Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 882: Ba ba




Khôi phục hồn lực, rót vào cho nàng, lại khôi phục, lại rót vào ...
Sau mấy lần như vậy, Đường Vũ Lân dần cảm giác được khí tức của Cổ Nguyệt trở nên ngưng thực hơn. Đây là một hiện tượng tốt, chứng minh cách làm của hắn có hiệu quả.
Sắc trời tối xuống, ban đêm đã đến.
Trời dần sáng lên, hừng đông đã trở lại.
Đường Vũ Lân đã rót hồn lực cho Cổ Nguyệt bảy lần. Liên tục tu luyện và rót vào hồn lực khiến hắn kiệt sức.
Sau lần thứ tám rót hồn lực vào, Đường Vũ Lân cảm thấy khí tức của Cổ Nguyệt đã bình thường, nhưng người vẫn chưa tỉnh. Kéo theo thân thể mệt mỏi, hắn lại lần nữa tiến vào trạng thái minh tưởng.
Hồn lực vận chuyển, từ sau khi có hồn lực vòng xoáy, tốc độ khôi phục hồn lực của hắn đã tăng lên nhiều. Một giờ sau, hồn lực được khôi phục, cảm giác mỏi mệt cũng giảm đi.


Nhưng khi Đường Vũ Lân mở mắt ra thì thấy một đôi mắt to màu tím gần trong gang tấc. Bởi vì quá đột ngột nên bị nàng doạ cho nhảy dựng, suýt nữa thì công kích. May mắn vòng xoáy hồn lực trong cơ thể kịp thời phản ứng, dẫn dắt hồn lực khôi phục bình thường.
"Hù chết ta, nàng tỉnh rồi." Nhìn Cổ Nguyệt trước mắt, Đường Vũ Lân phải thở dốc mấy lần mới ổn định lại tinh thần, bất quá rất nhanh đã bị vui sướng thay thế.
Cổ Nguyệt thanh tú động lòng người ngồi ở trước mặt hắn, trên thân còn mặc y phục của hắn. Quần áo của nàng đã bị hư hại không cách nào dùng được, Đường Vũ Lân nhắm mắt thay y phục của mình cho nàng, quá trình này không thể nói với người ngoài.
Nàng mặc y phục của hắn rõ ràng có chút rộng thùng thình. Cổ Nguyệt ngồi đối diện hắn, chớp chớp đôi mắt to. Đôi mắt nàng vô cùng trong trẻo, nhìn qua giống hồ nước trong vắt, phản chiếu lấy Đường Vũ Lân.


"Cổ Nguyệt?" Đường Vũ Lân thử gọi nàng.
Cổ Nguyệt đột nhiên nở nụ cười, nàng vốn đã tuyệt mỹ, nụ cười này lập tức làm Đường Vũ Lân ngẩn người.
"Ba ba."
"Phù phù!" Đường Vũ Lân vừa ngồi thẳng liền té sang một bên.
Hắn nhanh chóng ngồi dậy, trợn mắt há mồm nhìn Cổ Nguyệt, "Nàng, nàng gọi ta là gì?"
Cổ Nguyệt tựa hồ bởi vì hắn ngã xuống mà có chút kinh ngạc, vươn tay kéo tay áo của hắn, ngón cái tay còn lại ngậm trong miệng, nỉ non: "Ba ba."
Đường Vũ Lân chớp mắt, suýt nữa đã bất tỉnh, tình huống này là như thế nào?
"Cổ Nguyệt, đừng đùa. Nàng ...."
"Ba ba ..." Cổ Nguyệt lại gọi một tiếng, chỉ là tiếng kêu này lại có chút uỷ khuất, trong đôi mắt to màu tím xinh đẹp có hơi nước tràn ngập, tựa hồ ngay sau đó sẽ chảy xuống.
Cái này ...
Nhìn qua hình như không phải giả.


Đường Vũ Lân vuốt vuốt lông mày của mình, "Đừng khóc, đừng khóc. Nàng để ta yên tĩnh một lát, ta suy nghĩ một chút."
Cổ Nguyệt chẹp miệng, nhìn Đường Vũ Lân, hai tay cầm ống tay áo của hắn lắc lắc, "Ba ba, ta đói."
Học Viện Sử Lai Khắc bị diệt, trong lòng Đường Vũ Lân tràn đầy bi thống, nhưng lúc này khi nghe Cổ Nguyệt gọi hắn là ba ba, hắn thậm chí đã tạm thời quên đi bi thống.
"Được, ta chuẩn bị cho nàng chút đồ ăn." Đường Vũ Lân miễn cưỡng ổn định tinh thần của mình, vội vàng nói.
Hắn vẫn còn không gian trữ vật, mà thân là kẻ ham ăn, trong không gian trữ vật của hắn luôn không thiếu đồ ăn.
Lấy ra một ít lương khô đưa cho Cổ Nguyệt, Cổ Nguyệt nhận lấy ăn miếng lớn. Bất quá, nét mặt của nàng rõ ràng có chút không vừa ý, vừa ăn vừa lẩm bẩm, "Không ngon, ăn không ngon."
Đường Vũ Lân cũng bất đắc dĩ, lương khô thì sao ngon được chứ?
Nhìn Cổ Nguyệt có biểu cảm phong phú hơn trước không biết bao nhiêu lần, hắn dần dần tỉnh ngộ.
Chẳng lẽ, nàng mất ký ức? Nhưng là, nàng mất ký ức sao lại gọi mình là ba ba?
"Cổ Nguyệt, sao nàng lại gọi ta là ba ba?" Đường Vũ Lân hỏi dò.
Cổ Nguyệt có chút mờ mịt nhìn hắn, "Cái thứ nhất nhìn thấy, chính là ba ba." Thanh âm của nàng giống như trẻ con, thậm chí cách nói cũng không rõ, nhưng lại nói rất nghiêm túc.
Cái thứ nhất nhìn thấy chính là ba ba? Đây không phải quy luật của giới động vật sao?
Đối mặt với Cổ Nguyệt có tướng mạo Na Nhi, hắn vốn tràn đầy nghi hoặc, nhưng lúc này lại không thể hỏi thêm.
Cổ Nguyệt ăn lương khô, tựa hồ đã no rồi, nhưng bộ dạng vẫn không hài lòng lắm, "Ba ba, ăn không ngon, ta muốn ăn ngon."
"Được, để ta nghĩ cách." Đường Vũ Lân cười khổ nói.
Cổ Nguyệt lập tức hưng phấn ôm cánh tay của hắn, đem đầu tựa ở trên vai hắn, bộ dạng vô cùng ỷ lại.
Đường Vũ Lân đứng thẳng lên, lúc này mới có tinh lực đi quan sát xung quanh. Đây là một mảnh rừng rậm rạp, nhìn qua có cảm giác không nhìn thấy rìa. Trên mặt đất cũng không có dấu vết khai hoang, khắp nơi đều là thực vật cao hơn người. Khí tức sinh mệnh vô cùng nồng đậm, nhưng trong mơ hồ hắn lại cảm giác được nguy hiểm.
Cuối cùng là đang ở đâu?
Nếu như tất cả không phải là mơ, lúc ấy hắn và Cổ Nguyệt hẳn đã bị Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo cao cấp đánh trúng, sau đó không hiểu vì sao lại xuất hiện ở chỗ này.
Được rồi, đi một bước xem một bước, nếu là rừng rậm thì hẳn có thể đi ra ngoài.
Nghĩ tới đây, Đường Vũ Lân vỗ vỗ tay Cổ Nguyệt, kéo tay nàng đi vào trong rừng rậm.
Tay trái kéo Cổ Nguyệt, tay phải dùng Hoàng Kim Long Thương quét ngang mở đường. Nhưng rất nhanh Đường Vũ Lân phát hiện sử dụng Hoàng Kim Long Thương là thừa.
Nói cũng kỳ quái, trong rừng rậm này, tất cả thực vật đều tràn đầy cảm giác thân thiết với hắn, hắn đi đến đâu, nhưng cây cỏ, dây leo đều tự động tách ra, tạo thành đường đi cho hắn, cho nên bọn họ di chuyển rất thuận lợi.
Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra đây? Tuy rằng võ hồn thức tỉnh lần hai trở thành Lam Ngân Hoàng, nhưng trước đây cũng không rõ ràng như thế này.
Chẳng lẽ là vì hồn hoàn thứ năm của mình? Tự Nhiên Chi Tử?
Nghĩ tới đây, Đường Vũ Lân dừng bước lại, ngưng thần cảm thụ khí tức thiên nhiên xung quanh.
Quả nhiên, hắn có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác phi thường thân thiết đến từ phần lớn thực vật, dường như bọn chúng đều đang vấn an hắn.
Nếu ở chỗ này tu luyện thì nhất định sẽ rất tốt.
Đáng tiếc, lúc này Đường Vũ Lân không có chút suy nghĩ tu luyện nào, hắn chỉ muốn nhanh chạy ra ngoài, đi thăm dò tình huống thành Sử Lai Khắc, tìm kiếm tung tích đồng bạn, sau đó tìm hiểu tình huống của Cổ Nguyệt, chữa trị thật tốt cho nàng.
Đột nhiên gặp đại biến, tinh thần hắn hiện tại có chút mệt mỏi.
Nghĩ tới đây, hắn quay đầu nhìn Cổ Nguyệt bên người, có nàng ở đây, trong lòng hắn dễ chịu hơn nhiều. Nếu hắn chỉ có một người thì chỉ sợ sẽ càng thêm thống khổ.
"Ba ba." Cổ Nguyệt thấy hắn nhìn mình thì lập tức nở nụ cười ngọt ngào.
Đường Vũ Lân cười khổ nói: "Có thể đừng gọi ta là ba ba được không, nàng có biết mỗi khi nàng gọi ta như vậy, ta liền nổi da gà khắp người. Chuyện này thật sự là ..."
Cổ Nguyệt lập tức mân mê miệng, trong đôi mắt đẹp lại ngấn lệ, uỷ khuất nói: "Ba ba không quan tâm ta nữa sao?"
"Ta ..."
Đường Vũ Lân rất bất đắc dĩ, "Không có, không có, đương nhiên là quan tâm nàng rồi, nghe lời, nàng muốn gọi thế nào thì gọi như vậy."
"Ba ba, ôm một cái." Cổ Nguyệt hướng Đường Vũ Lân mở ra hai tay.
Đường Vũ Lân im lặng một hồi, Cổ Nguyệt đã hưng phấn nhào lên, giống như là bạch tuộc mà dán trên người hắn.
Một đầu tóc dài màu bạc bay lên, trong miệng phát ra tiếng cười như chuông bạc.
Đường Vũ Lân rơi vào đường cùng, chỉ có thể một tay nâng mông nàng, Cổ Nguyệt vẫn ở trong ngực hắn cọ cọ một hồi, cọ đến Đường Vũ Lân bốc hoả mà không thể làm gì.
Cổ Nguyệt hai tay ôm cổ Đường Vũ Lân, tựa đầu vào vai hắn, phi thường ỷ lại.
Đường Vũ Lân trong lòng bất đắc dĩ hóa thành nhu tình, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng, cũng không để cho nàng xuống, cứ như vậy một tay nâng nàng vừa đi về phía trước. Tất nhiên, cân nặng của Cổ Nguyệt không là gì với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.