Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu

Chương 81: Chương 81





Ngân Nhung không giải thích, chỉ hơi co vào lòng Thành Dương Mục Thu, áp sát với lồng ngực của hắn, nghe tiếng nhịp tim mạnh mẽ êm đềm của Thành Dương Mục Thu, vốn đang tâm sự nặng nề, nhưng nghe rồi lại nghe… từ từ ngủ thiếp đi.
Rõ ràng Ngân Nhung không phải là một con hồ ly dễ xuân đau thu buồn.
Lần nữa tỉnh dậy, đã đến Hành Cao Cư quen thuộc, con rối hình người mặc áo choàng đen quen thuộc, đình đài lầu các quen thuộc, vườn linh dược quen thuộc…
Ngân Nhung rung rung lông, hóa thành hình dạng thiếu niên.
Thành Dương Mục Thu không có ở đây, chắc là đi xử lý công việc trong môn phái, đám con rối hình người đang chờ chực bên ngoài nghe thấy động tĩnh, bèn nối đuôi nhau mà vào.
Trên tay mỗi con rối bưng một khay tinh xảo bằng bạc, bên trên bày đủ loại mỹ thực, dược thiện thượng hạng được ninh như từ linh thực linh dược, đến đồ ăn vặt lề đường nóng hổi, không thiếu một cái gì, làm người ta nhìn mà thèm nhỏ dãi.
Từ khi yêu đan khôi phục, Ngân Nhung đã có thể ích cốc, nhưng con sâu ham ăn trong bụng vẫn còn, thấy bữa tiệc đãi Thao Thiết (1) này, không kiềm được chảy nước miếng.
Ngân Nhung còn nhớ “mảnh ký ức” mình nhìn thấy khi định cởi lục lạc ra, vẫn thấy tâm sự nặng nề, thế là… tâm sự nặng nề ăn no căng cả bụng.
Cuối cùng lại ôm bụng tâm sự nặng nề đi vào phòng ngủ, phát hiện ra trên cái giường lớn thường ngày trong phòng ngủ của tổ tông, có thêm một cái gối, giống cái của Thành Dương Mục Thu y như đức, thoạt nhìn như là một cặp.
Ngân Nhung lại một lần nữa thấy tâm tình phức tạp, đuổi con rối đi, rầm rầm rì rì nhào lên giường, vùi mình vào trong chăn.
“A làm sao đây làm sao bây giờ!”
Ngân Nhung như con thú non, rúc đầu và nửa người vào trong đống áo ngủ bằng gấm bị vò thành một cục, lo lắng suy nghĩ: Cuối cùng thì đó chỉ là giấc mơ hay là ký ức, không lẽ là ký ức của mình thật sao? Có nên nói thẳng với Thành Dương Mục Thu không? Nhưng nhỡ đâu là thật…
Thế là, sau khi Thành Dương Mục Thu vào cửa, lập tức nhìn thấy một cặp mông cong tròn căng mẩy, cái đuôi to xù lông ngoắt qua ngoắt lại.
Vô thức thả nhẹ bước chân, một phát bắt được mắt cá chân của Ngân Nhung.
Ngân Nhung sợ đến xù lông lên, Thành Dương Mục Thu nương thế đó kéo y vào lòng mình, bàn tay vẫn còn đang nắm chân của Thành Dương Mục Thu, làm cho tư thế của hai người trông vô cùng bất nhã.
Ngân Nhung bị ép nhếch một chân lên, do hai người đang rất gần nhau nên có thể nhìn thấy vẻ mặt của Thành Dương Mục Thu rất rõ ràng.

Hai người đã làm quá nhiều, Ngân Nhung liếc mắt cái là nhìn thấy dục vọng trong mắt đối phương ngay, Thành Dương Mục Thu nói giọng khàn khàn: “Ban ngày, nằm nhoài trên giường của ta… cố tình?”
Ngân Nhung: “…”
Ngân Nhung: “Không phải! Không được! Ngươi buông ta ra, cửa còn đang mở mà.”
Thành Dương Mục Thu không có ý muốn buông y ra: “Ở đây không có ai khác.”
…đúng rồi, ở đây ngoại trừ hai người họ ra, thì không còn một người sống nào nữa, nhưng lúc này Ngân Nhung thật sự không có tâm trạng, giãy giụa nói: “Ngươi không có việc phải làm sao?”
“Ngươi ngủ lâu quá, sự vụ trong môn đã xử lý xong hết rồi.” Thành Dương Mục Thu hôn Ngân Nhung một cái lên tai hồ ly trên đỉnh đầu y, chỗ đó là điểm nhạy cảm của Ngân Nhung, Ngân Nhung lúc nào cũng thích.
Nhưng mà, vừa hôn một cái, Ngân Nhung lập tức thu hết cả đuôi và tai vào, dùng hành động thực tế thể hiện sự từ chối: Không được!
Thành Dương Mục Thu sững sờ, song cũng không miễn cưỡng y, buông mắt cá chân của Ngân Nhung ra, nằm xuống bên cạnh y, tư thế rất thân mật, bàn tay vuốt ve bụng của Ngân Nhung.
Ngân Nhung trong dạng hồ ly có cái bụng mềm mại, mặc dù trong dạng người không có thịt thừa, nhưng cả người mềm mại, vừa mềm vừa mịn, cảm giác rất tốt.
Thành Dương Mục Thu như đang chọn món lên đĩa, thích thú không nỡ rời tay, song không cố tình khiêu khích, chỉ là cảm thấy rất ấm áp thân mật.
“Đối phó với Yêu tộc làm loạn không phải trách nhiệm của mỗi mình Thái Vi Cảnh, ta đã loan tin rộng rãi cho mời các môn phái khác đến bàn bạc về chuyện này rồi, ta nghĩ như thế này,” Lão tổ hơn năm trăm tuổi, lại như một thằng nhóc mới biết yêu, ngọt ngào mà mong đợi nói, “Nhân cơ hội lần này, tuyên bố dự định kết đạo lữ của chúng ta.”
Thông báo cho tất cả mọi người, cho Ngân Nhung một “danh phận” – vốn là yêu cầu của Ngân Nhung.
Lần này Thành Dương Mục Thu chẳng những muốn công khai, còn muốn tuyên bố với các môn phái khác, phải nói là tương đối có thành ý.
Nhưng mà, Ngân Nhung lại kiên quyết từ chối: “Chờ một thời gian nữa đi!”
Thành Dương Mục Thu ngạc nhiên nói: “Sao vậy?”
Ngân Nhung nhỏ giọng: “Các ngươi phải thương nghị chính sự, chuyện đó không thích hợp.
Mấy ngày nay ta cũng đã nhìn thấy nghe được không ít chuyện, gần đây yêu tộc làm loạn, tổn thương không ít tính mạng của phàm nhân, đến ngay cả nơi cả yêu, người lộn xộn như trấn Tỳ Bà mà nhà nào cũng phải dán phù đuổi yêu, đi đường cũng rất nhiều yêu quái không còn để lộ tai, đuôi và sừng nữa.

Giờ Nhân tộc căm thù Yêu tộc, ngươi lại định tuyên bố muốn kết đạo lữ với một con yêu quái ngay lúc này, không thích hợp đâu.”
Thành Dương Mục Thu im im, nói: “Ngân Nhung, lúc ngươi nói dối thường thích thao thao bất tuyệt.”
Ngân Nhung: “…?”
Thành Dương Mục Thu: “Nên cuối cùng là tại sao?”
Ngân Nhung không còn dám thao thao bất tuyệt nữa, sau khi chột dạ thì dời tầm mắt đi: “Không sao.”
Thành Dương Mục Thu: “Đầu tiên là không muốn tiên phảng, sau đó từ chối ta thân cận, giờ ngay cả công bố quan hệ cũng không chịu.
Ngân Nhung, ngươi đang trốn tránh ta.”
Ngân Nhung nuốt ngụm nước bọt, tai hồ ly trên đỉnh đầu vô thức bật ra, căng thẳng áp sát xướng đầu, tai hồ ly vừa lớn vừa mềm, trông vừa mềm như nhung vừa rụt rè sợ sết, thiếu điều viết thẳng hai chữ “chột dạ” lên mặt, Ngân Nhung lại không chú ý vẫn mạnh miệng: “Không có!”
Thành Dương Mục Thu: “Có chuyện gì, ngươi có thể nói cho ta biết.”
Ngân Nhung thầm nghĩ: Ta không dám.
Ngân Nhung không dám nói, cũng không dám đối mặt với Thành Dương Mục Thu, chuẩn bị hóa thành tiểu hồ ly để bỏ trốn.
Nhưng đọc thầm pháp quyết rồi, thân thể lại hoàn toàn không có gì biến đổi, mới ngước mắt lên lập tức đối diện với khuôn mặt nghiêm nghị điềm tĩnh của đạo lữ nhà mình.
“…”
Đây chắc là áp chế cấp bậc, Ngân Nhung càng sợ.
Thành Dương Mục Thu không tự chủ thả uy thế ra, khiến cho cây roi vắt trên bình phong rung theo, bật ra tiếng vang rào rào rào.
Cây roi đó Ngân Nhung không thể nào thân quen hơn được nữa, trước đây lúc y lười đọc sách, tổ tông sẽ đánh phạt y, ngoại trừ gậy gỗ truyền thống ra, còn dùng đến roi nữa, loại roi này không đau nhưng tiếng vang, cảm giác xấu hổ nặng hơn là bị phạt.
Ngân Nhung bị dọa sợ đến run bần bật, nhớ đến cảm giác hoảng sợ khi bị roi da quất, “Ngươi ngươi ngươi treo thứ đó lên bình phong làm gì?” Không lẽ đã nhận ra mình che giấu hắn nên muốn dạy mình một trận ra trò?
Thành Dương Mục Thu nghe y hỏi như thế, vẻ mặt chợt khựng lại, thu uy thế, nếu như nhìn kỹ, còn phát hiện ra nét chột dạ lướt qua mặt hắn, tai cũng hơi đỏ lên.
Song Ngân Nhung chột dạ hơn nên không dám nhìn thẳng vào hắn, chỉ nhắm mắt lại, dường như chờ ai đó đánh, vừa ngoan vừa nhút nhát, thật sự khiến người ta đau lòng.
Đến cùng Ngân Nhung vẫn không đợi được Thành Dương Mục Thu “dạy dỗ”, chỉ nghe đối phương thở dài không mấy rõ ràng, rồi cảm nhận được có bàn tay vuốt ve đỉnh đầu mình: “Sợ gì mà sợ, không có sự đồng ý của ngươi, sao ta dám đánh ngươi.”
Ngân Nhung nghi hoặc, chưa thấu hiểu được ẩn ý trong chuyện chịu đòn còn cần mình phải đồng ý đã nghe Thành Dương Mục Thu nói tiếp: “Ngân Nhung, ta sẽ không bao giờ ép buộc ngươi, chờ đến khi nào ngươi muốn nói thì nói cho ta biết được không? Còn chuyện kết đạo lữ, ta cũng tôn trọng ý kiến của ngươi, bất cứ lúc nào ngươi cảm thấy thời cơ chín muồi, ta sẽ chiêu cáo thiên hạ.”
“Được rồi,” Thành Dương Mục Thu xoa đầu hồ ly tinh nhà mình, “Nếu ngươi không thích, thì ta không hỏi.”
Trước đó tưởng rằng tổ tông định tra tấn bức cung với mình nên xương Ngân Nhung cực kỳ cứng.
Song thấy Thành Dương Mục Thu dịu dàng dễ chịu như vậy, Ngân Nhung lại bắt đầu thấy hổ thẹn, y lặng lẽ túm chặt góc chăn.
Không biết ấp ủ bao lâu, trong tiếng thở đều đều yên ả của Thành Dương Mục Thu, trong làn gió hè mang theo mùi hương dìu dịu của linh thực thoảng qua ngoài phòng, y mấy lần há miệng mà không phát ra được âm thanh, tim đập ngày một nhanh, cuối cùng đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng nói: “Ta sợ, ta sẽ là kẻ thù của ngươi!”
Thành Dương Mục Thu nhìn y: “Vì sao lại nghĩ vậy?”
Phút chốc Ngân Nhung đối diện với ánh mắt của Thành Dương Mục Thu, lại sợ, ánh mắt của tổ tông… không dịu dàng trân trọng dành cho mình gần đây, mà càng giống với hình ảnh mà Thành Dương chưởng môn nên có, trong ánh mắt bình thản cất giấu sóng lớn mãnh liệt, không giận tự uy.
Ngân Nhung lắp ba lắp bắp nói: “Thì, thì là, ta mơ một giấc mơ rất chân thực… thật ra cũng chỉ là mơ mà thôi.
A, ha ha, ta bị giấc mơ đó dọa sợ, nên giờ cũng quên mất nội dung….
Chỉ là ta muốn, muốn hỏi ngươi thử, Tiên tôn, Mục Thu ca ca, ngươi cảm thấy lời của Thập Phương Sát có tin được không? Vì sao hắn lại chọn ta, loại phế vật như ta, nếu như không phải số may được gặp ngươi, thì có lẽ bây giờ ngay cả ích cốc cũng không làm được, không chừng một ngày nào đó đã chết đói mất rồi, hoặc là trong một trận chiến nào đó bị kẻ dịch lột da hồ ly.
May mắn nhất, quá lắm là kéo dài hơi tàn được một, hai trăm năm, tồi sống thọ chết già.
Hắn chọn rác rưởi như ta làm gì chứ?”
“Ngươi không phải rác rưởi.” Thành Dương Mục Thu đột nhiên xen mồm.
Ngân Nhung thể hiện sự đồng ý: “A, ta không phải rác rưởi, ta còn có năng lực của Yêu vương “Hàn Tô Triền” mà.

Thập Phương Sát nói “Hàn Tô Triền” không có công pháp, không có bí tịch, không cần luyện tập, cũng không thể tu luyện, nó là thiên phú viết trong linh hồn.”
“Nếu như, ta thật sự là, kẻ thù của ngươi,” Ngân Nhung nhỏ giọng hỏi, “Ngươi sẽ giết ta sao?”
Thành Dương Mục Thu vẫn chắc chắn, quả quyết nói: “Ngươi không phải.”
Ngân Nhung kiên trì hỏi: “Cái kia Hàn Tô Triền giải thích thế nào đây? nếu như… là ta thì sao?”
Thành Dương Mục Thu gián tiếp đưa ra đáp án: “Ân oán giữa ta và Tương Mị, đã chấm dứt ba trăm năm trước.”
Quả thật, hắn có thể xác định tất cả mọi tiểu yêu có trên Lộc Ngô Sơn, đã bị hắn đuổi tận giết tuyệt, nhưng Hàn Tô Triền… là vấn đề ngay cả hắn cũng không thể giải thích, lại cẩn thận suy nghĩ.
Cho nên, thực ra Thành Dương Mục Thu cũng hơi sốt sắng, thậm chí muốn hỏi Ngân Nhung, nếu như y thật sự là con của Yêu vương, liệu y có báo thù thay cha mình không.
Nhưng đến cùng hắn vẫn không dám hỏi ra miệng.
“Bất luận ngươi có thân phận gì, ” Thành Dương Mục Thu giữ tư thế ôm Ngân Nhung, thấp giọng nói, “Ngươi đều là ngươi.”
Ngân Nhung đột nhiên cảm giác thấy, áp lực thật lớn ép trong tim thật lâu thoáng chốc tan thành mây khói, trong lòng lại dần chắc chắn, đáp một tiếng “ừm”.
Nếu như cả đời đi theo bên cạnh Thành Dương Mục Thu, thì cũng không cần tháo lục lạc ra.
Ngân Nhung đột nhiên không muốn biết toàn bộ ký ức của Yêu vương nữa —— trong giấc mơ đó, y biến thành Yêu vương, hô mưa gọi gió, vãi đậu thành binh, nhận lễ của vạn yêu, vung tay lên, Yêu tướng dưới trướng lập tức nhào đến giết hơn hơn ngàn cái mạng.
Nhưng chung quy chỉ là giấc mơ.
Có lẽ là tác dụng phụ của lục lạc chứa đồ bản thân, có lẽ là cạm bẫy mà Thập Phương Sát gài mình.
Giống như Hàn Tô Triền, là nút thắt đang chờ cởi, nhưng quyền chủ động tìm ra lời giải nằm ở y, nhận được lời cam đoan của Thành Dương Mục Thu, giờ y không muốn biết đáp án.
Khó khi được hồ đồ, giả câm giả điếc, không làm phú ông, huống chi làm “Yêu phi” trong Tiên môn đệ nhất, Ngân Nhung hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Lúc gần đi, ta lấy hết tài sản hiếu kính sư phụ rồi, sau này ngươi phải nuôi ta.”
__
(1) Thao Thiết: 饕餮, một trong Tứ hung (gồm Thao Thiết, Hỗn Độn, Đào Ngột và Cùng Kỳ), được mô tả như một loài mãnh thú hung ác, có sức mạnh to lớn, rất tham ăn, thấy gì ăn nấy, là biểu tượng cho sự tham lam dục vọng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.