Lớp Trưởng Tôi Là Người Mèo

Chương 14: Anh Bắt Tại Trận Rồi Nhé






Khỏi phải nói, những người trong phòng tập từ nãy đến giờ vẫn theo dõi câu chuyện và dĩ nhiên mọi thay đổi nét mặt của cô gái cũng không ngoài quan sát của họ, song chỉ biết rùng mình khiếp sợ.
Cô gái giờ cũng thôi làm trò thục nữ nữa mà nhìn tổng thể phòng tập, chợt nhận ra ai đó quen thuộc, cô reo lên:
- A! Tiểu Kì.
Cô gái tiến lại và ôm chầm lấy Kì.
- Kì ác quá nha, lâu vậy mà không đến thăm người ta gì hết à.
Tiểu Kì hình như đã quá quen với chuyện này nên cũng không có phản ứng thái hóa nào nhưng cứ để người khác ôm như vậy cũng thật phiền.
Nghĩ vậy, cô chậm rãi hướng tới gò má kia mà đặt lên một nụ hôn.
Cô gái vì nụ hôn của Kì mà vui vẻ buông tha cho con mồi, hai tay e thẹn xoa xoa nơi nụ hôn mới đặt vào.
- Kì xấu quá, tự nhiên lại hôn người ta trước đám đông.
Nhìn cách ăn nói cùng bộ dạng uốn éo hiện giờ, ai mà nghĩ đây chính là người vừa mới hạ đo ván một tên bặm trợn.
- Mẹ kiếp! Thì ra là một lũ đồng tính.
Tên đó nhìn thấy cảnh thân mật của hai người cũng khó chịu mà lên tiếng mỉa mai.
- Ừ, đúng đó thì sao.
Tiểu Kì đáng yêu, dễ thương thế này nè, so với cưng đó hả, gấp mấy chục mấy trăm lần.

Mà nếu thành thật mà nói thì phải gọi là một trời một vực.
Tên đó bị người khác hạ nhục nhan sắc mà hừng hực tức giận, thiếu điều muốn băm nát con ả trước mặt cùng với đứa tình nhân của ả.
Thấy được sự tức giận hiện rõ trên khuôn mặt của hắn, chị lại tỏ ra đắc ý nhưng nhanh chóng lại quay lại phía Tiểu Kì, nũng nịu:
- Tiểu Kì, tên đó lại ăn hiếp người ta kìa...
Nhưng chưa hết câu thì có một giọng nói khác:
- Có em ăn hiếp người ta thì có.
Một thanh niên với thân hình chuẩn không cần chỉnh xuất hiện, buông lời nói kèm theo một nụ cười chết người.
- A, chồng yêu.
Đến đúng lúc lắm.
Xử đẹp nó cho em.
Hồi nãy nó dê em đó.
- Được rồi.
Để anh giải quyết cho.
Em đưa Tiểu Kì vào phòng chờ anh.
Chị gái không đáp trả mà quay lại phía Tiểu Kì tươi cười rồi dẫn cô đi một mạch.
Hai người đi vào một căn phòng nằm cuối hành lang, mặc dù nói là chị gái kia dẫn đường nhưng Tiểu Kì vốn chẳng xa lạ gì nơi đây nên người dẫn đầu lại là cô.
- Kịch.
Hai người vừa bước vào phòng, chị vội đóng cửa lại.
Tiểu Kì vẫn như cũ, không phản ứng gì, liền tiến lại ghế sô-pha mà ngồi.
Chị gái sau khi đóng cửa cũng mỉm cười bước đến.
Không đôi co, dài dòng, chị nghiêm túc hỏi:
- Không biết bà chủ nhỏ hôm nay ghé có việc gì không?
Nói đoạn, rót một tách trà cho Kì.
Tiểu Kì lấy ra một tờ giấy có ghi danh sách thành viên cùng size quần áo đưa cho chị, nói:
- Đây là danh sách tên và kích cỡ.

Trường em phải tham gia giải bóng rổ nên cần một số đồng phục.
Nói xong, đưa tách trà lên uống.
- Nếu là vậy thì trường cưng phải cung cấp đồng phục mới đúng chứ.
Chị tiếp tục đùa cợt.
- Chị không muốn giúp?
- Ha ha.
Đùa tí mà.
Cả Trung tâm này là của em.
Chị chỉ là người làm công ăn lương thôi.
Cái gì gọi là mượn, nếu em muốn còn có thể bán cả nơi này ấy chứ.
- Vậy chị lo liệu giúp em.
Mang tới nhà càng tốt.
- Chuyện nhỏ.
Nhưng...
Chị tỏ ra ấp úng.
- Em chưa muốn chết.
Biết thế nào cũng đòi trả công mà.
Lúc nãy vì không có anh Khang, chồng chị ấy nên Tiểu Kì mới có thể hôn má chị một cái.
Còn bây giờ cô chả ngốc mà lặp lại một lần nữa.
Nhưng có vẻ chị vẫn không chịu buông tha cho cô.
Cơ thể ấy càng lúc càng tiến sát lại phía Kì, hai tay nhẹ vòng qua cái eo nhỏ nhắn của cô, hơi thở nóng hổi cứ phả vào cổ của cô.
Bàn tay nhẹ luồn vào bên trong chiếc áo, những ngón tay cũng bất đầu mân mê, sờ soạng.
Thật khó chịu.

Tiểu Kì không khỏi rùng mình nhưng trên mặt vẫn không hề thay đổi.
- Tiểu Kì à, chị thật là nhớ cưng.
Hơi thở nóng ấm lại phả vào tai cô.
Quái quỷ.
Đây là gái đã có chồng đấy sao.
Cô gái vẫn hành động chậm rãi như không muốn làm Tiểu Kì khó chịu nhưng thực sự cơ thể kia đã không khống chế được mà nổi cả da gà.
Áp khuôn mặt vào bờ vai Tiểu Kì rồi cọ sát khuôn mặt mình vào xương quai hàm của Tiểu Kì, hai bàn tay lúc này cũng dần di chuyển lên phía trên mà nhào nắn.
Trong khi hồ ly kia đang sung sướng tận hưởng thì người bị hại từ nãy đến giờ vẫn ngồi đó cắn răng chịu đựng, mắt không tự chủ mà nhắm lại từ lúc nào.
Bỗng dưng, cánh cửa hé mở, một dáng người khá quen bước vào, Tiểu Kì mở mắt nhìn vị khách không mời mà đến còn chị gái kia vẫn còn chìm trong cơn mê.
Nhìn thấy cảnh nóng ấy, anh có hơi khựng lại nhưng nhanh chóng nở một nụ cười trêu chọc:
- Anh bắt tại trận rồi nhá.
Chị Ngọc vì giọng nói đó cũng ngưng làm việc mà ngước nhìn kẻ phá đám.
Nhận ra là ông chồng của mình thì chu mỏ vẻ không hài lòng.
- Vợ anh hư quá, làm mà không chờ anh gì hết.
- Nói rồi cũng tiến lại phía Tiểu Kì, ngồi vào chỗ kế bên.
- Ai biểu anh rề rà.
Chậm chân thì hết.
Anh vì câu nói của vợ mình cũng cười cười rồi hai tay cũng ôm lấy vai Tiểu Kì mà kéo nhẹ cô ngã vào lòng mình.
- Này, anh mới thật xấu.
Dám giành hết một mình à?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.