Luân Hồi

Chương 54: Tiểu Thần Hi đến trường ký (thượng)




- Hình như thực sự là như vậy…

Vương bí thư chi bộ cười khổ gật đầu, lại đưa tay chỉ chỉ chén trà bị ngã.

- Người này muốn tiền muốn điên rồi.

Trương Tông Quân có chút dở khóc dở cười, nâng dậy chén trà bị ngã.

- Có phải hắn đã khẳng định tôi không có mảnh đất của hắn thì không được hay sao? Bốn vạn đồng, hắn cũng thật dám mở miệng!

- Ai nói không dám đâu!

Vẻ mặt Vương bí thư chi bộ cũng thật uất ức, hắn là bí thư chi bộ ra mặt nói chuyện lại gặp phải kết quả này, nếu như bị người khác biết được không phải sẽ bị người chê cười chết? Truyền ra ngoài đúng là vô cùng mất mặt!

- Bỏ đi, nghĩ biện pháp khác vậy, cũng không phải không có mảnh đất kia thì không được.

Trương Tông Quân ngẫm nghĩ:

- Chẳng qua cách khá xa một chút mà thôi, cũng không có quan hệ gì quá lớn, chỉ có chút không thuận tiện cho lắm…

- Như vậy cũng phải!

Vương bí thư chi bộ gật gật đầu:

- Trúng ý mảnh đất nào nói cho tôi biết một tiếng!

- Tới lúc đó còn thiếu được sự hỗ trợ của anh sao?

Trương Tông Quân đứng lên xoay người vào phòng lấy ra gói thuốc:

- Không có thuốc lá nào tốt hơn, cầm đi hút thôi!

- Vậy tôi cũng ngại nha…

Hai mắt Vương bí thư chi bộ tỏa ánh sáng, Thạch Lâm nga, đây chính là thứ tốt!

- Không cần khách sáo!

Hiện tại đã qua mười lăm tháng giêng, trường học cũng đã khai giảng, nhìn thấy tiểu Thần Hi đã sắp trưởng thành một thiếu nữ, Dương Chi bắt đầu u sầu. Nha đầu kia cũng nên đi học rồi, đã lớn tới như vậy phải đi học thế nào đây? Nếu như học tiểu học người đã lớn như vậy có bị chê cười không? Đi trung học sơ cấp? Thành tích có đuổi kịp hay không chứ?

Nghĩ tới việc này Dương Chi có chút vò đầu, năm trước khi tiểu Thần Hi vừa đến, điều kiện kinh tế trong nhà còn khẩn trương nên cũng không nghĩ tới việc nha đầu kia đến trường, hiện tại điều kiện kinh tế trong nhà chuyển biến tốt đẹp, nhìn thấy nha đầu càng ngày càng lớn, không đi học thì sao được? Một đứa nhỏ thông minh như vậy, cũng không thể bỏ học phế đi.

- Anh xem nha đầu nhà chúng ta, hiện tại nên làm sao bây giờ đây?

Buổi tối khi sắp đi ngủ, Dương Chi thương lượng cùng Trương Tông Quân.

- Đã lớn như vậy, cũng không thể ở mãi trong nhà như thế đi?

- Vậy em định thế nào?

Trương Tông Quân có chút buồn ngủ, mơ mơ màng màng hỏi.

- Đưa con bé đi học thôi, nhi đồng lớn như vậy còn chưa đến trường, luôn cảm giác không được tốt lắm.

Dương Chi ngẫm nghĩ:

- Em xem nha đầu bình thường thật thông minh, viết chữ tính sổ cũng không thành vấn đề, nếu không ngày mai anh vào trường học của thôn tìm lão sư, lấy một bộ đề thi lớp năm đem về cho nha đầu làm thử xem?

- Lớp năm?

Trương Tông Quân có chút do dự:

- Có phải hơi khó khăn không?

- Sao lại khó?

Dương Chi thật ngạc nhiên:

- Sổ sách tính tiền trong nhà đều do nha đầu cùng Trương Lam tính với em đó a? Bằng không anh nghĩ em với anh chỉ học tới tiểu học năm thứ hai có đủ trình độ đem sổ sách tính được rõ ràng như vậy sao?

- Thật hay giả vậy?

Trương Tông Quân cả kinh, cảm giác buồn ngủ nhất thời biến mất vô ảnh vô tung, miệng há hốc như hà mã, trong lòng không ngừng bồn chồn, xem ra ngày sau mình phải chú ý sổ sách trong nhà xưởng nhiều hơn một chút, nếu không có quỷ biết ngày nào đó sổ sách trong nhà do hai đứa con nít chưa đi học tính toán không biết sẽ xuất hiện vấn đề không hiểu ra sao cả thì sao đây?

- Được rồi!

Trương Tông Quân gật gật đầu:

- Ngày mai anh đi tìm lão sư thử xem.

Nói xong ngáp dài một hơi:

- Không còn sớm, ngủ đi, ngày mai phải thức dậy sớm nữa!

Trường tiểu học trong thôn tính luôn toàn trấn ngoại trừ trường tiểu học trung tâm thì cũng là trường giỏi, chỉ nói về diện tích đơn thuần, phỏng chừng rất nhiều đại học tam đẳng hoặc vô danh ở thế kỷ 21 đều sẽ cảm thấy xấu hổ mà nhảy xuống Hoàng Hà cho đỡ mất mặt.

Vào niên đại 70,80 tại nông thôn thứ gì không đáng giá tiền nhất? Đất đai! Nhà ai không muốn cho con mình có tiền đồ? Năm đó trong thôn vừa nói xây trường tiểu học, lão bí thư chi bộ ra lệnh một tiếng, toàn bộ thôn có gần ba ngàn miệng ăn ngoại trừ những người già không đi nổi cùng những đứa con nít chưa biết đi, cơ hồ toàn bộ đều ra trận, một trường tiểu học chiếm diện tích trên trăm mẫu đã sửng sốt xây dựng thành trong một mùa đông lập tức được đưa vào sử dụng!

Lão hiệu trưởng vốn là người trong thôn, họ Hồ, vị lão nhân đáng yêu này rất thích điêu khắc gỗ, không có việc gì liền chạy loạn khắp đồi núi, tìm kiếm loại gỗ thích hợp điêu khắc tha về. Nhưng điều mà Trương Lam bội phục vị lão hiệu trưởng này nhất chính là vị này cả ngày nhìn qua luôn mang theo bộ dạng không làm việc đàng hoàng, nhưng chất lượng dạy học của trường luôn xếp hạng nhất nhì trong toàn trấn, chủ yếu luân phiên cùng trường tiểu học trung tâm lấy cấp bậc nhất nhì.

Thôn của Trương Lam là thôn lớn nhất trong trấn, mấy thôn gần bên có nhi đồng đều muốn tới trường tiểu học này, không có biện pháp, những thôn kia quá nhỏ, trường tiểu học trong thôn bình thường chỉ có thể dạy học tới tiểu học năm thứ ba, tới năm thứ tư hoặc thứ năm đều phải chuyển tới trường tiểu học trong thôn của Trương Lam.

Lại Lang là một vị lão sư dạy lớp năm tiểu học, họ Lý tên Minh Phúc, tuy rằng chỉ hơn ba mươi tuổi nhưng vai vế lớn, luận theo vai vế mà nói Trương Tông Quân còn phải gọi vị Lang huynh này bằng chú. Trương Lam luôn cảm thấy thật kỳ quái vì sao mọi người đều kêu vị lão sư kia là Lại Lang, ở nông thôn thảo luận một người sau lưng họ cũng không phải nói người này nhân phẩm không tốt, không nói lý lẽ, thường xuyên chiếm tiện nghi người ta, mà là nói thân thể của người kia không xong, cả ngày luôn có vẻ ốm yếu, tựa như một kẻ bệnh hoạn.

Lang huynh tuy rằng mang theo danh hiệu có một chữ “lang”, nhưng tuyệt đối không phải có lang tính, mà cũng không phải là sắc lang vô sỉ, cũng không tham lang hung tàn, đối đãi với trẻ con rất tốt, ở niên đại 80 những lão sư luôn luôn lấy việc trừng phạt về thể xác đối đãi với học sinh là chuyện thường xuyên, thậm chí còn có những lão sư lấy việc xử phạt thể xác với học sinh mà ganh đua so sánh với nhau, vị Lang huynh kia vẫn kiên trì không dùng cách xử phạt thể xác đối với học sinh, không thể không nói đây đúng là kỳ tích tột cùng.

Dùng cách nói của Lang huynh là thế này:

- Đều là nhi đồng, lòng người đều là thịt mà lớn, suy bụng ta ra bụng người, nếu nhìn thấy con của mình bị đánh như vậy, các ngươi đau lòng không?

Trương Lam vẫn luôn cảm thấy, niên đại này những lão sư luôn dùng cách xử phạt thể xác đối đãi với học sinh, thật ra là họ muốn từ trong quá khứ gặp phải “mười năm đọa đày” mà tìm trở về chút tâm lý thăng bằng, ngày đó họ bị khi dễ đàn áp suốt mười năm, bọn họ vẫn tận lực cắn răng kiên trì vượt qua, vẫn tin tưởng “Hoàng đế luôn sẽ được luân phiên thay đổi, năm nay sẽ đến nhà của ta”, phỏng chừng các vị lão sư muốn khi dễ ngược lại cũng đã thật lâu lắm rồi.

Hiện tại Lang huynh đang đảm nhiệm lão sư ngữ văn lớp năm bậc tiểu học, năng lực dạy học của vị nhân huynh này không tệ, nửa học kỳ một lớp học do hắn chủ nhiệm lấy được vị trí thứ nhất trong toàn trường, lớp năm bậc tiểu học chỉ có hai ban, dù sao không phải là thứ nhất thì là thứ hai, tâm tình không tốt Lang huynh đang ngậm một điếu thuốc ngồi ở trước cửa phòng làm việc, tính toán năm nay học sinh bậc tiểu học thi lên trung học sơ cấp sẽ lấy được thành tích như thế nào.

Thanh âm tiếng xe máy gầm rú truyền vào trong tai Lang huynh, không cần ngẩng đầu Lang huynh cũng biết là ai đã tới, xe máy trong thôn tổng cộng chỉ có năm chiếc, nghe nói bốn chiếc trong đó giống nhau như đúc cũng do người nhà chiếc thứ nhất tặng cho. Thanh âm xe máy độc đáo kia không phải là chiếc Khóa Tử của Trương Tông Quân thì còn của ai đây?

Ném mẩu thuốc lá còn chút xíu xuống đất, Lang huynh đứng lên:

- Đúng là khách quý ít đến a, cháu trai, hôm nay trận gió nào thổi cậu đến, không ở nhà lo kiếm tiền mà chạy tới thăm Lang thúc đây? Sớm vậy đã tới dò đường? Hình như tiểu tử nhà cậu còn chưa tới tuổi đến trường đi?

- Tam thúc!

Trương Tông Quân dừng xe, có chút dở khóc dở cười, người này cái gì cũng tốt chỉ là ưa thích trêu đùa người khác.

- Không có việc gì cháu không thể đến đây sao? Cháu chỉ muốn tới thăm chú một chút không được? Đừng tiếp tục dông dài, bằng không cháu mang gói Bạch Liên đem cho người khác!

- Thật giỏi, đúng là rất khá!

Lang huynh nghe vậy đôi mắt nhất thời tỏa sáng, đôi tay chà xát đầy vẻ đáng khinh không chút do dự đi tới từ trong xe lấy ra một gói Bạch Liên, nhìn quanh khắp nơi, không ai! Rốt cục hắn yên tâm vui vẻ nhét gói thuốc vào trong túi.

- Nói đi, chuyện gì? Đừng có lấy lý do tới thăm chú gì đó mà qua mặt chú đây, biết tiểu tử ngươi không việc sẽ không đến điện tam bảo, nói đi, có chuyện gì muốn chú hỗ trợ?

- Thật đúng là có chút việc.

Trương Tông Quân chà xát bàn tay, vẻ mặt hơi có chút ngượng ngùng mở miệng:

- Thế này, tam thúc, chú có thể giúp cháu tìm vài bộ bài thi lớp năm hay không?

- Cháu lấy bài thi làm gì?

Biểu tình Lang huynh giống như nhìn thấy được quỷ hồn, đi lòng vòng chung quanh Trương Tông Quân:

- Đừng có nói cho chú cháu định làm bài thi, nói thế nào cháu cũng từng tốt nghiệp trung học, chút bài thi khó khăn kia không làm khó được cháu đâu.

- Không phải!

Trương Tông Quân cảm giác mình thật ngại ngùng mở miệng, việc này nói ra thật dọa người:

- Là cho con gái của cháu thôi…

- Tiểu Thần Hi sao…

Lang huynh gật gật đầu, ý nói đã hiểu. Trên thực tế người không biết cũng không nhiều, trong thôn cơ hồ toàn bộ động vật giống đực từ tám tuổi đến tám mươi tuổi đều bị nha đầu kia trêu cợt qua, muốn không biết cũng rất khó khăn, rất không may Lang huynh cũng là một thành viên xui xẻo kia.

- Nha đầu kia quỷ tinh quỷ tinh, như thế nào, cháu lấy bài thi cho nó làm? Hình như con bé chưa từng đi học đi?

- Đúng là chưa đi học qua.

Trương Tông Quân cảm thấy được gương mặt mình nóng bừng tới mức có thể bỏ chút mỡ là đủ chiên trứng gà, làm cha mẹ mà không để cho nhi đồng đến trường nói ra sẽ bị người trạc cột sống sau lưng.

- Nhưng sổ sách trong nhà đều do con bé với em trai nó cùng giúp mẹ tụi nó tính toán, số học tạm được, những thứ khác cũng không biết thế nào.

- Vậy sao?

Lang huynh gật gật đầu:

- Tìm thì dễ thôi, không phải chỉ là vài bài thi sao, chuyện nhỏ. Cháu đợi một chút chú đi lấy!

Nói xong liền đi vào văn phòng, đi vài bước lại quay đầu hỏi:

- Có phải mỗi môn đều lấy một phần không?

- Đều lấy một phần đi!

Cẩn thận nghĩ nghĩ, Trương Tông Quân gật gật đầu, mặc dù không dám ôm hi vọng ngoài môn số học, nhưng cũng đã đến đây một chuyến, có thể lấy thì lấy luôn một lúc cho tiện, dù sao cũng không chiếm địa phương, lấy một phần hay ba phần cũng như nhau không phải sao?

- Elyse bọn họ thế nào?

Trương Lam cùng tiểu Thần Hi nhàn nhã ngồi bên bờ sông, tiện tay nhặt lên hòn đá cuội ném dài lên mặt nước, dưới ánh mặt trời tóe lên những bọt nước thật xinh đẹp:

- Mấy người qua sau cũng đã thuận lợi tụ hợp với Elyse bọn họ chứ?

- Ân, dong binh đoàn cũng đã được thành lập, tình huống trước mắt rất không tệ. Mấy người đến sau cũng đã hội họp với Elyse bọn họ. Dựa theo em phân phó, những người kia hiện tại đang đùa rất vui vẻ bên Châu Phi!

Tiểu Thần Hi không chút để ý trả lời, nhìn Trương Lam đánh ra được bọt nước, ánh mắt tản mạn không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

- Vậy là tốt rồi!

Trương Lam gật gật đầu:

- Châu Phi là nước cờ trọng yếu nhất của chúng ta, tương lai rất nhiều chuyện đều phải dựa vào bên kia hiệp trợ, ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Lão tỷ, phiền chị ngày sau giúp em trành cứng một chút, đừng để xảy ra chuyện gì không hay!

- Ân?

Không nghe được có người tiếp lời, Trương Lam có chút kỳ quái quay đầu, lại nhìn thấy tiểu Thần Hi đang đứng ngẩn người, Trương Lam gãi gãi đầu có chút khó hiểu, đã đến mùa xuân, chẳng lẽ nha đầu kia cũng động lòng xuân hay sao?

Nhìn thấy Trương Lam đánh ra một chuỗi bọt nước, tiểu Thần Hi vô cùng hâm mộ, nhặt lên một viên đá cuội học theo bộ dạng của Trương Lam ném ra. “Phù phù” một tiếng, đá cuội tóe lên bọt nước thật lớn nhưng lại không tiếp tục văng đi, trực tiếp chìm xuống.

- Em khi dễ người!

Nhìn thấy đá cuội chìm xuống, tiểu Thần Hi quyệt mồm, cảm thấy thật ủy khuất.

- Dựa vào cái gì em có thể đánh ra cả chuỗi bọt nước mà của chị bị chìm xuống vậy?

- Chị ném thế nào?

Trương Lam rất tò mò:

- Ném tiếp một lần em xem sao!

- Thì ném thế này thôi!

Tiểu Thần Hi đầy bụng ủy khuất, cầm lấy một viên đá cuội tròn, thật sự là rất tròn, cơ hồ như một viên cầu, chứng kiến tiểu Thần Hi cầm viên đá cuội, Trương Lam thiếu chút nữa té xỉu, chị cả, nếu chị có thể lấy loại đá này mà đánh ra được bọt nước, em cũng bội phục chị đến chết!

- Chị, chọn loại đá cuội như vậy không được!

Trương Lam bị nha đầu kia lôi ngã, buồn rười rượi:

- Làm ơn đi, lão nhân gia ngài có thể chọn loại đá dẹp hay không?

- Là hình dáng này sao?

Tiểu Thần Hi nửa tin nửa ngờ giương nanh múa vuốt đe dọa:

- Không được gạt chị đó nha? Bằng không đêm nay em ngủ một mình!

Uy hiếp này đúng là trúng ngay bong! Trương Lam sợ run cả người:

- Làm sao em dám? Tiểu đệ có lừa ai cũng không dám lừa gạt chị Thần Hi xinh đẹp ôn nhu thiện lương thông minh phải không?

- Coi như em thức thời!

Tiểu Thần Hi hết sức hài lòng đem chiêu vỗ mông ngựa toàn bộ thu nhận, không hề cảm thấy có gì không thoải mái, phất phất tay làm ra vẻ tiêu sái:

- Tuy rằng em chỉ tàm tạm nói ra được một phần mười, không, một phần trăm, không, một phần vạn cái tốt của chị, nhưng chị là thiện lương đại nhân không trách tội tiểu nhân, rộng lượng tha thứ cho em!

- Ẩu…

Không chịu nổi vẻ điên cuồng tự kỷ của tiểu Thần Hi, Trương Lam chạy sang một bên phun ra.

- Người đâu rồi?

Tiểu Thần Hi lao thao nói xong, quay đầu xem xét, không còn thấy bóng người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.