Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 846: Nên rời đi




Đường Vũ Lân vội vàng ngưng thần nội thị, hắn lập tức phát hiện vòng xoáy hồn lực vẫn còn trong cơ thể mình, mà quang điểm màu tím và màu xanh lá cũng còn. Những điều hắn học được đều khắc sâu trong đầu hắn.
Ảo cảnh này thật sự là đáng sợ, hắn vậy mà đã sống trong ảo cảnh thời gian hơn một năm.
"Tốc độ thời gian trong ảo cảnh gấp 4 lần bên ngoài, cho nên ngươi chỉ mới đến nơi này hơn ba tháng mà thôi." Tham Lam lão ma nói.
"Đồng bạn của ngươi vẫn chưa hoàn thành toàn bộ khảo nghiệm, bọn họ cần thêm thời gian. Ta muốn nói với ngươi là nếu sớm chấm dứt ảo cảnh trước khi hoàn thành toàn bộ khảo nghiệm thì không tốt với bọn họ. Bọn họ cần quá trình nguyên vẹn, cũng cần xây dựng lại nội tâm, ví dụ như tiểu tử kia." Ác Mộng lão ma chỉ Nhạc Chính Vũ.


Đường Vũ Lân lập tức nhớ đến tao ngộ bi thảm của Nhạc Chính Vũ, nhìn bảy vị lão ma một chút, lúc này mới xem như đã tin tưởng.
"Được rồi, ta nói cho các ngài biết. Đầu tiên, ta thật sự không biết sinh mệnh triều tịch và hủy diệt triều tịch bị dẫn động như thế nào. Chỉ là khi ta chấm dứt minh tưởng, đột nhiên cảm giác được năng lượng sinh mệnh xung quanh trở nên mãnh liệt. Sau đó ta bắt đầu nhìn thấy một hình ảnh kỳ lạ."
Sau đó, Đường Vũ Lân kể lại kỹ càng tất cả cảnh tượng hắn nhìn thấy, chỉ là che giấu trong vòng xoáy hồn lực của mình xuất hiện hai quang điểm.
Trong lòng hắn vẫn còn cảnh giác, đương nhiên không thể nói hết tất cả. Nhưng đồng thời, nói ra những thứ mình nhìn thấy, hắn cũng hy vọng có thể nghe chư vị lão ma phân tích một chút. Bọn họ là người hiểu rõ nhất năng lượng sinh mệnh và huỷ diệt trên Ma Quỷ Đảo, phân tích của bọn họ không hề nghi ngờ là rất đáng tin.


Nghe Đường Vũ Lân kể lại, bảy vị lão ma đồng loạt cau mày, dường như đang đau khổ suy tư.
"Không hề nghi ngờ, màu tím là hủy diệt, màu xanh lá chính là sinh mệnh. Tức là, người ngươi thấy trong ảo cảnh rất có thể là hình chiếu của Sinh Mệnh Nữ Thần và Hủy Diệt Chi Thần. Mà nơi để bọn họ thủ hộ chỉ có một, đó chính là Thần giới. Có lẽ những thứ ngươi thấy là nguyên nhân vì sao chúng ta không cảm ứng được Thần giới. Chuyện này quá quan trọng. Ta sẽ ghi lại chi tiết những gì ngươi nói, sau khi trở về ngươi đưa đến Hải Thần Các, để Các Chủ xem xét." Tham Lam lão ma nghiêm mặt nói.
"Được." Đường Vũ Lân lập tức gật đầu.
Tham Lam lão ma nói: "Nhưng vẫn không biết vì sao ngươi dẫn động những thứ này, lúc ấy ngươi còn cảm giác gì không? Quang điểm màu vàng kia là gì?"


Đường Vũ Lân nói: "Ta cũng không biết, chỉ là khi thấy nó, ta cảm thấy tâm tình mình chấn động rất lớn, tựa hồ rất đau đớn, giống như cảm giác khi gặp phải chuyện thương tâm, rất giống cảm giác khi cha mẹ ta đột nhiên rời đi."
Tham Lam lão ma khẽ gật đầu, "Điểm này kỳ quái, cũng rất khó phân tích. Như vậy đi, ngươi tiếp tục ở đây minh tưởng xem có thể lần nữa tiến vào trạng thái đó hay không, cảm nhận thêm ảo cảnh, đồng thời ở đây chờ đồng bạn của ngươi. Bất quá, chỉ cần ngươi đi ta khỏi ảo cảnh Ác Mộng thì không thể trở về nữa nên ngươi đợi ở đây đi."
"Được." Đường Vũ Lân lập tức đáp ứng, sau đó hắn liền nhìn về phía Thôn Phệ lão ma, "Đồ ăn ngon của chúng ta là thật sao? Còn có ... hay không?"
"Không có, không có. Tiểu tử ngươi ăn hết của ta rồi. Ngươi có biết ngươi đã ăn bao nhiêu thứ tốt không? Nơi này có sinh mệnh năng lượng nồng đậm như vậy, căn bản không cần ăn. Ngươi tự mình tu luyện đi." Thôn Phệ lão ma tức giận nói, thân hình lóe lên liền biến mất.
Đường Vũ Lân quay đầu nhìn về phía Lười Biếng lão ma, cho tới lúc này, sắc mặt Lười Biếng lão ma vẫn rất khó coi. Hắn dùng sức vung ống tay áo lên, xoay người biến mất.
Du͙ƈ vọиɠ lão ma cười ha ha, "Gia hoả Lười Biếng này bị đả kích không nhỏ, đồng bạn của ngươi thật đáng thương. Nhất định sẽ bị hắn phát tiết lửa giận. Tham Lam, ngươi thật sự không khảo nghiệm hắn hay sao? Trong chúng ta ngươi là lợi hại nhất."
Tham Lam lão ma lắc đầu, "Không cần, trừ phi có thể xoá đi một phần trí nhớ của hắn, nếu không sẽ không có hiệu quả gì. Tiểu tử này sẽ không bị tham lam làm mờ đôi mắt."
Đường Vũ Lân trong lòng oán thầm, hắn thích nhất chính là tham lam a! Từ nhỏ đã thích tiền.
Các vị lão ma lần lượt rời đi, cũng chỉ còn lại một mình Đường Vũ Lân, đồng bạn vẫn còn làm các sự tình khác nhau. Có thể nhìn thấy bọn họ bình an vô sự, Đường Vũ Lân cũng yên tâm, trừ minh tưởng, hắn cũng không nghĩ ra mình còn có thể làm gì. Đồng thời, hắn muốn cảm thụ một chút quang điểm màu tím và màu xanh lá trong cơ thể mình rốt cuộc có tác dụng gì.
Bất quá không như mong muốn, lần này hắn không thể tiến vào minh tưởng sâu. Hắn đã thử đi thử lại nhiều lần nhưng vẫn không cảm nhận được tác dụng của hai quang điểm kia.
Hồn lực tu luyện bình thường, vòng xoáy hồn lực xoay tròn bình thường, còn hai quang điểm màu tím và màu xanh lá kia dường như hoàn toàn không có liên quan đến Đường Vũ Lân, bất luận năng lượng gì trong cơ thể hắn đều không ảnh hưởng đến sự tồn tại của chúng.
Trong hiện thực một tháng, trong ảo cảnh của Ác Mộng lão ma đã 4 tháng trôi qua, sáu người khác của Sử Lai Khắc Thất Quái cũng lần lượt kết thúc hành trình ác mộng của mình.
Người thứ hai được Ác Mộng lão ma chấm dứt ảo cảnh là Diệp Tinh Lan, sau đó là Nguyên Ân Dạ Huy, Từ Lạp Trí, Tạ Giải và Hứa Tiểu Ngôn.
Nhạc Chính Vũ là người cuối cùng.
Khi đồng bạn nghe Đường Vũ Lân kể lại tình cảnh của Nhạc Chính Vũ, Hứa Tiểu Ngôn đỏ mặt tròn hai ngày, những người khác thực sự cười không nổi. Bọn họ chỉ cảm thấy sợ hãi. Đám lão ma này thật sự quá đáng sợ. Bọn họ đã khảo nghiệm nhân tính đến cực hạn.
Nhìn đồng bạn, Đường Vũ Lân cũng có cảm giác khác lạ. Mặc dù chỉ ở nơi này hơn bốn tháng, cho dù trong ảo cảnh cũng không đến hai năm, nhưng sau những trải nghiệm này, mọi người giống như đều đã trưởng thành. Không hề nghi ngờ, đây chắc chắn là hành trình bọn họ không bao giờ quên.
Bảy ngày sau đó, Nhạc Chính Vũ rốt cuộc đã tỉnh lại.
Khi thân thể hắn khẽ run lên và ánh mắt trở nên rõ ràng, người đầu tiên hắn nhìn thấy là Hứa Tiểu Ngôn.
Khóe miệng run lên, Nhạc Chính Vũ đặt mông liền té ngồi trên mặt đất, "Tiểu Ngôn, ta thực xin lỗi nàng." Nước mắt gần như lập tức trào ra.
Vẻ mặt mọi người đều cổ quái, Hứa Tiểu Ngôn vội vàng chạy lên, ôm lấy hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, "Chuyện đã qua rồi, tất cả đều đã kết thúc. Ngươi không làm gì sai, không có chuyện gì."
Sau hơn nửa giờ, Nhạc Chính Vũ mới dần hồi phục lại. Vừa nhắc tới Du͙ƈ vọиɠ lão ma, hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Các ngươi nên rời đi." Quang ảnh lóe lên, bảy vị lão ma đồng thời xuất hiện trước mặt bọn họ. Bọn họ có những biểu lộ và hình thái khác nhau. Nhìn thấy bảy người, trừ Đường Vũ Lân, sáu người khác đều không khỏi sợ hãi.
Đúng a! Thật sự rất đáng sợ, ở chỗ này bọn họ chịu quá nhiều tra tấn.
Tham Lam lão ma mỉm cười, "Tin rằng các ngươi sẽ luôn ghi nhớ tất cả cảm thụ ở nơi đây. Chúc mừng các ngươi, toàn bộ bảy người đều tốt nghiệp bình thường. Tất cả đều đã kiên trì đến cuối cùng, chuyện này thật không dễ dàng. Với tư cách là một đời Sử Lai Khắc Thất Quái mới, các ngươi là hợp cách. Hiện tại, các ngươi sắp tiến hành khảo nghiệm cuối cùng. Không có ai sẽ đưa các ngươi rời đi, các ngươi tự dựa vào sức mình. Ta phải nhắc nhở các ngươi, tiếp theo sẽ không còn là ảo cảnh, các ngươi tự mình phải đối mặt với Bắc Hải Quân Đoàn. Tất nhiên máy bay các ngươi trộm trở về đều là ảo cảnh, nhưng quá trình không hoàn toàn là giả, ít nhất ta có thể khẳng định, những quan quân các ngươi nhìn thấy trong ảo cảnh tuyệt đối hận các ngươi thấu xương. Được rồi, các ngươi tuỳ thời đều có thể rời đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.