Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu)

Chương 73:




BOSS Thực Nhân Hoa bất quá chỉ là một nhạc đệm nho nhỏ, càng đi sâu vào Độc Chướng Tùng Lâm, gặp quái càng cường đại, rất nhanh, ba người Thiên Không Chi Chiến đã dần dần, nhìn thấy BOSS cấp cao cũng không còn khẩn trương nữa, trực tiếp rút đao chém.
Đội viên còn lại cũng dần thích ứng với hoàn cảnh dã ngoại ác lược này, tốc độ của đội ngũ trở nên nhanh hơn.
Ra khỏi Độc Chướng Tùng Lâm, người của Quang Ảnh Thành nghênh đón lấy gió biển thổi vào mặt, trong nháy mắt cảm nhận cảm giác từ địa ngục lên đến thiên đường.
Có vài người, tựa như nổi điên mà “bùm bùm” nhảy vào biển. Ngay cả Phi Long Tại Thiên cùng Túy Sát Giang Sơn cũng nhịn không được lực hấp dẫn này, tham gia vào đội quân của bộ tộc bơi lội.
“A Diệu, Tịch Diệt, sao các ngươi lại không xuống? Nước biển rất thoải mái a!” Ám Đồng vừa nghịch nước biển, vừa vẫy vẫy tay với hai người đứng trên bờ. Hắc Diệu Chi Ngân cười lắc đầu, kéo Quy Vu Tịch Diệt vào trướng bồng – chờ thêm mấy ngày nữa, bọn họ sẽ có cảm giác như bị ngâm trong nước biển mấy tháng, nhìn thấy nước biển là buồn nôn, không có tình cảm mãnh liệt gì cả.
Dang rộng tứ chi nằm trên tấm thảm mềm mại, Hắc Diệu Chi Ngân thoải mái nheo mắt – vẫn là thứ của mình thoải mái nhất. Đừng nhìn không gian lều trại của hắn nhỏ, bên trong thật ra lại rất rộng, các loại đồ dùng sinh hoạt đều là tốt nhất cao cấp nhất, dọc đường đi với bọn Thương Lãng đều ở trong trướng bồng cũ được lấy ra từ kho hàng trong công hội, thảm đã bạc màu, thật đúng là không quen.
Quy Vu Tịch Diệt thuận thế nằm bên cạnh Hắc Diệu, vùi mặt vào đôi đùi ngọc mềm mại như lông ngỗng, hít một hơi – đây mới đúng là nơi tốt nhất trên thế giới. Gian trướng bồng này, từ sau lần trước bọn hắn xuống biển thám hiểm thì bị vứt bỏ trên bờ cát, sau bọn hắn lại trực tiếp dùng quyển trục về Quang Ảnh Thành. Nếu tính từ đầu, thời gian đã gần ba tháng, nhưng trướng bồng vẫn như cũ, ngay cả bụi cũng không có. Không gian quen thuộc, vật phẩm quen thuộc, người mình âu yếm – Quy Vu Tịch Diệt lần đầu tiên có cảm giác, cuộc sống bình thường, đơn giản, an nhàn như vậy cũng không tồi.
Nghỉ ngơi hồi phục một lát, Hắc Diệu bắt đầu chuẩn bị cơm trưa cực kỳ phong phú cho mọi người, thịt nướng đặc sản của đại lục, Nấm Hương Nùng Thang đặc sản của rừng rậm, Hải Sản Nùng Thang đặc sản của biển, còn có thêm cá chiên, tôm hùm, cua biển, sò biển, cá sống tươi, ăn đến mọi người mắt rưng rưng, thần tình hạnh phúc. Nhưng những tên khôn khéo đồng thời cũng nhận ra một chuyện không thích hợp – bữa cơm này, sao mà giống với bữa tối cuối cùng khi Jesu ăn với mười hai môn đồ…
Đợi sau khi bọn họ trong biển bơi cả ngày, mặt không còn chút máu cũng phải bơi, đến được chiếc thuyền bị đắm mà lúc trước Hắc Diệu và Tịch Diệt nhận nhiệm vụ, ngã vào trong phòng thuyền trưởng mà sùi bọt mép, cuối cùng hiểu được dụng ý của bữa cơm trưa phong phú kia.
Xem ra chiếc thuyền bị đắm này không chỉ đơn giản là nơi tuyên bố nhận nhiệm vụ, mà còn là nơi duy nhất để bọn hắn có điểm dừng chân trong đại dương mênh mông này, may là người tạo ra trò chơi còn có lương tâm cho bọn hắn nơi để ngủ, nói cách khác, mọi người Quang Ảnh Thành, chỉ có thể như thủy thảo trôi theo dòng biển, bọn hắn cũng không muốn trên diễn đàn của trò chơi xuất hiện một bài post làm rung động lòng người – xác chết trôi trên Vô Tận Chi Hải…
Lại tưởng tượng cảnh lúc trước Hắc Diệu cùng Tịch Diệt trôi nổi trong biển hơn một tháng để giết 9999 Hải tộc, càng thêm không còn gì để nói. Hai tên này… tuyệt đối không phải người, a a a a a a a!!!!!!
“Đi lên trước nữa là Atlantis?” Thương Lãng chầm chậm bơi đến bên cạnh Hắc Diệu, hỏi. Trong biển bọn hắn không thể bảo trì trận hình tam giác chỉnh tề, vì phòng ngừa tình huống đột ngột phát sinh, chỉ đành thận trọng từng giây từng phút. Căn cứ theo biểu thị của hải đồ, Atlantis ở cách đó không xa, chỉ trước mắt mà thôi, nhưng thị lực của mọi người vẫn nằm trong mảng đại dương mênh mông này.
Hắc Diệu cũng không biết làm sao, lúc trước bọn hắn tìm được Atlantis chỉ thuần túy là đi bậy đi bạ, không biết đã trôi theo dòng nước tối đen bao lâu, bây giờ còn ai nhớ rõ đường chứ?
Đang chần chờ, trước mắt lại một mảnh hắc ám, nếu không phải có cảm giác còn trong nước biển, mọi người cơ hồ đều nghĩ rằng khoang thuyền trò chơi xảy ra vấn đề gì đó.
“Đây là chuyện gì?” Mấy thanh âm kích động vang lên trong kênh đoàn đội, bản năng nhân loại có chút sợ hãi đối với hắc ám. Những người kinh nghiệm không đủ sẽ lâm vào bối rối.
“Mọi người đừng hoảng hốt!”
“Nắm chặt đội hữu bên cạnh mình.”
“Bảo vệ tốt pháp hệ chức nghiệp!”
Túy Sát Giang Sơn, Thương Lãng cùng Phi Long Tại Thiên không hổ là lão đại của đoàn, lúc này ba người đồng thời bình tĩnh phát ra mệnh lệnh, hơn nữa tận khả năng kéo những người trong đoàn lại cùng một chỗ, đề phòng bóng đêm làm thất lạc.
“Lam Thiên, mau thiết lập kết giới!” Hắc Diệu Chi Ngân đã có chuẩn bị trong lòng quyết định hô to trong kênh đoàn đội.
“Nga… Được!!” Lúc này Bích Hải Lam Thiên mới hồi phục tinh thần, hoang mang lấy ra một bảo thạch trong túi rồi giơ lên, lớn tiếng niệm: “Lấy danh nghĩa của gió cùng nước của thiên nhiên – khế!!”
Một kết giới hình vuông với không gian trong suốt lấy Bích Hải Lam Thiên làm trung tâm, khởi động bao quanh mọi người. Kết giới không lớn không nhỏ, vừa lúc vững vàng bao lại hơn hai mươi người, ngăn cách với bên ngoài, vẫn như cũ là một mảnh nước biển tối đen.
Phù Tô mở hệ thống nhìn thoáng qua, tọa độ của bọn hắn trên bản đồ cũng không biến mất, xem ra nơi này cũng không phải không gian đặc thù của hệ thống, nhíu mày suy tư một lúc, Tinh Linh pháp sư quyết đoán nói: “Mọi người cẩn thận, tình huống này có lẽ do quái tạo thành!”
“Lời nói còn chưa dứt, liền nghe thấy Quốc Sĩ Vô Song thét một tiếng chói tai, đến khi mọi người quay đầu nhìn nàng, người đã biến mất không còn dấu vết.
“Vô Song! Vô Song, ngươi đang ở đâu?” Vẹc-xây Hoa Hồng hô vài tiếng trên kênh đội, nữ pháp sư vẫn không trả lời.
“Nàng đã chết.” Phong Tiếu Sa đột nhiên mở miệng, chỉ chỉ trạng thái đội hữu trong kênh đoàn đội, hình cái đầu của nữ pháp sư biến thành màu đen, trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc chưa hồi thần thì thanh âm của Quốc Sĩ Vô Song vang lên: “Lão đại, ta đã chết trở về nơi sống lại…”
“Đó là thứ gì?” Túy Sát Giang Sơn thập phần khó hiểu, rốt cuộc là quái lợi hại cỡ nào, có thể trong thời điểm thần không biết quỷ không hay, mà giết chết đội hữu của mình, hơn nữa còn là giết chết trong chớp mắt.
“Thật xin lỗi… ta nhìn không rõ…” Quốc Sĩ Vô Song cũng thực buồn bực, vừa rồi nàng chỉ cảm thấy có vật gì đó trườn lên người mình, sau đó là đau nhức đánh úp lại, mở to mắt, người đã ở nơi sống lại. Phải biết rằng lúc ấy trên người nàng có pháp lực hộ thuẫn, có thể bỏ qua ma pháp thuẫn của nàng, trong một giây đã giết chết, lực công kích của đối phương nhất định phi thường cường đại.
“Bỏ đi, Vô Song, ngươi hãy trực tiếp quay về Quang Ảnh Thành.” Túy Sát Giang Sơn nghĩ nghĩ rồi nói. Sau khi chết, cấp bậc của Quốc Sĩ Vô Song tụt xuống 10%, hiện tại chỉ còn chín mươi, với năng lực của nàng đương nhiên không thể đi xuyên qua khu vực tràn đầy quái gần cấp hai trăm, chứ đừng nói việc đặt chân lên Atlantis.
“Được, xin lỗi, các ngươi hãy bảo trọng.” Thanh âm của Quốc Sĩ Vô Song thập phần buồn bực, nàng có thể gọi là chưa kịp ra tay đã chết, đã vậy còn không biết mình bị thứ gì giết.
“Mọi người cẩn thận.” Michelangelo trong tay Túy Sát Giang Sơn hung hăng đâm về phía trước, mũi thương phiếm hắc khí xỏ xuyên qua một cái xúc tua. Đáy biển bỗng nhiên sôi trào như như núi lửa, đại lượng bọt khí đều nổi lên, ngay cả khi được bảo vệ bởi kết giới của Bích Hải Lam Thiên, mọi người vẫn bị cảnh tượng sóng cuộn biển gầm này ép đến đầu óc choáng váng.
“Kháo, suy nghĩ nửa ngày, quài vật cư nhiên chỉ là một con bạch tuộc!” Bởi vì nước biển ngoài kết giới đều là màu đen, không thể tập trung vào mục tiêu, Hoàn Mỹ Phong Bạo cho một chiêu Luyện Ngục Hỏa Hải vào sâu trong nước biển, nước biển vốn không ngừng cuộn, lúc này càng thêm dữ dội.
“A Diệu, giữ lại làm bạch tuộc viên.” Túy Sát Giang Sơn mặt không chút thay đổi giơ mũi thương đang cắm chặt xúc tua, đưa qua cho Hắc Diệu.
… Hiện tại là lúc lo lắng vấn đề này sao? Trên trán Hắc Diệu xuất hiện mấy đường hắc tuyến, xem ra Túy Sát Giang Sơn luôn ổn trọng đã bị Thương Lãng lây bệnh, biến thành một người trong mắt chỉ có thức ăn…
Quái bị chặt đứt một xúc tua lập tức nổi giận, mấy cái xúc tua đồng thời đâm tới, ở đầu ở cuối xuất hiện xúc tua thô to như thân cây, tới tới lui lui trong nước biển, lực đạo mười phần. Mọi người rốt cuộc đã hiểu vì sao Quốc Sĩ Vô Song còn chưa nhìn thấy bộ dáng của con quái này đã trở về điểm sống lại.
“Không thể cứ tiếp tục như thế!” Ám Đồng chật vật trốn tránh xúc tua lúc ẩn lúc hiện bên cạnh, tốc độ né tránh của mọi người đều đã suy yếu, những chiến sĩ với lực lượng và sức chịu đựng là chính như Thương Lãng lúc này cũng phải cố hết sức, người dựa vào nhanh nhẹn để kiếm cơm như bọn hắn càng khỏi nói không chút thoải mái nào, pháp hệ chức nghiệp còn dựa vào phòng hộ thuẫn trên người, lại được chức nghiệp cận chiến bao vây bên trong, áp lực không quá nhiều, còn mấy thích khách đạo tặc phải bảo vệ pháp hệ chức nghiệp, còn phải cẩn thận mình không bị xúc tua kia giết chết, nhất thời chịu không được.
Phù Tô vẫn im lặng lúc này mở ra kênh đoàn đội, gấp gáp nói: “Mọi người không cần đánh, lập tức lui lại!”
“Tại sao?” Phi Long Tại Thiên nghi hoặc hỏi, hiện tại bọn hắn tuy không chiếm thế thương phong gì, nhưng không bị tổn thất, vì sao lại phải lui?
“Đó không phải con bạch tuộc bình thường!” Phù Tô vung pháp trượng, một mũi dao băng bay ra chặt đứt xúc tua trước mắt nói: “Các ngươi có nghe qua tên Bắc Hải Cự Yêu?”
Bắc Hải Cự Yêu, là một con cá mực với hình thể cực lớn trong truyền thuyết, sở hữu lực lượng dơ bẩn, đã từng làm đại dương bị ô nhiễm, là con yêu ma khiến đại dương trở nên tối đen không còn chút ánh sáng.
“Hiện tại nửa vui nửa lo, nếu đây là Bắc Hải Cự Yêu, vậy chúng ta không tìm lầm, căn cứ theo thần thoại truyền thuyết, Atlantis chắc chắn ở gần đây, nhưng vấn đề là, bây giờ chúng ta phải làm thế nào để thoát thân?”
Chẳng lẽ bọn hắn phải chiến đấu với con cự quái to lớn trong truyền thuyết sao? Việc này thật là một đại phiền toái! Thương Lãng nhíu mày, cẩn thận thu hồi kiếm, thay vào đó tạo nên một ranh giới bảo vệ. “Các ngươi lui trước, chiến sĩ chúng ta cản phía sau!”
Nếu là Bắc Hải Cự Yêu, lấy thực lực hiện tại của bọn hắn chắc chắn đánh không lại, nó chẳng những biết tạo ra kết giới hắc ám, điều quan trọng là chỉ cần không công kích trúng điểm yếu của nó, nó sẽ vô hạn mà tái sinh, nói cách khác vô luận ngươi chém bao nhiêu xúc tua của nó, đối với nó đều không ảnh hưởng gì.
Trong khi mọi người nói chuyện với nhau, thế công chậm lại, quái chỉ bị thương tổn nhỏ, mấy xúc tua lại bắt đầu quất tới không chút kiêng nể.
Tình cảnh của mọi người càng thêm nguy hiểm.
>>Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.