Luân Hồi Đại Đế Truyện

Chương 1: Ta mẹ nó vậy mà thật sống lại rồi




Địa cầu, nước Việt Nam ngày 30 tết năm 2020, khu chợ đang tấp nập hơn những ngày thường, xung quanh đều là màu đỏ rực rỡ của bao lì xì, cờ hoa lá đủ các màu tỏ ra rất náo nhiệt.

Đâu đâu cũng là tiếng vui cười của mấy đứa trẻ nhỏ, tiếng nói chuyện hỏi thăm, rao bán hàng ồn ào khắp nơi, lúc này có một thanh niên tuổi tầm hai mươi đang lang thang đi dạo khắp nơi trong khu chợ, hắn chẳng biết mình đang muốn đi tới đâu, mai đã là tết rồi cần phải mua gì đây?

Đồng nghiệp của hắn đã về nhà từ mấy ngày trước để chuẩn bị cho lễ tết... thế nhưng là hắn lại phải về đâu đây, hắn tự hỏi chính mình, thế nhưng không hề có câu trả lời, sở dĩ trên thế giới này vốn không hề có nơi nào làm cho hắn có cảm giác như ở nhà...

Trong mắt người khác hắn là một con người tài năng, lớn lên cũng rất đẹp trai, luôn vui vẻ hòa đồng với người khác, đặc biệt là dù cho hắn chỉ mới mới hai mươi tuổi đã sở hữu một công ty kinh doanh khiến cho những bạn bè đồng lứa chỉ có ngưỡng mộ... nhưng tự hắn biết rõ bản thân mình chỉ là một người rất đáng thương không hơn không kém. Do tính cách thích ở một mình khiến cho hắn có rất ít bạn bè, những lúc một mình thế này trên mặt hắn chỉ toàn là buồn bã....

Thanh niên này tên là Đỗ Ngọc Long, từ nhỏ đã là một cô nhi, hắn chẳng nhớ nổi tuổi thơ của mình, khi bắt đầu có kí ức thì hắn đã một thân một mình sống tạm trong một xóm nghèo, may mắn người dân ở đây thấy hắn rất hiểu chuyện lại cũng chăm chỉ nên cho hắn cái ăn, người khác thì cho quần áo mặc để sống qua ngày... từ lúc tám tuổi hắn đã tự làm cho mình một mái nhà, nói là nhà thật ra cũng chỉ là mấy miếng ván gỗ ép, xin được từ ông chủ ở xưởng gỗ, rồi dùng đinh với dây thừng cột chặt lại, thế nhưng hắn đã rất vui lòng, dù sao cũng có chỗ che nắng che mưa là quá đủ rồi...

Từ bé đã rất sáng dạ, Ngọc Long rất cố gắng học chữ, hắn cũng làm đủ tất cả mọi thứ, từ rèn đúc ở tiệm rèn, bưng bê giúp mấy người khuân vác hay đám thợ làm phụ hồ, chạy tới chạy lui ở tiệm sửa xe, thế nhưng hắn dành nhiều thời gian nhất ở gần một nhà thầy thuốc trong xóm, vì ở đây người có học vấn cao nhất chính là ông ta, bên cạnh nhà lão cũng là một ngôi trường tiểu học, sau nhiều lần cố gắng, tình nguyện giúp đỡ lao công dọn dẹp trường, hắn được thầy thuốc nói giúp và thầy cô giáo đồng ý cho học chữ cùng với những đứa trẻ khác khi có thời gian rảnh mà không cần phải đóng học phí, đổi lại hắn phải phụ giúp thầy cô cùng lao công những việt lặt vặt khác trong trường....

Cứ như vậy hắn lớn lên, nhờ tài năng cùng cố gắng mà đã có thể tự nuôi sống bản thân, đến nay đã hai mươi năm rồi. Suy nghĩ vẫn vơ về tuổi thơ qua đi, quay lại vài phút trước đó, khi Ngọc Long đang đi lang thang trong chợ, chợt âm thanh vui vẻ của một đứa nhóc trong tiệm quần áo gần đó vang lên làm hắn đưa mắt nhìn qua. Thì ra là một đứa nhóc đang được mẹ mua cho quần áo mới ngày tết.

“Mẹ, mẹ ơi, con muốn bộ này... đúng rồi là bộ màu xanh đó đó!!”

“Được rồi, từ từ người ta lấy cho... qua đây thử đôi giày này nửa, xem có hợp không”

“Ahh, quá ngầu luôn!!! con yêu mẹ nhất đời, hahaah.” Thằng bé ôm lấy tay mẹ mà cười nói, trong khi đang được mẹ xoa đầu một cách trìu mến...

Nhìn đến đây, Ngọc Long chợt cảm thấy trong lòng thật buồn, cả người cũng thấy lạnh lên, không biết là do mùa đông tới rồi, hay vẫn là thế giới này vốn dĩ lạnh như vậy... đối với cảnh mẹ quan tâm con của mình vốn bình thường là vậy, nhưng mà hắn chỉ thấy hâm mộ và hâm mộ, cảm giác bình thường của bao người đối với hắn lại là xa vời vô cùng, mong muốn nhưng lại chưa từng một lần có được... cảm thấy khóe mắt mình cay cay, mũi cũng hơi mỏi, hắn thì thầm nói ra để không cho bản thân rơi lệ.

“Tại vì sao vậy, vì sao sinh con ra lại rời bỏ đi... vì sao?”

Hít sâu một hơi bình tĩnh lại bỏ qua hết suy nghỉ lại tiếp tục bước đi đến lúc định thần lại hắn đã đi đến một bên sân chợ vắng, chỗ này gần như không có ai, cũng rất hợp với tâm tình hắn bây giờ đang muốn yên tĩnh.

“Ước gì được nhìn thấy mặt cha mẹ một lần, nếu có thể cảm nhận được cha mẹ yêu thương một lần thì dù cho những năm còn lại sống ít đi cũng không thành vấn đề...”.

Đúng lúc này một trận gió thật lớn ập đến, tiếp theo là mặt đất rung lên dữ dội, rồi dần dần nứt ra, Ngọc Long ngay lập tức muốn thoát khỏi khu vực này thế nhưng mà dù cố mấy cũng không di chuyển được một bước nào chỉ có thể đứng im tại chỗ. Lúc này hắn thế mà cũng không có cảm giác sợ chết dù bây giờ thật sự rất nguy hiểm, trong đầu hắn lại lóe lên suy nghỉ làm bản thân thấy rất muốn cười...

May là chỗ này vắng, động đất với gió lốc cũng không tới chỗ khu chợ đông đúc ban nãy, chắc mọi người không sao, haizz có lẽ sáng nay ta bước chân trái ra khỏi cửa trước nên giờ mới một thân một mình lọt vào đây rồi!!!

Hắn chỉ có thể cười nhưng là cười khổ, bổng nhiên có thứ gì đó hiện ra trong lòng bàn tay của hắn, nhìn kĩ thì đây là một viên cầu tròn, nhìn như 1 quả bóng thủy tinh trong suốt rất là đẹp...

“Sắp chết rồi vẫn còn có quà lưu niệm, không tệ lắm nha :>” sau khi nói xong hắn cũng chẳng biết gì thêm nửa... trong mơ hồ trước khi ngất đi Long lờ mờ nghe được một câu nói rất nhạt rất nhỏ... “Thật quá khổ cực rồi, cuối cùng ta đã tìm thấy ngươi,... cũng là người đáng thương... thôi... ta thời gian cũng còn lại không nhiều.... cố gắng đến.. bây giờ.. cũng sắp tiêu tán hết pháp lực rồi ... liền lấy chút sức tàn... đưa ngươi tới nơi cần tới,.... cũng có thể đạt được ước nguyện của mình!!!...”

….

“Huhu, Huyền nhi ngoan tỉnh dậy đi, huhu, đều là tại ngươi, bắt hắn luyện công này, luyện công nọ... Huyền nhi, nếu ngươi không tỉnh dậy, mẫu thân biết phải làm sao đây??” Tiếng khóc là của một người phụ nữ phát ra, trên mặt đã đẫm lệ, hai mắt đỏ hoe có chút sưng lên rồi, hẳn là đã khóc rất lâu...

“Được rồi đừng khóc nửa là ta có lỗi, nhưng mà ngươi xem Huyền nhi hít thở đều đều, thân thể cũng rất tốt, không có chỗ nào bị thương, chỉ là đang ngủ thôi...” Bên cạnh có một trung niên đáp lời.

“Có đứa trẻ tám tuổi nào lại ngủ liên tục ba ngày ba đêm chứ? Ngươi còn muốn gạt ta...?”

“Việc này...”

Trong lúc nhất thời người này cũng không biết đáp lời như thế nào. Đúng lúc này thì đứa trẻ trên giường mí mắt hình như động đậy một cái làm cả cho hai người ở đây mừng rỡ.

“Ah toàn thân đau quá, không có chút sức nào, hóa ra chết rồi vẫn đau như vậy, phim truyện đúng là lừa người mà, cái gì mà chết là hết chết rồi, không còn phải chịu đựng đau đớn gì... mẹ nó chứ.”

Đây là suy nghĩ đầu tiên khi mà Đỗ Ngọc Long có lại ý thức của mình, lúc này hắn vẫn đang tưởng rằng mình đã chết rồi, dù sao thì hắn cũng bị động đất lớn như vậy cùng với gió lốc vờn quanh thân, sinh mệnh con người vốn là rất yếu đuối, trong tình huống đó thì khả năng cao là hắn đã ngỏm rồi... Về phần câu nói lờ mờ nghe được ở địa cầu trước khi “toang” thì hắn đã không còn nhớ chút nào, có lẽ lúc cuối cùng hắn cũng không nghe được.

“Ai da, đây là địa phủ nha? Không khí đúng là khắc hẳn trái đất.”

Mở mắt ra rồi hít thở nhẹ nhàng một chút, Ngọc Long cảm thán mà nghỉ trong đầu, nhưng rồi mới chợt nhìn thấy bên cạnh là hai người, một nam một nữ đang nhìn mình tỏ ra rất là lo lắng. Trong lúc nhất thời Long còn không biết truyện gì xảy ra, hai người kia là ai, lẽ nào là người gác cổng địa phủ?

Không phải, theo như hắn biết dẫn đường cho linh hồn người chết là đầu trâu mà ngựa kia mà? Cũng không đúng, đầu trâu mặt ngựa là do con người tự nghĩ ra mà thôi chưa ai thật sự gặp cả, kể ra nếu như là hai người trước mặt dẫn linh hồn hắn đi thì cũng tốt, dù sao nhìn họ cũng rất thân thiết, rất hòa ái...

Đúng lúc này người phụ nữ kích động mà nở nụ cười trông rất xinh đẹp, nước mắt cũng không kìm được nữa ôm trầm lấy hắn vừa cười vừa khóc nói, “Huyền nhi của mẫu thân tỉnh dậy rồi, thật tốt, thật tốt, từ nay không có ai bắt ngươi phải luyện công nữa...”

Đột nhiên bị ôm lại nghe nói như vậy, nhất thời não không kịp hoạt động, lúc này Đỗ Ngọc Long cũng không suy nghỉ được gì, trong tai hắn chỉ nghe được hai chữ kia, “mẫu thân” cái gì “mẫu thân?”… Là mẹ sao? hay là ta nghe nhầm rồi, là do muốn có mẹ nên chết rồi linh hồn cũng mơ thấy mẹ hay sao? hắn nhất thời rất hoang mang... lúc này người đàn ông kia cũng lên tiếng hỏi.

“Huyền nhi, người nói gì đi a?”

Không biết là mình chết hay là sống, dù sao cảm giác là chân thật như vậy, hơi ấm từ vòng tay cũng người phụ nữ kia cũng rất thân thiết, rất ấm áp, rất thoải mái rất là rất là... có lẽ… đây là thứ mà hắn đến lúc chết đi vẫn muốn cảm nhận một lần, vòng tay của mẹ... thế nhưng bây giờ tất cả đang diễn ra là thật sự sao? Mặc dù còn không biết “Huyền nhi” trong miệng đối phương là ai nhưng Ngọc Long cũng lên tiếng nói.

“Đây là đâu a? có phải ta chết rồi hay không?” Ngọc Long lên tiếng có hơi chút rụt rè, dù sao hắn cũng rất hoang mang không hiểu chuyện gì đang diễn ra...

“Tầm bậy, nói cái gì lời xui xẻo, tiểu Huyền nhi ngoan, ngươi không nhận ra mẫu thân sao?” Ngọc Long còn chưa kịp nói cho hết câu, thì người phụ nữ đang ôm hắn chợt khóc lớn lên, rất gấp rút hỏi, hai mắt đẫm lệ, nhìn hắn rất là lo lắng...

Thấy cảnh này nhất thời trong lòng như có thứ gì bị động tới, cảm giác này thật sự khó mà diễn tả bằng lời cho được, chưa kịp nghỉ đến xoay sở như thế nào hắn chỉ biết dơ lên đôi tay nhỏ gạt đi nước mắt cho người trước mặt, đôi mắt cũng ko giữ được mà chảy xuống hai dòng lệ, giống như đã kìm nén thật lâu, đúng vậy hai mươi năm rồi hắn luôn ko để mình khóc, hắn cho rằng người bỏ rơi hắn không đáng làm mẹ của hắn, lại không đáng để cho hắn khóc...

Thế nhưng lúc này thì khác mọi chuyện là chân thực như vậy, hắn bây giờ chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, mẫu thân trước mặt nên đã không cần khắc chế lại cảm xúc nữa. Giọng nói hắn run run mang theo chút nghẹn ngào, nói lên câu nói mà chỉ có trong mơ mới có được, “Mẫu... mẫu thân, đừng khóc, đừng khóc nữa, là ta hư, là là ta không tốt đã làm cho người phải khóc”. Trong lúc nhất thời người phụ nữ kia lại cười lên rất hạnh phúc cũng mang chút bất ngờ.

“Huyền nhi, con vậy mà lại khóc,... hahaha...” Ngọc Long có chút không hiểu cùng ngỡ ngàng có chút muốn chửi thề, nhìn về phía người đàn ông vừa lên tiếng kia...

Ta khóc làm ngươi rất vui a?? Đây là có ý gì? Muốn ta khóc nữa? Khóc thật thương tâm thì ngươi sẽ vui sao? Phỉ nhổ trong lòng mấy câu... Trong lúc nhất thời, Ngọc Long thật sự rất khó xử lại không biết làm sao, chỉ đành hỏi...

“Hai người là cha mẹ ta sao? Phụ thân? Mẫu thân?”

Hai người kia nhìn nhau một cái, sau đó người đàn ông nói, “Chẳng lẻ còn giả được hay sao? Ngươi chính là Long Huyền, con trai của Long Vô Tâm ta, đây là mẫu thân ngươi tên là Trần Thanh Mai, ngươi chẳng lẽ đến chuyện này cũng có thể quên?”

Nghe tới đây Ngọc Long chỗ nào còn không hiểu được bản thân thật sự là còn sống, vả lại còn có hai người trước mắt có thể thật sự là cha mẹ của mình, tâm tình hắn lúc này như chỉ muốn bùng phát, thật sự là vui, vui vô cùng, vui đến phát khóc, đến mức muốn chửi thề.

“Ta xxx con mẹ nó, vậy mà thật sự chết đi, sau đó sống lại rồi!!!!”

...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.