Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 841: Đã từng là Sử Lai Khắc Thất Quái




Khi nghe thấy năm chữ Sử Lai Khắc Thất Quái, Đường Vũ Lân chỉ cảm thấy chấn động, tất cả tình huống không rõ ràng trước đây đều được giải thích rõ ràng. Hơn nữa, lúc này hắn có dự cảm, lão giả mập mạp này không nói dối, tất cả lời hắn nói đều là sự thật.
Nói đến đây, lão giả mập mạp và Du͙ƈ vọиɠ lão ma đều trầm mặc. Hiển nhiên là nhớ lại chuyện xưa là một trải nghiệm rất đau đớn với họ.
Du͙ƈ vọиɠ lão ma thở dài một tiếng, "Khi vừa tới gần Ma Quỷ Đảo, chúng ta đều rất khϊếp sợ. Hải vực nơi này đã xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất. Dưới sự trợ giúp của Liên Bang, chúng ta đã lên được đảo thông qua một số phương tiện khoa học kỹ thuật. Mà khi đó, Hải Hồn Thú xung quanh hải vực này rất nhiều, hơn nữa còn rất cường đại."


"Từ 4000 năm trước, Liên Bang đã ban bố sắc lệnh phải bảo vệ hồn thú, cố gắng hết sức không săn gϊếŧ chúng. Hải Hồn Thú là hệ thống hồn thú duy nhất còn tồn tại nguyên vẹn trên đại lục. Cho nên chúng ta khi đó cũng không thể lạm sát. Sau khi lên đảo, chúng ta bắt đầu một loạt hành động trinh sát. Chắc hẳn lúc đầu ngươi cũng cảm nhận được, nơi này cơ bản không có bất kỳ khí tức sinh mệnh nào, chỉ có hương vị huỷ diệt đáng sợ. Tất cả sinh cơ dường như đều bị tước đoạt. Chúng ta cũng cảm nhận được ở nơi này, chúng ta không thể sinh tồn quá lâu."
"Nhưng việc trinh sát vẫn phải tiếp tục, chúng ta đã nghiêm túc tìm kiếm tất cả trên hòn đảo, tìm kiếm tất cả sinh mệnh thể hay manh mối có thể có. Rốt cuộc, chúng ta đã tìm được mảnh vỡ huỷ diệt."


"Chúng ta khi đó có thực lực không yếu, ít nhất là mạnh hơn rất nhiều so với cấp độ hiện tại của các ngươi. Chúng ta tìm được sơn cốc, rốt cuộc cũng cảm nhận được sinh mệnh năng lượng tồn tại. Khi ấy, phản ứng đầu tiên của chúng ta là gặp được kỳ ngộ rồi. Kết quả là, bảy người chúng ta ở lại trong sơn cốc, tiến hành thêm một bước thăm dò."
"Nhưng lúc đó khác với bây giờ. Khi chúng ta đến Ma Quỷ Đảo thì khí tức huỷ diệt ở bên ngoài, khí tức sinh mệnh nội uẩn trong sơn cốc. Lúc đó mảnh vỡ huỷ diệt còn chưa toàn diện bộc phát nên khi chúng ta nhìn thấy mảnh vỡ huỷ diệt thì nó chỉ là một khối thuỷ tinh cực lớn, bên trong ẩn chứa năng lượng vô tận. Ngươi có thể tưởng tượng cảm giác lúc đó của chúng ta như thế nào không? Chúng ta cảm thấy mình đã nhặt được bảo vật rồi, hơn nữa còn là một bảo vật phi thường khó lường."


"Chúng ta thuộc về Sử Lai Khắc và đương nhiên chúng ta muốn mang bảo vật này về Sử Lai Khắc để nghiên cứu. Vì vậy, chúng ta thử lấy mảnh vỡ huỷ diệt ra, cũng vì thế mà bi kịch xảy ra."
Trên mặt lão giả mập mạp đầy bi thương, cầm một cái đùi gà trên bàn, dùng sức cắn một cái.
Du͙ƈ vọиɠ lão ma cười khổ nói: "Chúng ta đã kích phát mảnh vỡ huỷ diệt, gần như không có thời gian phản ứng, bảy người chúng ta đều bị năng lượng huỷ diệt kinh khủng trên đó xé thành từng mảnh nhỏ, hài cốt cũng không còn."
"A?" Đường Vũ Lân hô nhỏ một tiếng.
Lão giả mập mạp thở dài nói: "Lúc ấy, chúng ta cũng không cảm nhận được đau đớn gì, chỉ cảm thấy tất cả đều trở nên hỗn độn, xung quanh chợt mơ hồ, chợt rõ ràng, bỗng quang minh, bỗng hắc ám. Mọi thứ dường như đang trôi đi, lại giống như đang diễn ra rất nhanh."
Du͙ƈ vọиɠ lão ma tiếp lời nói: "Không biết qua bao lâu, cuối cùng chúng ta cũng dần tỉnh táo lại. Nhưng chúng ta cũng vĩnh viễn mất đi thân thể thuộc về mình. Chúng ta sống trên đảo trong trạng thái linh hồn và chúng ta có thể khống chế một phần năng lượng sinh mệnh và huỷ diệt ở nơi này."
"Về sau, chúng ta đã cẩn thận thảo luận. Chúng ta cho rằng xảy ra tình huống này rất có thể là do sinh mệnh năng lượng đã cứu chúng ta. Lực lượng huỷ diệt huỷ diệt thân thể chúng ta, sinh mệnh năng lượng lại kịp thời bảo hộ linh hồn của chúng ta nên mới có các lão ma tồn tại ở trạng thái kỳ dị như vậy. Là sinh mệnh năng lượng kéo dài tính mạng của chúng ta, để chúng ta có thể sống hơn ... nghìn năm."
"Chúng ta luôn thủ hộ nơi này, không để cho người hiếu kỳ tìm kiếm. Mà quần đảo Ma Quỷ này cũng từ một khắc đó mà thuộc về Sử Lai Khắc. Dù sao, đây là do chúng ta trả giá bằng sinh mệnh mới có được. Chúng ta không cách nào rời khỏi nơi này, bởi vì rời khỏi sinh mệnh năng lượng, chúng ta sẽ chết, linh hồn sẽ tiêu tán. Cho nên chúng ta luôn ở nơi này, đợi Học Viện Sử Lai Khắc đưa người ưu tú tới, giúp học viện huấn luyện ở trình độ nhất định."
Giống như lão giả mập mạp nói, sau khi hắn kể lại toàn bộ quá trình thì Đường Vũ Lân đã tin tưởng hắn. Bởi vì lời hắn nói hoàn toàn hợp lý, không thể chê vào đâu được.
Du͙ƈ vọиɠ lão ma buồn vô cớ ngồi đó, "Chúng ta sống lâu hơn người bình thường rất nhiều, nhưng chúng ta không thể trở lại Sử Lai Khắc, cũng không thể chứng kiến vẻ đẹp lộng lẫy của Hải Thần Đảo, cũng không thể cảm nhận thế giới loài người một lần nữa. Chúng ta chỉ có thể ở đây làm một lão ma."
Lão giả mập mạp nói: "Huấn luyện các ngươi đúng là có chút ác, cũng mang đến thống khổ không nhỏ. Nhưng các ngươi ngẫm kỹ lại xem, phương thức này có thể giúp các ngươi phát triển nhanh hơn. Không chỉ rèn luyện năng lực, mà còn rèn luyện tâm tính. Chỉ khi gặp phải ngăn trở mãnh liệt, ngươi mới nhận ra sinh mệnh quý giá cỡ nào, mới có thể đối mặt với thế giới này một cách cẩn thận hơn. Ngươi hiểu ý ta không?"
Đường Vũ Lân chậm rãi gật đầu, Ác Mộng lão ma dùng thủ đoạn uy hϊếp, Đường Vũ Lân đã học được lái máy bay, hấp thu năng lượng huỷ diệt và dung hợp với bản thân, để khí tức của hắn cũng có một phần thuộc về huỷ diệt, có thể tự do đi lại trong vùng biển này.
Đồ vật Thôn Phệ lão ma cho hắn ăn tuy rằng buồn nôn, nhưng mang lại cho hắn sinh mệnh năng lượng nồng đậm, trung hoà sự tàn phá do năng lượng huỷ diệt mang đến, để hắn có thể cảm thụ đầy đủ quá trình sáng tạo và huỷ diệt, để bản thân hắn được thăng hoa.
Căm Hận lão ma dùng thống khổ để rèn luyện tính kiên định của bọn họ, để bọn họ vững chắc lòng mình trong đau đớn.
Mà Du͙ƈ vọиɠ lão ma mang đến cho bọn họ là hồng trần luyện tâm, để bọn họ khắc sâu rằng phải luôn tỉnh táo trong du͙ƈ vọиɠ của bản thân.
Không hề nghi ngờ, tất cả sử dụng thủ đoạn tàn khốc mới khiến bọn họ trong thời gian ngắn bay vọt về chất, chuyển từ thành niên sang thanh niên, để thích ứng tốt hơn với xã hội.
Ngẫm lại, đây đều là rèn luyện hiếm có đối với bọn họ, là rèn luyện ở thế giới bên ngoài, ở trong học viện không thể học được.
Lão giả mập mạp mỉm cười, "Ngươi là người hoàn thành nhanh nhất, cho nên tiếp theo ngươi có thể yên tâm học tập ít gì đó với Du͙ƈ vọиɠ. Chờ sau khi học xong, ngươi có thể ở lại chờ đồng bạn của ngươi. Chờ đến khi tất cả đều thông qua, hoặc có người nào đó bỏ cuộc, các ngươi có thể cùng nhau rời đi. Dựa theo quy củ, người cùng đi thì phải cùng về."
Đường Vũ Lân nhẹ gật đầu.
Tuy rằng bây giờ hắn còn cảnh giác khiến hắn không thể nói ra lời nào tôn kính, nhưng trong lòng hắn đã tin tưởng tất cả.
Lão giả mập mạp đứng người lên, nhẹ gật đầu với Du͙ƈ vọиɠ lão ma, sau đó quay người đi về phía rừng cây, thân ảnh mập mạp dần biến mất.
"Ta nên gọi hắn là gì?" Đường Vũ Lân hỏi Du͙ƈ vọиɠ lão ma.
Du͙ƈ vọиɠ lão ma lắc đầu, "Ngươi không cần gọi hắn là gì, trước khi rời đi ngươi chắc sẽ không gặp lại hắn. Được rồi, chúng ta bắt đầu đi. Ta có thể dạy ngươi không ít, tuy rằng nhiều thứ không phải là năng lực chiến đấu thực tế, nhưng sẽ trợ giúp rất lớn cho ngươi khi thực chiến, ví dụ như thuật hoá trang và nguỵ trang."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.