Luân Hồi

Chương 61: Khó? Không khó?




- Anh ba, Nhị cẩu tử giống như lửa cháy tới đít rồi xông vào:

- Xảy ra chuyện rồi!

- Xảy ra chuyện gì?

Dương Tam tức giận, cái tên này sao lúc nào cũng không yên vậy.

- Là ai chết hay là trời sập xuống? Sao mà hoang mang rối loạn như thế hả?

- Xong rồi, anh ba.

Nhị cẩu tử khuôn mặt tang thương.

- Nhà Trương Tông Quân đã mua một căn nhà ở bên ngoài, khu đất kia không chừng người ta không cần nữa.

- Chú nói gì?

Dương Tam ngu dốt, đi tới cầm chặt hai tay Nhị cẩu tử nói:

- Chú nói rõ cho anh nghe!

- Khục khục.

Nhị cẩu tử ho khan một trận, mặt như muốn nổ ra, cố gắng rặn mấy câu:

- Anh ba, anh không thả tay là tôi sẽ chết nghẹn mất.

- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

Dương Tam buông hai tay Nhị cẩu tử, sắc mặt trắng bệch, trong lòng không ngừng cầu nguyện: tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì, là giả dối, tất cả đều là giả dối, hy cọn của mình đều ở đó cả.

- Ngày hôm qua.

Nhị cẩu tử hổn hà hổn hển thở, thấy mình có thể thở được bình thường rồi, rốt cục thở dài một hơi:

- Ngày hôm qua, Trương Tông Quân đã mua lại nhà của lão Đậu gia, ngày hôm nay hai nhà đã ký kết hợp đồng rồi.

- Thật sao?

Giống như trờ xanh sụp xuống, Dương Tam nghe tin này xong choáng váng, mặt ngơ ngác ngồi bệt trên mặt đất:

- Vì sao lại mua? Vì sao lại mua? Thế của tôi thì làm sao? Tôi phải làm sao bây giờ?

Tin này đúng là không nhẹ, nửa đời sau của Dương Tam tất cả đều đặt vào mảnh đất này, thật không ngờ mình lại giỏ trúc múc nước công giã tràng, kết quả là chẳng được cái gì cả.

- Không được.

Một lúc sau, Dương Tam hình như đã tỉnh táo lại, lại như chưa tỉnh táo, tay cứ như vô hình lục lọi mọi thứ, thầm khóc nức nở:

- Tôi nhất định phải bán cho ông ta, tôi nhất định phải bán cho ông ta, không bán thì nửa cuộc đời sau này của tôi ăn bằng gì?

- Thế nhưng…

Nhị Cẩu tử cẩn thận lùi lại phía sau mấy bước, lo lắng người này không chịu nổi đả kích sẽ điên lên, ngộ nhỡ người này điên lên đến lúc đó cắn mình mấy miếng thì làm sao?

Có người nói người điên cắn người còn lợi hại hơn cả chó điên cắn người. Chó điên cắn người thì thì chỉ một tiếng sau là không sao, nhưng bị người điên cắn rồi thì sẽ biến thành kẻ điên.

- Nhà người ta đã bán rồi, anh định làm gì?

Nhị cẩu tử không muốn biến thành người điên, vì thế Nhị cẩu tử đang rất sợ hãi.

- Tôi…

Dương Tam sửng sốt, răng cắn chặt, khuôn mặt dữ tợn.

- Được, ông ta không mua? Không mua tôi cũng bán cho ông ta, tôi không tin rằng bán rẻ mà ông ta không cần?

- Anh định hạ giá à?

Nhị cẩu tử hơi yên tâm, xem ra người này vẫn chưa hoàn toàn điên, mình không cần lo sợ bị cắn.

- Vậy anh định bán bao nhiêu tiền?

- Một vạn,

Dương Tam cắn môi ra máu nói:

- Một vạn cũng phải bán.

- Em một cái, chị một cái, chị một cái em một cái.

Trương Lam và Tiểu Thần Hy đang ngồi trên giường, chia số bài tú lơ khơ trên tay.

- Em nói lần này Dương Tam ông ta có sốt ruột hay không?

- Sốt ruột, sao lại có thể sốt ruột chữ?

Trương Lam cười nói.

- Nhìn thấy giấc mộng phát tài của mình nhẹ nhàng bay đi rồi, ông ta không sốt ruột mới là lạ. em đoán người này không bao lâu sau sẽ chuẩn bị hạ giá bán xuống cho chúng ta.

- Chị không thèm cược với em.

Tiểu Thần Hy khuôn mặt nhẹ nhàng, tuyệt đối không mắc lừa:

- Em biết chị không hiểu những suy nghĩ của loài người mà, muốn dùng cách này để dụ dỗ chị à, đừng mơ.

- Chị cả.

Trương Lam nhất thời bị nhìn thấu trong lòng:

- Dùng từ dụ dỗ ở đây có được hay không?

Không đợi Tiểu Thần Hi nói gì, một người công nhân đang làm việc bên ngoài gọi:

- Ông chủ nhỏ, bên ngoài có người tìm.

- Biết rồi.

Trương Lam trả lời, quay đầu tiếp tục nói với Tiểu Thần Hi:

- Nói không chừng vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đã đến, có muốn ra xem người kia có phải là Dương Tam hay không?

- Không thèm.

Tiểu Thần Hy không bị mắc lừa:

- Mỗi lần cược với em chị đều thua.

- Không chơi nữa.

Trương Lam thu bài tú lơ khơ lại nói:

- Đi thôi, chúng ta đi xem là ai đến?

Dương Tam đứng ở cửa, câu thúc đi qua đi lại, những người ở đó đang làm việc, để Dương Tam thấy được toàn bộ cảnh này thấy không được tự nhiên, chính mình và những người này không hợp nhau, dường như mình gống như tự tìm đến trước mặt mọi người, Dương Tam lúc này cảm thấy hận chính mình: không có gì mà đòi cao giá, cố gắng kiếm thêm đi, dù sao đi nữa đó cũng là mảnh đất hoang.

Đến lúc này còn tưởng mình cao giá lắm, đáng khinh bỉ, cái rễ mà không chịu nhận thức mình là người không có nhân phẩm tốt.

- Này, bố mẹ đi đâu rồi?

Thấy Trương Lam và Tiểu Thần Hi đi ra, Dương Tam do dự một chút, thôi thì tiến lên phía trước:

- Tôi tìm bọn họ có chút việc.

- Họ đi ra ngoài rồi.

Trương Lam và Tiểu Thần Hi liếc nhau, đã biết ý đồ của người này đến đây.

- Nếu như có việc gì có thể nói với cháu, nếu như chuyện quan trọng thì chờ bố mẹ cháu trở về.

- Thế thì tôi chờ bọn họ trở về.

Dương Tam do dự rồi quyết định ở đây chờ.

- Vậy thì chú cứ tự nhiên.

Trương Lam gật đầu, ý bảo người này tự nhiên chứ không phải mời vào nhà uống chén nước trà, đối với người như thế không nên lãng phí chén trà.

Thực ra Dương Tam cũng không phải đợi lâu, chỉ khoảng hơn hai mấy phút, Dương Chi và Trương Tông Quân đã trở về, hai người trên mặt cười rất tươi, xem ra việc chuyển nhượng hợp đồng làm rất tốt, toàn bộ vấn đề lớn của gia đình có thể giải quyết được rồi, hai người rất vui vẻ.

Thấy Dương Tam đang đi đi lại lại trong sân, hai người sửng sốt: người này đến đây làm gì nhỉ, có phải là lại có ý đồ gì không?

- Này.

Thấy hai vợ chồng Trương Tông Quân trở về, Dương Tam nhanh chóng tiến lên, chào hỏi xong rồi, bất đắc dĩ lại nghĩ việc mình làm thật xấu hổ, thực sự không còn mặt mũi nữa, cuối cùng cũng giơ tay lên, mặt đỏ bừng không nói nên lời.

Dương Chi vẫn khá mềm mỏng, biết người này không tự nhiên bèn tiến lên hóa giải sự xấu hổ của Dương Tam:

- Không sao, có việc gì chúng ta vào nhà rồi nói.

- Cảm ơn, cảm ơn.

Dương Tam cảm kích cười cười, đi theo Trương Tông Quân và Dương Chi đi vào phòng.

Tiểu Thần Hi lè lưỡi với Trương Lam, hai chị em đi theo vào.

Đợi mấy người ngồi xong đâu đấy, Dương Tam cũng không nói dông dài, trực tiếp nói rõ ý của mình, đầu tiên là xin lỗi vì việc của Trư Du Mông mấy ngày trước, sau đó nói rõ với hai người chuyện này tuyệt đối không phải do mình làm, hoàn toàn không phải ý của mình, rõ ràng là có người bị vợ của mình kích động, đều là người nhà quê với mình, làm sao mình có thể làm những việc không thái quá như thế?

Dương Tam đáng thương, cứ như thế biểu hiện sự trong sạch của mình.

Trương Tông Quân thực ra không hỏi cái gì, người này trong mặt muốn làm gì mình còn không hiểu lắm? đơn giản là muốn tiếp tục việc xây dựng rồi cố gắng kiếm một ít trúc giang mà thôi. Kết quả người này không nghĩ tới rằng trúc giang cũng không được, ngay cả kế hoạch của mình cũng có ngoại lệ, hoàn toàn không còn cần gấp gáp mảnh đất đó của hắn ta, hiện nay hắn chỉ có thể nắm bắt được niềm hy vọng cuối cùng này mà thôi.

Dương Chi tuy biết rõ dự định của người này, thế nhưng lòng người phụ nữ khá mềm yếu, bị Dương Tam chặn ngang họng khiến cho cô quên mất mấy ngày trước mình đã như thế nào, dường như muốn Trương Tông Quân đồng ý.

Cái này sao có thể được? Trương Tông Quân nhân lúc Dương Tam đang lén nhìn vợ mình nghĩ: cái tên côn đồ này mà em cũng tin? Những lời nịnh nọt ấy dễ như uống nước vậy, quả thực là miệng dài, đi tin lời của hắn ta thì không bằng tin lợn mẹ có thể trèo cây.

Thấy hai người Trương Tông Quân không thể hiện sự từ chối, Dương Tam lại dày mặt nghĩ: bây giờ mình có thể bán rẻ mảnh đất này, hy vọng hai người họ có thể tiếp nhận. chuyện này đối với Trương Tông Quân không vấn đề gì, thực tế thì cũng không đáng bao nhiêu tiền, thì là mình mua một căn nhà, chuẩn bị đổ lên một lần nữa, nhưng cũng không thể mua mảnh đất của Dương Tam. Dù sao đi nữa vẫn phải nghĩ cách xây dựng, còn không biết chuẩn bị đến đâu, hơn nữa hiện nay căn nhà của mình cũng không thích hợp để ở nữa, cả ngày hai mươi bốn tiếng không ngớt người ra vào, ban ngày cũng thế, ban đêm cũng không được nghỉ ngơ, ta định xây thêm một văn nhà khác.

Nếu như người ta muốn bán, mình muốn mua hơn nữa hai người còn thành tâm thì chuyện này đơn giản rồi, hai bên cũng không cần phải nói thách, mọi người cùng nhất trí ý kiến, mảnh đất của Dương Tam chỉ cần năm ngàn đồng là chuyển sang tên Trương Tông Quân.

Đêm dài lắm mộng, Trương Tông Quân cũng lo lắng về nhân phẩm của Dương Tam, đề phòng Dương Tam đổi ý, Trương Tông Quân bèn kéo Dương Tam đến ủy ban thôn đi làm thủ tục chuyển nhượng, cũng viết hợp đồng rồi, có sự chứng nhận của các cán bộ trong thôn, Trương Tông Quân giao năm ngàn đồng cho Dương Tam, đến đây thì chuyện này cũng đã xong xuôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.