Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 90: Thiếu niên nghèo




Dịch giả: Tiểu Băng
Long Linh Thảo, mười năm, thực vật quý hiếm, giá bắt đầu, hai mươi sáu vạn đồng, dự đoán giá cuối cùng, là ba mươi tới ba mươi lăm vạn đồng.
Thủy Tinh Đào, hai mươi năm tới ba mươi năm, linh quả chuyên bổ dưỡng thân, giá bắt đầu, mười lăm vạn đồng. Dự đoán giá sau cùng, mười tám vạn tới hai mươi mốt vạn đồng.
Đều rất đắt a! Đường Vũ Lân nhìn đám Linh quả, không khỏi âm thầm líu lưỡi.
Nó nhìn một vòng, cuối cùng cũng tìm thấy thứ linh quả mình muốn tìm.
Băng Tinh Quả, ba mươi năm, Linh quả thuộc tính Băng, hi hữu, hỗ trợ Võ Hồn thuộc tính băng, có hiệu quả tăng lên Hồn Lực nhất định. Giá bắt đầu, mười tám vạn đồng, dự đoán giá sau cùng, hai mươi hai vạn tới hai mươi lăm vạn đồng.
Xích Viêm Quả, bốn mươi năm, thuộc tính Hỏa, loại hi hữu, hỗ trợ Võ Hồn thuộc tính hỏa, có hiệu quả tăng lên Hồn Lực nhất định, giá bắt đầu, mười sáu vạn đồng, dự đoán giá sau cùng, hai mươi vạn tới hai mươi ba vạn đồng.
Băng Tinh Quả bốn mươi năm này nhìn óng ánh sáng long lanh, có màu lam nhạt, to chừng trái long nhãn, dưới ánh đèn, có thể nhìn thấy bên trong mơ hồ có vầng sáng màu trắng lưu chuyển.
Xích Viêm Quả có màu đỏ sậm, phía trên có điểm sáng màu vàng nhạt, thể tích cũng to hơn Băng Tinh Quả.
Thấy hai loại Linh quả này là có thật, Đường Vũ Lân càng thêm tin lời nói của quang ảnh màu vàng. Nhưng cái nào cũng còn cách trăm năm rất xa.
"Đúng, chính là bọn chúng." Tạ Giải không biết từ chỗ nào chui ra, đi tới bên cạnh Đường Vũ Lân, "Chúng chính là Băng Tinh Quả và Xích Viêm Quả."
Đường Vũ Lân nói: "Nhưng không phải là trăm năm!"
Tạ Giải nói: "Đây là đấu giá hội, vật đấu giá càng trân quý, thì được trưng bày càng cao. Tầng một chỉ là những vật đấu giá bình thường mà thôi, ta đoán chừng tầng hai mới có trăm năm. Nhưng mà chúng ta không lên được tầng hai."
Đường Vũ Lân hỏi: "Tại sao?"
Tạ Giải nói: "Muốn lên tầng hai phải nộp tiền đặt cọc, để thể hiện tư cách cạnh tranh. Hoặc chức nghiệp giả từ cấp ba trở lên, cũng được lên."
"Tiền đặt cọc? Tiền đặt cọc là bao nhiêu tiền?" Đường Vũ Lân hỏi.
Tạ Giải nhìn hắn, "Xem ra ngươi quả thật muốn mua Băng Tinh Quả và Xích Viêm Quả trăm năm? Nếu không ngươi hỏi kĩ như vậy làm gì?"
Đường Vũ Lân thở dài: "Đừng hỏi nữa, nói mau đi."
Tạ Giải nhíu mày, "Vũ Lân, ngươi có chuyện gì phải không?"
Đường Vũ Lân lắc đầu, "Ta không muốn nói dối ngươi, nhưng ta không thể nói. Ngươi không nói thì thôi, ta tự đi hỏi."
Thấy nó định đi thật, Tạ Giải chặn lại: "Được rồi, nói thì nói. Tiền đặt cọc là mười vạn, mới được lên tầng thứ hai. Tới tầng thứ ba, thì phải nộp một trăm vạn mới được. Càng lên cao, giá trị vật đấu giá càng cao. À, tiền đặt cọc đó không trả lại."
Mười vạn?
Đường Vũ Lân đã để dành tiền mấy tháng nay, mười vạn nó có, nhưng mấy chữ ‘không trả lại’ làm nó muốn bỏ cuộc.
Nhưng nó nhớ ra Tạ Giải có nói tới chức nghiệp giả cấp ba, "Chức nghiệp giả cấp ba loại nào cũng được?"
Tạ Giải nói: "Đương nhiên, chức nghiệp giả cấp ba là thuộc tầng lớp tinh anh, nhưng mà ngươi mới là hồn sư, còn cách tiêu chuẩn Đại Hồn Sư cấp ba mươi xa lắm, ta còn nhanh hơn ngươi."
Hồn Sư? Đường Vũ Lân mới cấp mười hai, đương nhiên là còn kém rất xa, nhưng mà, hắn còn là Đoán Tạo Sư a!
Qua mấy ngày làm nhiệm vụ ở hiệp hội Đoán Tạo Sư, nó đã biết Nghìn Rèn là chuẩn nhập môn của Đoán Tạo Sư cấp ba. Chỉ vì Mang Thiên không cho nó lộ ra, nên nó mới không đi kiểm tra Đoán Tạo Sư cấp ba mà thôi.
Xế chiều hôm nay Mang Thiên sẽ tới Đông Hải Thành, hôm qua nó đã hỏi Mang Thiên, chính là vì muốn xin ý kiến hắn cho nó đi thi kiểm tra Đoán Tạo Sư cấp ba. Trở thành Đoán Tạo Sư cấp ba, thù lao hoàn thành nhiệm vụ sẽ cao hơn nhiều.
Tạ Giải nói: "Vũ Lân, ngươi có gì cần giúp thì nói đi, ta giúp được ta nhất định sẽ hết sức."
"Ừ, ta không sao. Chúng ta đi xem cái khác đi." Nó giấu đi cảm xúc trong lòng. Nếu đã biết ở đây có thứ mình cần, vậy chỉ còn cần kiếm đủ tư cách rồi tới lấy.
Về phần mười giọt hồn thú trăm năm có huyết mạch của long, chắc ở đây cũng có, nhưng bây giờ còn có hai người đi chung, nên nó không nói. Mục đích chính hôm nay là tới để biết cái nơi này.
Đi một vòng, ngoài rất nhiều thứ mới, nó cũng nhìn thấy được vài thứ quen thuộc, ví dụ như kim loại đã qua rèn.
Kim loại đã rèn ở tầng một chỉ có chiết xuất Trăm Rèn, vậy cái nghìn rèn, chắc là ở tầng hai.
Nó nhìn thấy hy vọng. Nếu mình trở thành Đoán Tạo Sư cấp ba, nhận nhiệm vụ rèn cấp ba, chỉ cần có đủ thời gian, thì chắc cũng sẽ gom đủ tiền. Lúc đó mình sẽ đi lên lầu hai tìm thứ đồ mình muốn.
Ba người rời chỗ đấu giá, về học viện ăn trưa. Không phải không muốn ăn ở ngoài, nhưng vì sức ăn của Đường Vũ Lân kinh quá, nó không muốn để Tạ Giải và Cổ Nguyệt phải trả nhiều tiền cho mình, nên về học viện ăn miễn phí sướng hơn.
"Chiều ta phải đi phòng rèn làm việc, các ngươi cũng trở về tu luyện đi. Ừ, nhớ tìm hiểu thông tin của Lớp Một, chúng ta chưa biết gì về họ cả." Đường Vũ Lân nói với Tạ Giải.
Tạ Giải đã quen với thói quen này của nó, ngày nghỉ cuối tuần nào cũng tới phòng rèn làm việc.
"Ừ, ngươi đi đi. Lớp Một thôi chứ gì? Một mình ta là đủ xử lý chúng rồi." Tạ Giải ngạo nghễ.
"Nói khoác không sợ đứt lưỡi à." Một giọng nói quái gở vang lên, "Ba con nhãi nhép Lớp Năm mà cũng đòi lớn lối."
Đường Vũ Lân, Tạ Giải và Cổ Nguyệt đều quay sang nhìn, cách đó không xa có mấy học viên cỡ bằng tuổi họ đang đứng nhìn qua.
Người mới lên tiếng là một thiếu niên, tướng mạo không tệ, nhưng bờ môi vừa nhỏ vừa mỏng, trông rất cay nghiệt, khó làm người ta sinh ra hảo cảm.
Những người đứng chung với hắn đều khinh thường nhìn ba người Đường Vũ Lân.
Tạ Giải mặt lạnh như băng vỗ bàn, muốn đi tới chỗ đối phương, nhưng bị Đường Vũ Lân kéo lại. Nó nói nhỏ: "Dạo này chúng ta mang nhiều phiền phức cho Vũ lão sư rồi, ngươi nhịn chút đi."
Tạ Giải mắt lạnh tanh: "Mấy người các ngươi là Lớp Một chứ gì? Từ ngày mai, các ngươi sẽ trở thành Lớp Hai."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.