Mối quan hệ của họ bắt đầu bằng một hộp sữa bò, sau đó không hiểu sao lại bị kéo về nhà Hạ Dương, dù không muốn thừa nhận nhưng không khí ở nhà Hạ Dương thực sự rất ấm cúng… Sau đó Hạ Dương luôn làm một số chuyện Lâm Kỳ không hiểu nổi, avatar Wechat giống nhau, mấy việc vặt vãnh cũng muốn chia sẻ với hắn, còn luôn cười với hắn… Vốn ban đầu Lâm Kỳ không thèm để ý, dần biến thành chống cự, rồi cuối cùng bị cậu ấy thuần phục, bắt đầu có tâm lý ỷ lại.
Nhưng Hạ Dương cũng sẽ chia sẻ chuyện vui với người khác, cũng sẽ cười tới ngả tới ngả lui với người khác… Hắn không phải kẻ duy nhất.
Mỗi lần nghĩ như vậy, con tim Lâm Kỳ như bị một tảng đá lớn nghiền ép, khó chịu nhưng không thể nói, nỗi buồn trong lòng lại chẳng thể ngó lơ.
Lâm Kỳ dùng giọng chất vấn: “Tại sao cậu muốn làm bạn với tôi?”
Hai người nghiêm túc nhìn vào mắt đối phương, Hạ Dương vô thức cắn môi, những tưởng như muốn cắn nát môi bản thân.
Lâm Kỳ nắm cằm Hạ Dương, nhẹ nhàng xoa môi dưới của cậu, lơ đãng cọ vào răng cậu: “Đừng cắn.”
“Lâm Kỳ, hãy nghe tôi nói, hôm đó tôi không uống vitamin, mà là thuốc chống ung thư, sau gáy tôi có một vết sẹo rất dài, cũng rất xấu… Giờ là năm thứ ba sau khi tôi phẫu thuật, bác sĩ nói có thể tái phát bất cứ lúc nào, cho dù có làm phẫu thuật thì tôi cũng chẳng sống được bao lâu, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể… chết.” Hạ Dương nghiến răng nói hết câu, cậu vẫn luôn cúi thấp đầu không dám nhìn Lâm Kỳ.
Bởi vì bệnh tật mà Hạ Dương phải nghỉ học, chuyển khỏi trường cũ.
Ba năm nay, đã vô số lần cậu dốc hết can đảm để được bắt đầu lại từ đầu, muốn sinh hoạt như một người bình thường, nhưng vết sẹo kia lúc nào cũng nhắc nhở cậu, cậu là một kẻ có thể chết bất cứ lúc nào.
“Tôi… chưa từng có một người bạn thực sự.
Trước khi mắc bệnh, tôi là một người rất quy củ, chưa từng làm bất cứ chuyện điên rồ nào, sau khi mắc bệnh thì càng không có cơ hội cảm nhận cuộc đời sóng gió.
Suốt thời gian đó, mỗi ngày mở mắt ra là sàn nhà trắng bóc, trong khoang mũi chỉ toàn mùi nước sát trùng, tai chỉ nghe thấy tiếng khóc của ba mẹ, mới nhớ tới thôi đã thấy hãi rồi, may mà tình hình hiện giờ đã khá hơn.”
Hạ Dương hít một hơi thật sâu, nhún vai.
Lâm Kỳ nhìn thấy hai mắt cậu đỏ hoe, nước mắt ứ đọng trong khóe mắt, nhưng cậu vẫn nở một nụ cười thật rạng rỡ: “Mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi! May là ông trời thương tôi, không muốn đưa tôi đi.”
“Lâm Kỳ, lần đầu tiên gặp cậu, tôi đã nghĩ cậu là một người vô cùng bướng bỉnh bất kham, tôi chưa từng tiếp xúc với một người như thế, hai ta như thuộc về hai thế giới khác nhau, nhưng cậu là người tôi muốn lại gần nhất…” Hạ Dương cứ thấy mình nói không ra câu, nói một hồi mà chẳng diễn đạt được cảm xúc trong lòng mình, thậm chí còn hoảng tới run chân.
Lâm Kỳ hiểu ý cậu, Hạ Dương muốn phá tan khuôn mẫu cứng nhắc và xiềng xích bệnh tật, cậu muốn thể hiện ra ngoài tinh thần phấn chấn và sức sống mãnh liệt, cho dù chỉ còn một giây để sống cũng muốn sống thật nghiêm túc.
Một khắc kia, cậu trai với khóe mắt đỏ ửng, tròng mắt long lanh nước, câu từ chẳng rõ ràng, còn cố gắng cười thật tươi, đã thực sự cảm nhiễm được Lâm Kỳ.
Hắn cứ nghĩ cậu trai tự tin như nắng mai này vừa có ba mẹ tuyệt vời yêu thương, vừa có duyên với mọi người, vừa có một cái đầu thông minh… Thực sự là được ông trời thiên vị.
Lúc Hạ Dương luống cuống xoa gáy nói “Vết sẹo kia rất xấu”, Lâm Kỳ mới ngộ ra Hạ Dương không phải là đứa trẻ được ông trời thiên vị, mà cậu là một người anh hùng nỗ lực, kiên trì thay đổi nghịch cảnh.
“Hạ Dương, hè này chúng ta đi du lịch đi.”
Không có bất kỳ một câu chữ nào có tác dụng an ủi Hạ Dương hơn lời hứa này.
“Được, tôi sẽ nghĩ xem nên đi đâu.”
Hai người vai chạm vai, cùng ngửa đầu nhìn trời sao lấp lánh.
Đêm giữa hạ năm ấy, cõi lòng và giấc mộng của người thiếu niên phá tan mái vòm, phi thẳng lên bầu trời rực rỡ.
Ở cái tuổi ngôn ngữ cằn cỗi và vô dụng, những cậu thiếu niên luôn muốn dùng hành động để diễn đạt những xúc cảm không thể kìm nén.
Hạ Dương bắt Lâm Kỳ đưa mình đi xăm thật, cậu xăm một hình ở bả vai bên trái, cũng là một chữ màu đen như Lâm Kỳ – Yang, bên cạnh còn xăm một mặt trời nhỏ.
Lâm Kỳ nói nó rất hợp với cậu: “Hạ Dương, Hạ Dương, mặt trời rực rỡ ngày hè…”
“Đẹp đẽ nhưng chói mắt.”
Hạ Dương thuận miệng hỏi: “Sao tên cậu là Lâm Kỳ?”
Lâm Kỳ ngẫm nghĩ, “Chắc cha tôi cảm thấy tôi sẽ bước lên con đường đối nghịch với ông.”
“Tôi thấy cũng ngầu lắm nhé, cho dù có lầm đường thì cũng phải xông thẳng đường lớn mà đi!”
“Xông thẳng đường lớn mà đi?”
“Thì kiểu cậu nhắm mắt nộp bài tập toán trống trơn ấy!” Hạ Dương vừa nói dứt câu đã té luôn, Lâm Kỳ không bắt được cậu chỉ biết cười trừ.
Trêu người ta đã cái nư xong, Hạ Dương lại ngồi cạnh Lâm Kỳ tiếp, hỏi: “Vậy… tại sao mối quan hệ giữa hai cha con cậu lại căng thẳng như thế?”
“Tháng sau ông ta sẽ kết hôn, ông ta muốn thuyết phục tôi chấp nhận người phụ nữ kia.”
“À… Thực ra dì cũng đi lâu rồi, ông ấy…” Hạ Dương lúng túng không biết nói sao.
Lâm Kỳ cười lạnh: “Lão già kia nghèo nàn đến nỗi chỉ còn mỗi tiền, người phụ nữ kia cũng chỉ có khuôn mặt, hơn tôi chưa tới mười tuổi, lão già còn muốn tôi tin tưởng tình yêu đích thực giữa hai người, thế mẹ tôi là gì?”
Hạ Dương nhẹ nhàng nắm tay Lâm Kỳ, Lâm Kỳ cũng hiểu bản thân đang hơi kích động, xuôi theo cảm xúc xoa đầu Hạ Dương.
“Mặc lão già ấy muốn làm gì thì làm đi, càng già càng mất trí.”
“Được, chúng ta nói chuyện vui thôi.”
“Có chuyện vui à?”
Hạ Dương kéo trễ cổ áo xuống, “Hình xăm của tôi nè! Quá đẹp.”
Hình xăm màu đen nổi bật trên làn da trắng nõn, Hạ Dương đứng ở nơi công cộng lại chẳng thèm quan tâm có ai nhìn hay không, nửa bả vai lộ hẳn ra ngoài.
Lâm Kỳ nhanh tay chỉnh lại áo cậu: “Giữa đường giữa chợ, chơi lớn thế.”
Hạ Dương chạy ra sau tập kích, nhảy bổ lên lưng Lâm Kỳ, vạch hình xăm của hắn ra: “Hừ hừ, cậu cũng thế mà.”
“Giữa đường giữa chợ, làm trò biến thái.” Lâm Kỳ bóp đùi Hạ Dương, Hạ Dương túm áo Lâm Kỳ, cười khà khà: “Cậu có thấy hình xăm của tụi mình giống hình xăm tình nhân không?”
Bàn tay Lâm Kỳ dần xích lại gần nơi nhạy cảm, bầu không khí bỗng trở nên xấu hổ.
“Tình nhân? Cùng lắm là anh em thôi.” Lâm Kỳ ngắc ngứ trả lời.
Hạ Dương giãy khỏi lưng Lâm Kỳ, vỗ vỗ vai hắn: “Khổ cậu rồi, người anh em, đêm nay cậu lang thang ngoài đường đê.”
Lâm Kỳ bật cười, bá vai Hạ Dương: “Đưa tôi về nhà đi, người anh em.”
Tâm tư chàng thiếu niên ẩn chứa những rụt rè, cẩn thận trước cám dỗ, hai người đều không chùn bước, nghe tiếng tim đập từng nhịp từng nhịp trước thử thách.
…
Tiết cuối cùng của ca chiều kết thúc, Lâm Kỳ vừa ngủ dậy thì cô chủ nhiệm vào, gõ thước lên bảng đen: “Từ từ nào các em, cô có một tin tốt và một tin xấu, các em muốn nghe tin nào trước?”
Cô cười quá gian xảo, có mấy nam sinh nhao nhao lên: “Tất nhiên là tin tốt ạ, nghe tin tốt mới có cảm xúc nghe tin xấu chớ!”
“Được.
Tin tốt là cuối tháng này trường mình sẽ tổ chức cuộc thi diễn kịch.”
Vừa nói xong thì không khí trong lớp như nổ tung, “Dà hú! Không phải học de de!”
“Rồi rồi, còn tận ba tuần nữa cơ, trật tự đi nào.”
Nam sinh gào to nhất lúc nãy nói: “Thế cô khỏi nói tin xấu ạ.”
Cô chủ nhiệm bẻ phấn, ném thẳng vào người cậu chàng: “Em nói ít thôi.”
“Tin xấu là… cuộc thi lần này mỗi lớp sẽ được phân một vở kịch nhất định, chủ nhiệm lớp sẽ rút thăm chọn, cô bốc được vở… Cô nói trước, mấy đứa không được trách cô đâu!”
“Vâng vâng vâng, cô nói đi ạ, bọn em hóng lắm rồi.”
“Cô bốc được vở… .” Cô ngượng ngùng trả lời, dựa vào bảng, xấu hổ cười.
“Ai chọn kịch gì mà ngộ vậy trời, ông đây đã thành niên rồi mà còn phải diễn cổ tích hả???” Mấy cậu nam sinh còn đang mải trêu nhau thì hội con gái đã nhanh chóng bàn bạc xem nên để ai đóng hoàng tử, công chúa.
“Cô ơi, tay cô đúng là thơm quá mà! Chọn được vở kịch siêu “đặc biệt” luôn!”
“Rồi rồi, mấy cậu đùa đủ rồi đấy, cười vừa vừa thôi, bàn xem nên tuyển diễn viên thế nào đi.”
Lâm Kỳ vẫn trưng bộ dáng không liên quan đến mình, ngồi dựa vào vai Hạ Dương.
Mấy cô gái nhìn thấy hành động thân mật giữa Hạ Dương và Lâm Kỳ, phấn khích che miệng.
Vạn Lĩnh đắc ý nói: “Mấy cậu đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời mà! Anh Kỳ với Hạ Dương là người yêu giả làm anh em đó.”
Lâm Kỳ nhắm mắt, nhấc chân đạp Vạn Lĩnh một phát, Vạn Lĩnh tí thì lăn quay ra đất cùng cái ghế.
Quay đầu xuống dưới lại xu nịnh cười: “Anh Kỳ ơi, em sai rồi, em không nên tiết lộ sự thật.”
Lâm Kỳ mở mắt, liếc xéo cậu chàng một cái, giơ chân lên chuẩn bị đá ghế cho cậu ta lăn ra đất, Hạ Dương đứng bên cười trộm.
“Á á á á… Là thật đó!! Hai người đó đẹp đôi quá!”
“Bạn ơi, sao giờ, họ hiểu lầm chuyện tụi mình rồi đó?” Hạ Dương khiêu khích hỏi.
Lâm Kỳ nghiêng đầu nhìn Hạ Dương, hai người ngồi rất gần nhau, Hạ Dương hơi cúi đầu sẽ chạm vào môi Lâm Kỳ, Lâm Kỳ cũng không chấp nhận dưới cơ: “Hay là chúng ta chứng minh chút nhỉ, bạn à!” Lâm Kỳ cố ý gằn chữ “bạn” thật nặng.
Hạ Dương khẽ cười, quay mặt đi.
Không biết ai xung phong la lên: “Tôi thấy anh Kỳ đóng hoàng tư hợp lắm á, vừa đẹp trai vừa ngầu nữa…”
Cả bọn cùng quay lại nhìn Lâm Kỳ, Lâm Kỳ hơi hoảng nhìn Hạ Dương, Hạ Dương cũng cười rộ lên: “Hoàng tử đẹp trai ngầu lòi giàu có… Hợp với cậu ghê.”
Mấy cô gái cũng nhao lên: “Cô ơi chọn anh Kỳ đi ạ!!! Anh Kỳ đẹp trai lắm!!”
Vai chính còn chưa hó hé gì, cả lớp đã ồ cả lên: “Anh Kỳ là hoàng tử rồi.”
Cô chủ nhiệm ổn định lại lớp học: “Lâm Kỳ, em thấy sao?”
Chưa bao giờ Lâm Kỳ cảm thấy xấu hổ như lúc này, thậm chí mặt hắn còn hơi đỏ lên: “Em…”
“Anh Kỳ, anh Kỳ không bị liệt cơ mặt nữa rồi…” Vạn Lĩnh la lớn.
Mọi người cười phá lên, có người né sau lưng hắn cười trộm: “Diễn đi diễn đi.”
Lâm Kỳ xoa đầu cậu, nói với cô: “Cô cứ theo ý cả lớp ạ.”
“Ồ dé! Cảm ơn anh Kỳ đại xá ban ơn!”.