. Nếu như kết quả khảo hạch tốt, rất có thể chúng ta sẽ trở thành đồng môn rồi, ta rất là mong chờ đó.”

Từ Khiêm này quả thật là thể hiện ra được hết cái gọi là thư sinh nho nhã. Trong lúc vô thức đám người đều đối với hắn sinh ra hảo cảm, quả thật là như thân ca ca a.

Chờ cho Từ Khiêm nói xong, mọi người rất ăn ý đồng thanh đáp: “Đa tạ cát ngôn của Từ học trưởng!”

Từ Khiêm cười cười, sau đó nói.

“Tốt rồi, vậy chúng ta đi thôi.”

Dứt lời, đoàn người phân thành từng tốp nhỏ, đi theo đám học sinh của Lam Sơn học viện tới chỗ ở tạm của mình. Mấy người Long Huyền được phân cho ở gần nhau.

Sau khi đã tiếp nhận được chỗ ở đầy đủ, Từ Khiêm lại nói.

“Trong ba ngày này, mọi người cứ an tâm chờ đợi ở chỗ này đi, khi khảo hạch diễn ra, sẽ có người đến thông báo. Bên cạnh còn có tửu quán, cũng có phường thị, muốn ăn uống, mua sắm đều có thể tùy tiện, chẳng qua những thứ này đều phải tự bỏ tiền túi của các ngươi rồi.”

Lại một loạt thanh âm cảm tạ vang lên, sau khi đã giao phó ổn thỏa, Từ Khiêm mới yên lòng dẫn cùng đám học sinh rời đi.

Sau khi bọn người Từ Khiêm đi rồi, Long Huyền cũng đánh giá căn phòng một chút. Phòng ở rất đơn sơ, không lớn, trong phòng ngoại trừ một cái giường nhỏ vừa đủ cho một người nằm thì không còn gì khác, thậm chí một bộ chăn mền cũng không có, đưa mắt liếc qua một cái là đã thấy hết toàn bộ.

Đối với việc này, Long Huyền có chút thở dài, cũng may là chỉ ở tạm ba ngày mà thôi. Vả lại, ban đêm hắn cũng thay thế bằng tu luyện, hoàn cảnh này so với đoạn thời gian huấn luyện địa ngục của Bạch lão lúc còn trong sâm lâm thì đã tốt hơn nhiều rồi.

Thu xếp sơ lược một chút, lúc này Long Huyền mới quay ra khỏi phòng đi tìm đám người Lý An.

Lê Hồng Anh: “A Huyền ca, ngươi gọi mọi người tập trung lại để làm gì vậy?”

Long Huyền: “Còn có ba ngày nữa sẽ tới đợt khảo hạch, đương nhiên là cần tranh thủ tăng thực lực lên rồi. Hiện tại chúng ta đi tới phường thị, tìm mua khí huyết đan, có vật này tu sĩ ở võ giả cảnh nhất định có thể làm ít công to.”

Cả đám gật gật đầu: “Được!”

Khí huyết đan, tên như ý nghĩa, chính là một loại đan dược bổ sung khí huyết, có thể đẩy nhanh quá trình khai huyệt khiếu, giúp võ giả tăng tu vi nhanh chóng. Đối với đám võ giả cấp thấp như Lý An lúc này mà nói, loại đan dược này quả thật chính là thánh vật.

Trước đó, khi ra khỏi thôn, bọn hắn mỗi người đều được phát cho công huân thẻ, hiện tại cũng đã đến lúc dùng rồi.

Lúc đi ngang dịch quán tiến về phía phường thị, Long Huyền không tiếng động nhìn về đám người An Lạc thôn một chút, thấy bọn hắn cũng đang muốn rời đi, tên Tề Hiền kia đang len lén nhìn về phía này, khóe miệng của Long Huyền hơi nhướng lên. Chẳng qua hắn cũng không làm ra hành động gì, tiếp tục đi thẳng.

Tiêu Viễn: “Uy tiểu tử, đám người kia ban nãy có toát ra sát ý đối với ngươi đó, có muốn…”

Tiêu Viễn làm ra động tác cứa cổ. Bạch lão thì đứng ở một bên, thần sắc nhàn nhã. Đối với lời cảnh giác của Tiêu Viễn, Long Huyền mặc dù không cảm nhận được thứ được gọi là sát ý kia, nhưng hắn cũng đoán được phần nào.

“Không cần thiết, một đám không còn nhà để về mà thôi, hơn nữa bọn hắn vẫn còn chút giá trị lợi dụng.”

Tiêu Viễn: “Lợi dụng làm gì?”

Long Huyền vui vẻ cười, úp úp mở mở đáp: “Câu cá nha!”

. . . .

Đi một hồi, đám người Long Huyền dừng chân trước một tòa đại lâu ba tầng. Nhìn bảng hiệu Thiên Vân Các quen thuộc, trong lòng có hơi chút cảm khái, cũng không ngừng lại lâu, Long Huyền dẫn đầu đi vào bên trong các.

Thấy một đám khách nhân đi tới, thị nữ lập tức ra đón tiếp. Nàng nở nụ cười tiêu chuẩn, niềm nở nói.

“Xin chào, ta tên là tiểu Mai, mấy vị khách nhân muốn mua thứ gì, Thiên Vân Các chúng ta cam đoan có thể cung cấp loại hàng tốt nhất.”

Long Huyền: “Chúng ta cần mua khí huyết đan.”

Tiểu Mai: “Ah, khí huyết đan sao?”

Thấy thị nữ tiểu Mai hơi nhíu mi, Long Huyền lại hỏi: “Làm sao vậy, chẳng lẽ chỉ là khí huyết đan mà Thiên Vân Các cũng không có?”

Thị nữ tiểu Mai lập tức lắc đầu, vội đáp: “Không phải như vậy, thứ này Thiên Vân Các đương nhiên là có.”

“Chẳng qua, đại sát hạch sắp mở ra, nhu cầu khí huyết đan bổng nhiên tăng vọt, do vậy trong lúc nhất thời có chút cung không đủ cầu, cho nên hàng tồn kho của chúng ta không còn nhiều lắm, nếu các vị muốn mua số lượng nhiều, e là không đủ.”

Đám Lý An đứng sau lưng Long Huyền nghe vậy cũng hơi nhíu mày, lúc này Trần Dịch cũng lên tiếng hỏi: “Vậy còn có bao nhiêu, chúng ta muốn mua hết.”

“Cái này cũng không được, nhiều nhất chỉ có thể bán cho các vị hai bình, tổng cộng hai mươi khỏa.”

Như vậy quá ít rồi, nếu như là ba bình mới có thể xem như miễn cưỡng đủ, trừ Long Huyền và Trần Dịch đã tới võ giả hậu kỳ ra, đám Lý An mỗi người còn có thể phân được ba khỏa. Hiện tại chỉ có thể mua được hai bình, thật sự là quá thiếu rồi.

Lộp cộp, lộp cộp.

Đúng vào lúc này, từ phía cửa ra vào có một nhóm người khác cũng đi tới, hơn nữa còn là đang hướng thẳng về phía đám người Long Huyền.

Đưa mắt nhìn qua, Long Huyền cũng không ngạc nhiên chút nào, tựa như sớm đã đoán được những kẻ này sẽ đến vậy.

Đám Lý An nhìn qua đám người kia, vẻ mặt chợt biến, Lê Hồng Anh lập tức núp ra sau lưng Long Huyền, dùng tay nắm lấy góc áo của hắn.

“A Huyền ca, bọn hắn….”

Long Huyền vỗ vỗ nhẹ tay của nàng, nhỏ giọng nói: “Yên tâm đi, không có việc gì.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.