Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 869: Hắn đã cường đại như vậy sao?




Bên kia, bộ dạng của Tạ Giải rất thảm, hai vết thương lớn từ vai phải tới quần trái, Đấu Khải hoàn toàn bị cắt ra. Tuy rằng Đấu Khải đang nhanh chóng tự chữa trị bằng vào Hữu Linh Hợp Kim đỉnh cấp, nhưng Tạ Giải đã trực tiếp mất đi sức chiến đấu. Khi ngã xuống mặt đất thì không thể đứng lên.
Đường Vũ Lân từ trên trời giáng xuống, rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng nổ vang. Toàn trường tĩnh lặng.
Nguyên Ân Dạ Huy loé thân lên đã vọt tới bên cạnh Tạ Giải, nhấc hắn lên khỏi mặt đất và kiểm tra tình huống thân thể hắn.
Ngay sau đó, nàng ngẩng đầu lên, trong mắt càng thêm khϊếp sợ. Nhìn qua Tạ Giải vô cùng thê thảm, nhưng thực tế một điểm tổn thương cũng không có. Đấu Khải rõ ràng bị xẻ ra, để lộ thân thể bên trong, nhưng quần áo không tổn hại gì, chỉ là hồn lực và huyết mạch bị phong bế. Công kích mạnh mẽ lúc trước của Đường Vũ Lân lại khống chế tới mức tinh vi như vậy, đơn giản chính là thần kỹ.


Không có ai nghĩ rằng một kích vừa rồi sẽ không làm Tạ Giải bị thương, trên thực tế, nếu hắn toàn lực ứng phó thì chỉ sợ, thân thể Tạ Giải đã bị cắt nát.
Nhạc Chính Vũ rơi xuống đất cũng không dễ chịu, Đấu Khải trên người cũng có ba vết thương rất lớn, điểm duy nhất tốt hơn Tạ Giải là Đấu Khải của hắn có phòng ngự tốt hơn, cho nên chưa bị tổn hại hoàn toàn.
Sau khi rơi xuống đất, cả người hắn choáng váng, vừa rồi khi đối mặt với một trảo của Đường Vũ Lân, hắn chỉ cảm thấy thân thể mình bị hút vào trong đó, muốn né tránh cũng không được, chỉ có thể cứng rắn vượt qua. Thánh Kiếm của hắn hoàn toàn không có tác dụng phòng thủ gì, ngay lập tức vỡ tan dưới Kim Long Trảo kinh khủng, sau đó cả người hắn đã bay ngược ra. Nếu không phải hắn toàn lực phòng ngự thì chỉ sợ hắn không khác gì Tạ Giải. Hơn nữa, hắn cảm nhận được rõ ràng, một trảo kia của Đường Vũ Lân không dùng hết toàn lực. Quan trọng hơn là, hắn không có mặc Đấu Khải. Quả thực là ...


Từ lúc nào hắn đã cường đại như vậy rồi hả?
Trong cảm giác của sáu người Sử Lai Khắc Thất Quái còn lại, lúc này, Đường Vũ Lân đã hoàn toàn không ở cùng một tầng thứ với bọn họ. Chỉ một tháng không gặp, người này giống như đã thoát thai hoán cốt, càng giống rồng bay liệng chín tầng mây, thể hiện ra thực lực mạnh mẽ hơn nhiều so với quá khứ. Cho dù Nhạc Chính Vũ đã tấn thăng lên Lục Hoàn Hồn Đề nhưng ở trước mặt hắn vẫn không có nửa điểm cơ hội.
Nhạc Chính Vũ hiểu rõ, trừ phi mình dùng kỹ năng hy sinh thì mới có thể liều mạng một phen. Nhưng dù vậy, hắn cũng cảm thấy cơ hội không lớn lắm.
Chênh lệch này có quá lớn rồi không?
Sau khi Nguyên Ân Dạ Huy đập và xoa nhẹ vài cái trên người Tạ Giải thì hắn đã tỉnh lại. Sau đó thân thể hắn không ngừng run rẩy, phải mất hơn mười mấy giây mới khôi phục lại bình thường.


"Ngươi làm sao vậy?" Nguyên Ân Dạ Huy nghi ngờ hỏi.
Tạ Giải cười khổ nói: "Huyết mạch chấn nhϊếp, thật là đáng sợ. Một tiếng Hoàng Kim Long Hống vừa rồi của Lão Đại hoàn toàn khác với lúc trước. Huyết mạch của ta trực tiếp thần phục, cả người uể oải như đeo chì, thế này còn đánh thế nào? Từ lúc nào Lão Đại đã cường hãn như vậy rồi hả?"
Giờ khắc này, trong mắt mọi người, Đường Vũ Lân, người vừa từ trên trời giáng xuống kia dường như đã trở thành một người khác. Thân hình hắn không còn thon dài cao ngất, mà là khôi vĩ nguy nga. Cho dù khi đối mặt với Long Dược sở hữu võ hồn Sơn Long Vương thì bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi. Hơn nữa Long Dược thiếu cảm giác cơ trí và tinh hoa nội liễm như Đường Vũ Lân. Chỉ khi Long Dược ở trạng thái điên cuồng mới có thể so khí thế với Đường Vũ Lân trước mắt.
Lột xác rồi, hắn thật sự lột xác rồi. Tiềm long xuất uyên, một bước lên trời.
Đường Vũ Lân nhìn hai tay của mình, cảm giác được vừa rồi sử dụng lực lượng, sử dụng cơ thể, khống chế từng phân lực lượng của bản thân, cũng như nhận thức và tìm kiếm đối phương bằng tinh thần lực, cảm giác rất tuyệt vời.
Ngoài việc đột phá phong ấn Kim Long Vương thứ chín và hoàn thiện khí huyết thì các phương pháp khống chế cơ thể và khống chế tinh thần của Bản Thể Tông cũng có tác dụng quan trọng.
Giống như Mục Dã đã nói, có một thân lực lượng mà không biết các sử dụng thì cũng vô dụng. Không hề nghi ngờ, Đường Vũ Lân bây giờ đã sơ bộ nắm được cách sử dụng hồn lực và khí huyết của mình. Hai vòng xoáy trong cơ thể đang xoay tròn tốc độ cao, hỗ trợ và và bổ sung cho nhau, nhanh chóng khôi phục lại tiêu hao trước đó.
"Để ta thử một chút." Thân ảnh lóe lên, Diệp Tinh Lan đã đến trước mặt Đường Vũ Lân. Đối mặt với một Đường Vũ Lân cường thế, nàng chẳng những không nhát gan mà còn dâng cao chiến ý. Đây chính là nàng, dù lúc nào cũng sẽ đón nghênh đón khó khăn mà tăng lên. Con đường của nàng chính là không ngừng khiêu chiến cường giả, lần lượt vượt qua cực hạn và đột phá.
"Được! Nguyên Ân cũng đến đi." Đường Vũ Lân cũng ra hiệu cho Nguyên Ân Dạ Huy.
Không hề nghi ngờ, Nguyên Ân Dạ Huy và Diệp Tinh Lan chắc chắn mạnh hơn Tạ Giải và Nhạc Chính Vũ.
Nguyên Ân Dạ Huy đứng người lên, đi nhanh đến bên cạnh Diệp Tinh Lan. Khiến Từ Lạp Trí kinh ngạc là, Diệp Tinh Lan lại không phản đối. Từ một điểm này có thể nhìn ra, bây giờ nàng tự nhận không phải là đối thủ của Đường Vũ Lân.
Hứa Tiểu Ngôn liếm cặp môi đỏ mọng, đi đến bên cạnh Nhạc Chính Vũ, nói: "Bắt đầu!"
Diệp Tinh Lan bước sang ngang một bước, sau đó cả người đứng bất động ở chỗ ấy, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, ánh sáng xung quanh người nàng đột nhiên trở nên ảm đạm, dường như tất cả ánh sáng đều bị nàng hút lấy, một cỗ kiếm ý sắc bén từ người nàng bắn ra khiến vòng phòng hộ trên thí luyện tràng gợn sóng.
Nhưng kiếm ý lan tràn chỉ trong chốc lát rồi hội tụ ở trên đầu nàng và không ảnh hưởng đến người khác. Nhưng cũng vì kiếm ý ngưng tụ nên mới càng thêm đáng sợ.
Diệp Tinh Lan nhắm hai mắt lại, nàng không phóng xuất ra võ hồn, giống như là chỉ đứng ở đó minh tưởng. Tuy nhiên biểu lộ của Đường Vũ Lân thì ngưng trọng hơn trước đó nhiều.
Nguyên Ân Dạ Huy sải bước ra, ngăn trước mặt Diệp Tinh Lan, thân hình tăng vọt, thể hiện ra võ hồn Thái Thản Cự Viên của nàng.
Hai tay nàng nâng lên hai bên, một đôi cự chuỳ xuất hiện. Đôi cự chuỳ này là lúc trước Đường Vũ Lân làm cho nàng, khi chiến đấu với Tà Hồn Sư đã bị tổn hại, về sau được các Đoán Tạo Sư do Nguyên Ân Dạ Huy tìm đến giúp đỡ và sửa chữa nó một lần nữa. Đôi trọng chuỳ này vốn thuộc về Cơ Giáp, nhưng trong tay nàng dường như không có sức nặng gì.
Ánh mắt Nguyên Ân Dạ Huy ngưng tụ, từng khối Đấu Khải nhanh chóng hiện lên, bao trùm toàn thân, khí thế trong chớp mắt tăng vọt.
Lần này Đường Vũ Lân đã chủ động tấn công. Mũi chân điểm trên mặt đất, hắn lao ra như một viên đạn. Chỉ khi nhìn kỹ mới có thể thấy thân ảnh của hắn trong tốc độ cao. Trong khi di chuyển, cánh tay phải của hắn đưa ra sau, nắm chặt lòng bàn tay thành nắm đấm và hoàn thành động tác súc thế trên không.
Nguyên Ân Dạ Huy lại tiến thêm một bước, cũng vung tay lên, song búa vung ngang. Lần này nàng không hề lưu thủ, bởi vì nàng biết rõ lực lượng của Đường Vũ Lân.
"Oanh ----" Song phương va chạm với nhau. Nhưng dù có đôi trọng chuỳ và Đấu Khải tăng phúc thì trong tình huống cứng đối cứng thuần lực lượng này, thân thể Nguyên Ân Dạ Huy vẫn bị một quyền của Đường Vũ Lân đánh bay ngược ra ngoài giống như Tạ Giải và Nhạc Chính Vũ lúc trước, trực tiếp đụng vào vòng phòng hộ phía xa.
Thân thể Đường Vũ Lân chỉ hơi dừng lại trên không trung, quang ảnh kim long sau lưng thoáng hiện, Kim Long Phi Tường làm hắn tăng tốc lần hai trên không, lao thẳng tới Diệp Tinh Lan.
Cũng đúng lúc này, Diệp Tinh Lan động. Tay phải nàng đưa lên đưa ra sau đầu, Tinh Thần Kiếm ngang trời xuất thế, một đạo kiếm quang lập loè trong chớp mắt, tất cả ánh sáng trong giây phút đó đều bị hút vào. Trong tầm mắt của mọi người chỉ nhìn thấy một không gian tối tăm và một đạo tinh quang sáng chói hiện lên trong nháy mắt.
"Khanh!"
Đường Vũ Lân từ trên trời giáng xuống, bị một kiếm của Diệp Tinh Lan chặn lại, đây cũng là người đầu tiên có thể chính diện ngăn cản thế tấn công của hắn trong quá trình luận bàn ngày hôm nay.
Cùng lúc đó, Diệp Tinh Lan toàn thân kịch chấn, Đấu Khải phụ thể, thân hình lóe lên, kiếm quang sáng chói đã bao phủ thân thể nàng.
Đường Vũ Lân giơ tay ra trước người, chân đạp Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ, tốc độ cả người vô cùng nhanh, mang theo một loạt tàn ảnh lập loè.
Tinh Thần Kiếm của Diệp Tinh Lan mặc dù nhanh nhưng luôn rơi vào không trung, không cách nào tập trung lên người Đường Vũ Lân.
Nguyên Ân Dạ Huy từ phía xa bắn lên, hai luồng Không Khí Pháo đồng thời đánh vào hai bên Đường Vũ Lân để ngăn hắn lại. Cùng lúc đó, nàng đã hoàn thành việc biến đổi Cự Ma Thái Thản. Cầm trong tay song chuỳ, nàng từ trên trời giáng xuống, rơi xuống phía sau Đường Vũ Lân, cùng Diệp Tinh Lan triển khai tiền hậu giáp kích.
Hứa Tiểu Ngôn đứng bên cạnh Nhạc Chính Vũ, thấp giọng nói: "Nhìn người ta một chút, Tinh Lan tỷ và Nguyên Ân không có yếu như các ngươi."
Nhạc Chính Vũ đảo mắt, "Không phải chúng ta yếu, mà là tên Tạ Giải kia yếu. Hắn bị một tiếng Long ngâm của Lão Đại chấn nhϊếp đến mức không thể phát huy ra sức chiến đấu của mình. Nếu không, sao ta lại thua thảm như vậy, ngay cả hồn kỹ thứ sáu cũng không dùng được. Hơn nữa, vừa rồi ta vẫn còn lực tái chiến nhé."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.