Bạch quang hiện lên, người của Sơn Miêu tiểu đội được truyền tống vào một căn thạch thất của Thông Thiên Tháp, bốn phía đều là những hòn đá to lớn, ở giữa tường là một ngọn đuốc, ánh lửa hôn ám phiêu diêu không gây chút cảm giác thoái mái nào, ngược lại còn gia tăng không khí khủng bố.
Nhưng những thứ này đương nhiên sẽ không dọa được Sơn Miêu tiểu đội, dù sao cũng là một kim bài Dong Binh đoàn, hơn nữa trải qua một lần ở Lợi Tát Hưu Tháp, tình trạng như vậy tuyệt đối không gây ảnh hưởng gì đến họ.
Phù Tô mở bản đồ nhìn, quả nhiên hệ thống nêu lên đã bị vây trong tình trạng đặc thù, không thể biểu hiện, bất quá công năng tọa độ vẫn chưa bị hủy, xem như vạn hạnh trong bất hạnh. Mở hệ thống trực tiếp liên hệ với Túy Sát Giang Sơn và Phi Long Tại Thiên, ba đám người bọn họ đều ở chung một tầng, vị trí của Túy Sát Giang Sơn là ở giữa.
“Người của Thí Thần đứng yên tại chỗ, chúng ta và Long Chiến Tứ Dã sẽ đến chỗ các ngươi tập họp, vậy đi, các ngươi không cần tắt kênh, đội viên nếu bàn chuyện riêng tư thì dùng tư tán gẫu, có chuyện gì thì hét to lên trên kênh đoàn đội. Nếu có thêm ý kiến gì thì nói.”
“Không thành vấn đề.”
“Hoàn toàn không thành vấn đề.”
Trong Công Thành Chiến lần trước, họ đã hoàn toàn lĩnh hội năng lực lãnh đạo cùng phối hợp của Phù Tô, lời chỉ huy của hắn không ai không phục. Cũng may sau trận chiến đó thì Sơn Miêu, Thí Thần cùng Long Chiến Tứ Dã đã được hệ thống nhận định là quan hệ đồng minh, có thể trao đổi với nhau trong kênh, bằng không dựa vào bản đồ đặc thù này, bọn họ có muốn liên hệ cũng là một vấn đề lớn.
“Được, vậy gặp nhau ở điểm tập hợp.” Quyết đoán cắt đứt, Phù Tô làm một thủ thế với đội hữu. Ám Đồng gật đầu tiến vào trạng thái tiềm hành, là người đầu tiên ra khỏi phòng, theo sát hắn là Thương Lãng đang cầm kiếm trong tay, tiếp đó là Phù Tô cùng Hắc Diệu Chi Ngân, Quy Vu Tịch Diệt phụ trách cản phía sau.
“Thực yên tĩnh, tạm thời không phát hiện những ngoạn gia khác hoặc quái.” Ám Đồng đi trước thăm dò truyền lại tin tức, Thương Lãng gật đầu, dẫn dắt mọi người đi nhanh đến tọa độ của bọn Túy Sát Giang Sơn.
Dũng đạo hẹp dài im lặng dị thường, chỉ có những tiếng bước chân vang vọng, vì tránh cho tiếng động quá lớn trở thành mục tiêu đánh lén của ngoạn gia và quái, Sơn Miêu không sử dụng ma pháp chiếu sáng, không có ánh sáng đối với những người có năng lực siêu cường như Hắc Diệu Chi Ngân và Quy Vu Tịch Diệt mà nói hoàn toàn không ảnh hưởng gì, Thương Lãng cùng Phù Tô mặc dù không tiện, nhưng dù sao cũng xuất thân từ Dong Binh Đoàn, có gian khổ thế nào cũng phải thích ứng, huống chi phía trước còn có Ám Đồng lúc nào cũng báo cáo lại tình huống.
“Lão đại, có quái, Thánh Giáp Trùng, quái cấp sáu mươi ba.” Thanh âm của Ám Đồng vang lên trong kênh đoàn đội. (Thánh Giáp Trùng = Thánh Bọ Cánh Cứng)
“Ngươi cứ chờ chúng ta, đừng mù quáng công kích.” Theo tôn chỉ cẩn thận là vàng, Thương Lãng dẫn đầu đến chỗ Ám Đồng. Hắc Diệu Chi Ngân cực kỳ ăn ý lấy thụ cầm ra BUFF, theo những quang mang kim sắc hiện lên, mọi người cuối cùng cũng thấy được hình dáng của những con quái này, lớn bằng khoảng một con chó con, côn trùng toàn thân ánh lên thể vàng óng ánh.
Hắc Diệu Chi Ngân càng nhìn càng thấy con quái này thực quen mắt, suy tư một lát thì vỗ đầu – ngoài kim sắc hoa hoa lệ lệ kia, thì ngoại hình con quái này không phải giống với con bọ hung bên ngoài hay sao? Thánh Giáp Trùng? Thật sự là bội phục trí tưởng tượng của thiết kế viên…
“Đánh đi, dù sao cũng phải có chút hiểu biết về những quái trong Thông Thiên Tháp này.” Phù Tô nói xong thì quăng một cái băng chùy qua đó. Con quái kia ngoài ý muốn không hề phản kháng mà chỉ duỗi chân – chết.
Xong rồi? Thương Lãng không tin đi lên trước mấy bước, dùng kiếm đâm đâm con trùng kia – thật sự đã chết.
“Lần này hệ thống từ bi?” Ám Đồng không dám tin.
“Khụ… ta nghĩ chuyện đó là không có khả năng…” Hắc Diệu Chi Ngân khụ một tiếng, nắm Đào Mã Lí trong tay, quyết đoán nói vọng về phía hành lang hắc ám: “Vũ tiễn!”
Một tảng lớn vũ tiễn bay sượt qua đầu Ám Đồng, phát ra tiếng “phốc phốc” cắm lên những vật thể, sau đó là tiếng “sàn sạt” của những cái chân động vật ma sát trên mặt đất. Phù Tô bắn ra một đại hỏa cầu để chiếu sáng, ánh lửa chiếu sáng đỏ rực một mảng, cảnh tượng đó làm da đầu của Sơn Miêu tiểu đội run lên – Thánh Giáp Trùng dày đặc, bao trùm cả mặt đất và vách tường, ngay cả một chút khe hở cũng không thể nhìn thấy.
“Bạo Phong Tuyết!” Phù Tô dùng băng hệ pháp thuật với phạm vi lớn đông lạnh tất cả những con ở hàng đầu, Thương Lãng thức thời chạy trước – đùa à, nhiều như vậy sao mà đánh chết hết được?
“Vũ tiễn!”
“Bạo Phong Tuyết!”
“Không được rồi, lão đại, quá nhiều!” Ám Đồng ghê tởm đá văng một con Thánh Giáp Trùng dưới chân đã bị Bạo Phong Tuyết của Phù Tô đông cứng.
“Ám Đồng, nơi này cách tọa độ của Túy Sát Giang Sơn còn bao xa?”
“Không xa, chỉ cần đi tiếp qua hai hành lang nữa.”
“Được, Ám Đồng, Thương Lãng các ngươi lui ra sau, đứng bên cạnh Tịch Diệt, a Diệu lại đây.”
Ám Đồng cùng Thương Lãng ngoan ngoãn lùi về bên cạnh Quy Vu Tịch Diệt, không còn cách nào, ai bảo bọn họ không có chiêu thức quần thể công kích chứ? Gặp tình huống như thế tốt nhất nên ngoan ngoãn đứng phía sau là tốt rồi.
“A Diệu, ngươi dùng vũ tiễn mở đường trước, để cho ta thời gian năm giây chuẩn bị.”
“Không thành vấn đề!” Hắc Diệu Chi Ngân ôm Đào Mã Lí hạ người xuống, quỳ một gối lên mặt đất, tay kéo cung ra thành hình trăng tròn, một cây vũ tiễn được tăng mạnh lực trực tiếp bay ra ngoài – đây là kỹ năng cường hóa sau khi hắn lên đến cấp một trăm, công kích có thêm hiệu quả đẩy lùi, nhưng đổi lại người bắn không thể di động.
Phù Tô thu hồi pháp trượng, trực tiếp đưa hai tay về trước, lẩm bẩm trong miệng, dần dần, một quang mang lam sắc từ trên người hắn hiện lên: “Băng Hà Thế Kỷ!”
Theo tiếng hô to của Phù Tô, quang mang lam sắc nhanh chóng lan tràn ra ngoài, nơi nó đi đến, vô luận là vách tường hay mặt đất, tất cả quái vật đều phát ra thanh âm đóng băng “ca ca”: “Chạy mau, tiến lên!”
Hắc Diệu Chi Ngân nhanh chóng thu hồi Đào Mã Lí chạy tiến về phía hành lang sâu hun hút, trị số nhanh nhẹn của hắn là cao nhất, hơn nữa hắn còn sử dụng tốc độ nhanh nhất, quả thật tựa như đang bay. Theo sát hắn chính là Phù Tô, pháp sư có thể điều khiển gió, chân chỉ cần “bay” không cần đi. Sau nữa là Quy Vu Tịch Diệt và Ám Đồng, còn kiếm sĩ giá trị nhanh nhẹn thấp và không có kỹ năng phụ trợ rất bất hạnh được để lại phía sau.
Vì thế, người của Long Chiến Tứ Dã cùng Thí Thần cực kỳ hoảng sợ khi thấy một bóng đen nhanh như u hồn “bá” một tiếng vọt vào thạch thất, chưa chờ họ phản ứng lại, đã có thêm bốn cái bóng vọt vào.
Nhưng dường như ông trời sợ những thứ đó chưa đủ kích thích với bọn họ, đoàn người lập tức thấy được biển Thánh Giáp Trùng óng ánh sắc vàng theo phía sau Sơn Miêu tiểu đội…
Cằm Tiềm Long Tại Uyên suýt nữa rớt thẳng xuống đất, nửa ngày mới mở miệng phun ra một chữ: “Cường…”
May mắn thạch thất họ đang đứng được hệ thống xác định là khu vực an toàn, quái không thể vào được, nói cách khác, mọi người sẽ không bị vùi lấp trong biển trùng này.
Cực Đoan Phân Tử tiến lên đỡ lấy Ám Đồng vì chạy nhanh quá mà đứng không vững, khóe miệng run rẩy, nói: “Vựng, sao các ngươi vừa xuất mã mà đã có thanh thế lớn như vậy?”
“Chúng ta cũng không muốn a…” Ám Đồng bĩu môi, Sơn Miêu tiểu đội bọn họ đúng là mạng đủ trăm tuổi, ở ngoài bị đuổi đến lên trời xuống đất không có nơi trú, vào trong Thông Thiên Tháp rồi lại bị Thánh Giáp Trùng kim sắc đuổi theo…
“Được rồi, mặc kệ thế nào đi nữa thì cũng đã tập hợp đầy đủ rồi, dù sao đây cũng là khu vực an toàn, mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi chút trước, rồi mới thảo luận xem nên đối phó biển trùng ở bên ngoài này thế nào.” Túy Sát Giang Sơn là một trong những lão đại, đương nhiên có khí độ hơn những người khác.
“Đúng rồi, ta sẽ phân phối những thứ này trước.” Hắc Diệu Chi Ngân vừa nói vừa mở Không Gian Thủ Trạc lấy một số thứ ra. Những chuẩn bị lúc trước không phải để bỏ không, đủ loại dược thủy cùng thực phẩm hắn đã để đầy hết không gian một vạn ngăn này.
Có kinh nghiệm lần trước, hắn có thể làm ra bất cứ thứ gì, nhét hết chúng vào túi, nên khi mọi người thấy hắn chia đầy đủ các loại dược thủy và thực phẩm thành từng nhóm nhỏ, miệng đều biến thành hình chữ O.
“Này… này, thật nhiều…” Nhất Quỷ Tha Đao nhìn những thứ tự động chạy vào trong túi của mình, lắp bắp nói, bổ máu, bổ năng lượng, giải độc… Chỉ là dược thủy thôi đã chiếm hết một phần năm không gian của túi hắn.
“Cứ phát hết những thứ này đã, đề phòng mọi người khi bị lạc hoặc phát sinh những tình huống bất ngờ còn có thể ứng đối được.” Hắc Diệu Chi Ngân cười, tiếp tục giao dịch với những người khác.
Phát xong hết, nhìn Không Gian Thủ Trạc đã có hơn phân nửa khoảng không, Hắc Diệu Chi Ngân nhẹ nhàng thở ra, vẫy vẫy tay với Lục Đạo Luân Hồi, người bị gọi lập tức tiến đến, không chút ngoài ý muốn, cảm động nhìn Hắc Diệu Chi Ngân giao dịch sang cho mình mỗi loại Nguyên Tố Tiễn một vạn cây.
Dù sao đi nữa không phải tất cả đều may mắn như hắn có thần khí mang công năng thu hồi vũ tiễn, vũ tiễn đối với Lục Đạo Luân Hồi mà nói là tiêu hao phẩm. Hắn học được cách bắn Nguyên Tố Tiễn từ Hắc Diệu Chi Ngân không có nghĩa là hắn có thể chế tạo ra Nguyên Tố Tiễn, biết mấy vạn cây vũ tiễn này là người nọ tự mình làm cho mình, nói không cảm động là gạt người, “Cảm tạ.”
“Không có gì.”
Nhìn hai người nói chuyện ăn ý, Quy Vu Tịch Diệt khó chịu, thân mình nhoáng lên một cái đã khoanh tay đứng giữa hai người. Biết đối phương bắt đầu ghen, Hắc Diệu Chi Ngân cảm thấy buồn cười, may mà hai người bọn họ đều đeo mặt nạ, nói cách khác nếu không thì mọi người sẽ thấy biểu tình đen thối trên mặt Quy Vu Tịch Diệt cùng biểu tình nhịn cười đến run rẩy của Hắc Diệu Chi Ngân.
“Chúng ta hãy nghĩ xem nên làm thế nào để giải quyết đám trùng bên ngoài.” Phi Long Tại Thiên chỉ chỉ đàn trùng vẫn còn bò qua bò lại ngoài cửa không chịu đi.
“Đàn trùng này tuy nhiều, nhưng nhất định sẽ có số lượng nhất định, trò chơi Lost temple này tuy BT nhưng tuyệt đối sẽ không để những trạng huống này xảy ra.” Ánh mắt Phù Tô đảo qua từng người. Thí Thần tiểu đội trong lần đi này vẫn giữ nguyên những nhân tài trung tâm. Cuồng kỵ binh Túy Sát Giang Sơn, thích khách Nhất Quỷ Tha Đao, thích cung Lục Đạo Luân Hồi, phong hỏa pháp sư Hoàn Mỹ Phong Bạo, băng hệ pháp sư Quốc Sĩ Vô Song, mục sư Vẹc-xây Hoa Hồng, triệu hoán sư Bất Phong Ma Bất Thành Hoạt, đạo tặc Cực Đoan Phân Tử. Thành viên của Long Chiến Tứ Dã thì có tử vong kỵ sĩ Phi Long Tại Thiên, ninja Tiềm Long Tại Uyên, liệp đầu thủ Sa Mạc Chi Ưng, đại tế ti Quản Sát Bất Quản Mai, thổ hệ pháp sư Phong Tiếu Sa.
Có thể nhìn được, những người đứng đây đều là tinh anh, cũng vâng theo nguyên tắc thà chịu thiệt chứ không làm ẩu, cũng không cố ý tìm đủ người để đạt đến số lượng mười người – số lượng cao nhất. Biểu hiện của Hạ Tuyết Thiên Đích Hồi Ức lần trước đã để lại sự giáo huấn lâu dài cho họ.
>>Hết