Luân Hồi

Chương 86: Cùng bí thư huyện ủy đàm phán




- Hiện tại chị Elyse đang cùng hai xí nghiệp xe máy Châu Âu đàm phán chuyện tiến cử sản xuất trang bị, chỉ có thể nói chuyện này có cơ hội thành công rất lớn!

Trương Lam bổ sung:

- Bây giờ còn chưa quá xác định, nhưng nếu như không có vấn đề gì bất ngờ xảy ra hẳn sẽ không gặp việc gì!

- Vậy còn có gì đáng do dự!

Nhìn thấy thư của Elyse, trái tim Dương Tông Quân cùng Dương Chi rốt cục buông xuống.

- Nếu như người ta đã hỏi mình, vậy chúng ta còn có gì đáng do dự? Làm đi!

Thành công! Trương Lam cùng tiểu Thần Hi nhìn nhau.

- Việc này…cha mẹ, con cùng chị cũng muốn góp tiền, dù sao tiền của hai đứa vẫn để không ở đó, kiếm chút tiền tiêu vặt cũng tốt!

Có cơ hội này, Trương Lam đương nhiên sẽ không bỏ qua.

- Con trai, con cần nhiều tiền như vậy để làm gì?

Đối với tính cách điên cuồng vơ vét của cải của Trương Lam, Trương Tông Quân cùng Dương Chi vẫn luôn luôn không sao hiểu được, hoàn toàn nghĩ mãi vẫn không rõ, nhi đồng nhỏ như vậy, cần nhiều tiền như thế để làm gì? Ở trong tiểu sơn thôn, cầm tiền cũng không có chỗ dùng, cho dù hiện tại vào ở trong huyện thành, chi phí của hai đứa con cũng không bao nhiêu, chính mình tùy tiện cho hắn chút tiền còn không đủ cho hắn xài sao? Nhưng đứa nhỏ này lại luôn làm cho người hận đến nghiến răng, rõ ràng hắn có rất nhiều phương pháp, nhưng nếu như ngươi gặp phải chuyện gì, không cho hắn dính vào chút lợi ích bên trong, như vậy ngươi cũng đừng hòng từ trong bụng hắn lấy ra được chút chủ ý.

- Việc này sao…nhìn thấy tiền cầm trong tay, cảm giác vuốt tiền gập ghềnh, đó là một loại hạnh phúc lớn lao.

Trương Lam đương nhiên sẽ không để lộ ra quyết định của chính mình, dù sao cũng không người nào biết nên hắn cứ nhắm mắt mà khoe khoang:

- Chẳng lẽ cha mẹ không biết hạnh phúc lớn nhất cả đời người chính là ngủ thì ngủ thẳng tự nhiên tỉnh, kiếm tiền kiếm tới mức đếm rút gân sao? Hiện tại con đang cố gắng dựa theo phương hướng này tiến tới!

- Mẹ nhìn con chắc là kiếm trước nghèo tới phát sợ, đời này mới bị tiền chui vào trong mắt đi!

Dương Chi tiếp lời, quở trách con trai bảo bối của mình.

- Không có con bị tiền chui vào trong mắt, hiện tại cha mẹ có thể trôi qua thư thái như vậy sao?

Trương Lam phản bác hùng hồn:

- Cho nên mới nói, bị tiền chui vào trong mắt thật ra cũng không có gì không đúng, chỉ cần sau khi bị chui vào thì đừng quên người bên cạnh mình là tốt rồi, có tài thì mọi người cùng nhau phát, có tiền thì mọi người cùng nhau kiếm thôi!

- Còn đi đo đếm với chúng ta?

Trương Tông Quân có điểm mất hứng.

- Cha, nói chuyện phải chịu trách nhiệm được không?

Trương Lam kêu oan:

- Giống như trong nhà chúng ta luôn là cha với mẹ hưởng đầu, con cùng chị cả chỉ lấy được chút ít đi? Nếu như cha không muốn phân phối như bây giờ, vậy cha hỏi thăm mẹ một chút xem mẹ có nguyện ý không?

- Cha con dám?

Không đợi Trương Tông Quân nói chuyện, Dương Chi đón tới:

- Đầu năm nay người nào không biết đàn ông có tiền liền đồi bại? Đem tiền đều đặt trong tay cha con? Chờ hắn đi ra ngoài nuôi vợ bé sao?

Thì ra mẹ đã sớm nhận thức được tầm quan trọng khi đem tiền trảo chặt trong tay. Đem tiền phóng tới trong tay mình là vì muốn phòng ngừa người đàn ông của mình biến thành kẻ xấu lăng nhăng.

- Lão bà…

Trương Tông Quân bắt đầu chống đỡ không được, chính hắn chỉ muốn nhân cơ hội tìm chút ưu đãi từ chỗ con mình, không nghĩ tới tự mình chuốc lấy tai họa.

- Anh đối với em thế nào em rõ ràng nhất, em hẳn là hiểu rõ nhất anh cũng không phải là người như vậy…

- Đó là bởi vì tiền không nằm trong tay anh!

Đầu óc Dương Chi thật trong sáng, ở vấn đề này không chút chần chừ, không bị viên đạn bọc đường của Trương Tông Quân công kích.

- Nếu như tiền trong nhà đều nằm trong tay anh, hiện tại anh còn được thành thật như thế? Trời mới tin anh!

Trương Lam nhìn lão mẹ đang liên hoàn ném bom lão cha không còn chút lực công kích, trong lòng một trận khoái ý. Mặc kệ khi nào thì cũng phải làm ra hình thức cho rõ ràng mới là quan trọng nhất. Ở ngay trước mặt lão mẹ mà cha lại dám tuyên dương muốn nắm quyền sở hữu tài sản cả nhà, đây không phải là dùng đầu tự đụng vào tảng đá hay sao?

Trong nhà còn rất nhiều việc, Trương Tông Quân cùng Dương Chi cũng không lưu lại thời gian bao lâu, nếu như tiểu Thần Hi thi cử không tệ, hai người cũng không cần phải tiếp tục lo lắng. Có hai đứa con tự biết chiếu cố lẫn nhau, mình cũng thường xuyên tới đây, cũng không đến nỗi không biết gì về bọn nhỏ, vì vậy sáng sớm hôm sau Dương Chi cùng Trương Tông Quân đều chạy trở về.

Giải quyết xong cha mẹ, việc kế tiếp là phải làm sao tìm được mảnh đất thích hợp để xây dựng nhà xưởng, theo Elyse nói xí nghiệp sản xuất xe máy cũng không cần chiếm diện tích gì quá lớn. Bình thường loại xí nghiệp sản xuất xe máy trung đẳng chỉ cần diện tích chừng một vạn thước vuông (15 mẫu, 100x100) là có thể. Nếu như điều kiện cho phép, có thể có thêm chút đất dự trữ là tốt nhất, sau này cũng có thể tùy thời căn cứ theo tình huống tiếp tục tiến hành điều chỉnh, nhưng thời gian quy hoạch tốt nhất nên ở địa phương rời xa nội thành, thứ nhất giá cả đất đai rẻ hơn là một chuyện, một chuyện khác cũng là có lợi cho việc mở rộng nhà máy về sau này.

Hiện tại diện tích sử dụng trong công nghiệp nằm từ ba mươi mẫu trở xuống, lại đất đai cấp một thì Cục quản lý đất đai vẫn còn có thể tự làm chủ, diện tích hơn mười mẫu càng không có vấn đề gì. Hiện tại ở thời đại này, là thời kỳ điên cuồng mời mọc đầu tư, chỉ cần có thể đưa tới hạng mục cho dù là tiêu chuẩn hơi vượt chỉ tiêu một chút, mọi người cũng sẽ mắt nhắm mắt mở, không có người nào vì chút chuyện nhỏ mà làm khó, nếu như ngươi vẫn cảm thấy không an lòng, nhiều nhất sau này đem thủ tục bổ sung lại là có thể, càng không cần nói tới loại xí nghiệp sản xuất xe máy do Mỹ đầu tư vào, ở trong loại thị trấn nhỏ có chút lạc hậu này, còn có người chịu đến đầu tư, những vị đầu đầu não não cũng đã A Di Đà Phật, nếu như có thể được hạng mục lớn như thế, đó cơ hồ là toàn bộ những vị đầu não của thành phố của huyện đều phải thắp hương bái Phật. Vì sao? Chiến tích nha! Một xí nghiệp sản xuất xe máy, ngươi muốn tiến cử trang bị sao? Ngươi cần sân bãi sao? Ngươi cần công nhân sao? Ngươi cần thông tin cùng trang bị trụ cột đi? Hết thảy những thứ này đều cần có bạc trắng lòe lòe đến mua, chỉ cần ngươi chịu đến, thu nhập từ thuế luôn sẽ nộp lên, tuy rằng quốc gia có chính sách ưu đãi, nhưng thuế đất cùng quốc thuế cũng là một con số thu vào không nhỏ. Hơn nữa đối với một tiểu thị trấn mà nói, đó có thể xưng hô là thần tài!

Dù chỉ là một xí nghiệp xe máy nhỏ mà thôi, một năm ít nhất còn có mấy ngàn vạn thu nhập, Trương Lam đã xem qua tư liệu, năm đó Lực Phàm gầy dựng vào năm 92, bởi vì không được sản xuất nguyên chỉnh cả xe máy ( không được phép), chỉ sản xuất động cơ, lập nghiệp là 20 vạn, chín người, trong một năm lãi ròng 1500 vạn, năm thứ hai mở rộng nhân viên lên 200 người, lợi nhuận đạt tới 4000 vạn, năm thứ ba lợi nhuận đạt tới hai trăm triệu kinh người. Điều này sẽ cấp cho nền kinh tế địa phương mang đến bao nhiêu hiệu ứng?

Trương Lam cơ hồ có thể khẳng định, chỉ cần mình đem tin tức này chọc ra ngoài, toàn bộ chính phủ huyện tuyệt đối sẽ vì tranh đoạt hạng mục này mà đánh vỡ đầu.

Lý Ngọc Mai đang vì chuyện mời đầu tư năm nay mà sầu muộn, đối với vùng giải phóng cách mạng cũ này, trong tỉnh cũng tương đối chú ý, nhưng nơi này không có khoáng sản tài nguyên, vị trí địa lý còn không chiếm ưu thế, việc xây dựng thị trường bán sỉ bây giờ còn nằm trong thời kỳ phát triển, đối với việc tác dụng nâng đỡ trong huyện còn chưa được rõ ràng, so sánh với những địa phương vùng duyên hải khác, địa phương này không hề có chút ưu thế. Như vậy nên từ nơi nào đột phá đây? Lý Ngọc Mai nhẹ nhàng nhu nhu vùng trán có chút đau đớn.

- Mẹ, tụi con tới thăm mẹ đây!

Trương Lam cùng tiểu Thần Hi đẩy cửa văn phòng Lý Ngọc Mai, cầm cà mèn giữ ấm trong tay đặt lên bàn:

- Đây là bánh sủi cảo mà chị cả làm, mang lại cho mẹ nếm thử!

- Hai đứa nhỏ này…

Nhìn thấy hai đứa con, Lý Ngọc Mai tạm thời buông lỏng tâm sự. Con trai cùng con gái nuôi săn sóc làm cho nàng thật vui vẻ, năm đó tuy rằng cũng bị vây trong một ít hiệu quả lợi ích nên mới nhận thức hai đứa con nuôi này, nhưng theo thời gian dài trôi qua tới nay, Lý Ngọc Mai cũng đã thật sự đem hai nhi đồng nhu thuận hiểu biết này đối đãi như con của mình.

- Hai đứa làm đồ ăn cũng không dễ dàng, tự mình ăn là tốt rồi, còn mang tới cho mẹ làm gì? Hai đứa ăn được mẹ đã cao hứng!

- Mẹ!

Tiểu Thần Hi mở ra cà mèn giữ ấm, hơi nóng hôi hổi bốc ra từ bên trong:

- Mẹ nhân lúc còn nóng ăn nhanh đi, là nhân thịt heo rau hẹ, lần trước nghe mẹ nói thích ăn món này, vừa lúc con với em trai cũng thích, liền làm nhiều một chút. Biết mẹ bận rộn thường xuyên quên ăn cơm nên đem tới cho mẹ thôi!

Hai nhi đồng này thật hiểu chuyện! Lý Ngọc Mai nhắm mắt lại hít sâu một hơi hương vị thức ăn:

- Không cần hỏi, đây là tay nghề của tiểu Thần Hi, người khác làm sủi cảo cũng không có được hương vị này!

Nhìn thấy tiểu Thần Hi đưa đũa tới, Lý Ngọc Mai thỏa mãn thở dài, tuy rằng hai đứa con này không phải do mình sinh ra, nhưng so với đứa con trai của mình còn có hiểu biết hơn.

Tuy rằng trong ngày thường bởi vì muốn mệnh lệnh của mình được chấp hành hữu hiệu, khuôn mặt Lý Ngọc Mai luôn lộ ra bộ dạng đừng đến gần, nhưng bất kể như thế nào cho dù là bí thư huyện ủy, nàng vẫn là một người phụ nữ, cũng thích có được gia đình ấm áp, đồng dạng vẫn thích không khí gia đình ấm áp, đồng dạng cũng hi vọng được nhi đồng săn sóc. Hành động của Trương Lam cùng tiểu Thần Hi trong lơ đãng xúc động cảm tình sâu kín trong lòng Lý Ngọc Mai.

Trong lòng tràn đầy hạnh phúc ăn xong sủi cảo do Trương Lam cùng tiểu Thần Hi mang đến, nàng nhẹ nhàng đặt đũa xuống, vẻ mặt Lý Ngọc Mai tràn đầy ý cười:

- Nói đi, hôm nay tới chỗ mẹ có việc gì? Đừng nói là nhớ mẹ nên mới chạy đến đây thăm, ngày thường hai đứa như thế nào mẹ còn không biết?

- Không cần đem tụi con nói thảm như vậy đi?

Trương Lam kêu oan:

- Nhớ mẹ đến thăm mẹ cũng không được?

- Thật không có việc gì?

Lý Ngọc Mai không trả lời câu hỏi của Trương Lam, mà thật thú vị nhìn qua tiểu Thần Hi.

- Là có chút chuyện!

Tiểu Thần Hi gật gật đầu, cười khẽ:

- Nhưng không phải tụi con phiền toái mẹ, mà là ngày sau mẹ gặp phiền toái lớn!

- Ha ha…

Nghe tiểu Thần Hi nói như vậy, Lý Ngọc Mai có chút tò mò buông bút đang phê duyệt văn kiện xuống hỏi:

- Được rồi, vậy thì mẹ phải nghe xem rốt cục là chuyện gì, mẹ sẽ gặp phiền toái gì đây?

- Thì có người muốn đầu tư ở địa phương chúng ta đó!

Tiểu Thần Hi cũng không thừa nước đục thả câu:

- Mẹ nói như vậy có phải phiền toái của mẹ đến rồi không, cần phải vội vàng chạy trước chạy sau đúng không?

- Thực sự?

Trong lòng Lý Ngọc Mai nhất thời không kìm nén được vui mừng, đứng lên khỏi ghế:

- Hai đứa không phải trêu chọc mẹ đi? Là ai muốn tới nơi này đầu tư vậy?

Vừa rồi nàng còn đang đau đầu vì chuyện mời đầu tư, không nghĩ tới đang ngủ gà ngủ gật đã có người đưa qua gối đầu. Nhưng không biết người kia dự tính đầu tư bao nhiêu đây? Nếu quá ít cũng không đáng giá cho nàng cao hứng như thế.

- Là chị Elyse!

Trương Lam tiếp lời:

- Thời gian trước nàng đến thực ra là vì tiến hành khảo sát thương vụ, không có nói cho mọi người biết là vì muốn càng thêm khách quan hiểu biết rõ tình huống nơi này thật toàn diện!

- Vậy kết quả khảo sát của Elyse tiểu thư như thế nào? Có được hài lòng hay không?

Lý Ngọc Mai có điểm cao hứng quá mức, tiến lên bắt lấy tay Trương Lam, không ngớt lời hỏi.

- Không hài lòng thì chị ấy còn có thể nói cho tụi con biết dự định đầu tư sao?

Trương Lam rút rút tay, thế nhưng không rút ra được, hắc, không nghĩ tới khí lực của Lý Ngọc Mai thật lớn.

- Hai đứa tụi con, người ta đến tiến hành khảo sát thương vụ sao không nói cho mẹ biết?

Lý Ngọc Mai hơi có chút oán hận:

- Nếu như người ta lầm nghĩ chúng ta lãnh đạm khách thì phải làm sao đây?

- Mẹ cứ yên tâm đi!

Tiểu Thần Hi trấn an:

- Người Mỹ cũng không giống như người Trung Quốc chúng ta chú ý nhiều như vậy, theo bọn họ xem ra chỉ cần có thể kiếm tiền, làm thế nào cũng không đủ, huống chi đây chỉ là tự mình tiến hành khảo sát? Chị Elyse còn bảo con nói cho mẹ biết, vì muốn có được khảo sát càng thêm khách quan, nàng không nói cho bất luận kẻ nào về việc này, nếu bởi vậy mà tạo thành sự bất tiện gì cho mọi người, nàng cảm thấy phi thường có lỗi!

- Vậy thì có sao đâu, có gì đâu mà không tiện?

Mặt mày Lý Ngọc Mai hớn hở, nguyên lai là đại phú bà Elyse tính toán đi tới nơi này đầu tư, chính mình còn luôn cảm thấy thật kỳ quái, như thế nào một đại phú bà nhàn rỗi không có việc gì lại chạy tới đây thăm hai đứa nhỏ, nguyên lai là vì người ta muốn bí mật tiến hành khảo sát!

Đối với cách làm của Elyse, Lý Ngọc Mai cũng có thể hiểu được, phỏng chừng nàng lo lắng nếu thông tri chính phủ địa phương, phương diện chính phủ vì muốn lưu lại vị thần tài này có thể sẽ làm ra chút vấn đề che giấu, như vậy sẽ không thể toàn diện hiểu biết tình huống mà mình cần biết, đối với quyết sách đầu tư sẽ sinh ra ảnh hưởng rất lớn, dù sao người ta là tới kiếm tiền, có thể triệt để nắm giữ tình huống mới là căn cứ cơ bản nhất làm ra quyết sách.

Bây giờ nghĩ lại, chính mình còn tưởng rằng Elyse là gián điệp của nước Mỹ tới, không biết có bị người ta phát hiện ra không, nếu như bị nàng biết thật không biết nàng sẽ nghĩ như thế nào.

- Đúng rồi, tiểu thư Elyse dự tính đầu tư hạng mục gì ở nơi này?

Hưng phấn đi qua, Lý Ngọc Mai rốt cục nghĩ tới điều này, nơi này có thứ gì đáng giá cho một vị phú bà ức vạn đầu tư đây?

- Chị Elyse dự tính xây dựng một nhà máy sản xuất xe máy ở đây!

Trương Lam khoa tay múa chân:

- Chính là đặc biệt sản xuất xe máy, cũng giống như khinh kỵ ở Tế Nam!

- Đây chính là hạng mục lớn!

Lý Ngọc Mai hít sâu một hơi, đây không phải là một hạng mục nhỏ, người ta quả nhiên là có tiền, ra tay đã là đại thủ bút, nhà xưởng sản xuất xe máy? Chính nàng nghĩ cũng không dám nghĩ hạng mục như vậy sẽ rơi xuống trên đầu mình!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.