Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 558: Cha mẹ bặt vô âm tín




Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
- --
Mắt thấy trước mặt hai người dần dần chồng chất những chiếc mâm cao như núi, mọi người không khỏi nở nụ cười. Hai tên này, “sức chiến đấu” so với bình thường còn dữ dội hơn!
"Các ngươi thật đúng là có sức ăn! Lương thực dự trữ trong kho của quán đều đã bị các ngươi ăn sạch!" Ông chủ quán ăn đã sớm há hốc mồm.
Mấy năm không gặp, Đường Vũ Lân đã trưởng thành rất nhiều, nhưng thông qua lượng cơm ăn, ông chủ vẫn có thể nhận ra được tên tiểu tử ngày nào.
"A, cũng no được 8 phần 10 rồi." Đường Vũ Lân nói đầy thỏa mãn.
Từ Lạp Trí ngẩng đầu lên, Diệp Tinh Lan đưa sang một tờ giấy, hắn lau miệng, "Kỳ thực ta cũng đã sớm ăn no, nhưng ta lại muốn nhìn thử xem, chênh lệch giữa ta và ngươi lớn đến mức nào."
Đường Vũ Lân tức giận: "Vậy không phải là ngươi đang lãng phí đồ ăn sao? Còn không bằng chừa lại cho ta."
"Tính tiền đi. Tổng cộng là 16,430 đồng liên bang, tính các ngươi 16,000 là được rồi." Ông chủ tiệm đi tới trước mặt Vũ Trường Không và nói.
Trong 10 người này, chỉ có một mình ông thầy này là người trưởng thành, Thái lão nhìn qua đã lớn tuổi, những người còn lại đều là thiếu niên.
Vũ Trường Không nhìn về phía Đường Vũ Lân, vào lúc này Đường Vũ Lân lại đang ngửa đầu nhìn trời, cứ nhứ thể hắn có thể nhìn xuyên tường thấy được bầu trời bên ngoài vậy.
"Đây..." Vũ Trường Không đành đưa tiền ra trả.
Đường Vũ Lân nhảy cẫng lên, "Vũ lão sư vạn tuế! Sao thầy lại tính tiền vậy, em đã nói là em trả rồi mà! Dù gì thì em cũng có thể được tính là một nửa thổ địa của khu này."
"Được tiện nghi còn ra vẻ đúng hay không?" Vũ Trường Không lườm hắn một cái, bên trong ánh mắt lạnh lùng còn mang theo một nét u oán.
"Không có!" Đường Vũ Lân lập tức im tiếng.
"Đi thôi." Thái lão đứng lên. Bọn họ vừa mới đến Thiên Hải Thành, vừa vặn trùng vào giờ cơm, nên được Đường Vũ Lân dẫn tới nơi này dùng bữa. Một bữa cơm như thế này, số tiền đúng là không hề nhỏ. Bất quá đối với một vị Phong Hào Đấu La như bà mà nói, nhiêu đây căn bản không tính là gì.
Địa điểm tập hợp Liên Bang định ra lần này, là ở Thiên Hải Đại Tửu Điếm.
Đoàn đại biểu của Tinh La Đại Lục sẽ dần dần đi tới nơi này tập hợp, sau đó sẽ từ cảng của Thiên Hải Thành rời đi bằng đường thủy. Thời điểm bọn họ tới đây cũng dùng thuyền lớn, lần này phía Đấu La Đại Lục cũng sẽ phái một chiếc thuyền lớn tuỳ tùng. Đây cũng là để một năm sau đón đoàn đại biểu của Đấu La Đại Lục, nhóm người Đường Vũ Lân, trở về.
Thiên Hải Đại Tửu Điếm là tửu điếm sang trọng nhất Thiên Hải Thành.
Nhóm người bên kia, rất nhanh sẽ tìm tới nơi này. Dù sao, không phải mỗi tòa thành thị của Đấu La Đại Lục đều lớn như nhau.
Vũ Trường Không phụ trách xử lý hết thảy các thủ tục. Sử Lai Khắc học viện ở bất kỳ nơi nào đều là “biển chữ vàng”. Rất nhanh, công tác ghi danh, nhận phòng liền hoàn tất. Vũ Trường Không và Thái lão đều có một phòng riêng, các học viên chia 2 người/phòng. Đường Vũ Lân - Tạ Giải, Từ Lạp Trí và Nhạc Chính Vũ. Nguyên Ân Dạ Huy - Diệp Tinh Lan, Cổ Nguyệt và Hứa Tiểu Ngôn.
"Trước tiên mọi người nghỉ ngơi một chút, sau đó tự do hoạt động. Nhưng buổi tối trước khi trời tối hẳn, nhất định phải trở về." Vũ Trường Không căn dặn.
Đường Vũ Lân vốn còn lo lắng Thái lão có thể nào sẽ nhằm vào bọn họ hay không? Nhưng hiện tại xem ra, Thái lão có vẻ rất hiền hoà, dọc theo đường đi đều không trực tiếp ra mặt, hết thảy hành trình đều là lão sư Vũ Trường Không sắp xếp. Việc này khiến cho Đường Vũ Lân thở phào nhẹ nhõm thấy rõ. Dù sao vị này cũng là Phong Hào Đấu La, chỉ cần bà không làm khó dễ mấy người mình, có bà đi cùng đương nhiên là chuyện tốt, đem lại cảm giác an toàn tuyệt đối.
"Buổi tối mọi người muốn ăn cái gì?" Trước khi trở về phòng, Đường Vũ Lân hướng về các bạn bè hỏi.
Đi ở trước nhất, thân thể Thái lão chợt cứng đờ thấy rõ, sau đó bước nhanh hơn, trên mặt không nhịn được bật cười. Không phải là hắn ta vừa mới ăn xong sao? Tên nhóc này, đúng là một kẻ tham ăn!
Phòng của Thiên Hải Đại Tửu Điếm vô cùng tốt, dù cho là phòng hai người cũng đã rộng 60 – 70 mét vuông. Kéo màn cửa sổ ra, đối diện là biển rộng.
Ngắm cảnh biển ngoài khung cửa, không khỏi khiến cho tâm tình người ta cảm thấy có chút trống trải.
Đường Vũ Lân từ nhỏ đã lớn lên ở thành thị ven biển, đối với biển, vô hình trung có một loại cảm giác thân cận.
Chỉ là, lúc này hắn nhìn ra biển rộng, trong đầu lại hiện ra cảnh tượng khi còn bé, cha, mẹ dẫn theo mình và Na Nhi chơi đùa bên bờ biển.
Cha, mẹ, hai người đến tột cùng đang ở nơi nào? Tại sao thời gian dài như vậy trôi qua, hai người còn không liên hệ với con?
Nghĩ tới đây, trong lòng Đường Vũ Lân đột nhiên ngập tràn kích động. Hắn lấy Hồn Đạo Bộ Đàm của chính mình ra, bấm một dãy số.
Chuông reo, reo mãi cửa buổi trời, mới có một thanh âm trầm thấp bắt máy.
"Mang Thiên lão sư!" Đường Vũ Lân kêu lên.
"Vũ Lân à!? Sao rồi, ở học viện bên kia vẫn thuận lợi chứ?" Thanh âm Mang Thiên so với thời điểm dạy dỗ Đường Vũ Lân trước đây, có vẻ nhu hòa hơn rất nhiều.
Đường Vũ Lân nói: "Rất thuận lợi, lão sư, ngài có khỏe không?"
Mang Thiên nói: "So với trước đây không có gì khác nhau cả, rất khỏe!"
Từ sau khi Đường Vũ Lân bái Mộ Thần làm sư phụ, Mang Thiên cũng đã không tiếp tục chỉ dạy cho hắn thêm cái gì. Trên thực tế, luận về trình độ đoán tạo, thậm chí Đường Vũ Lân đã ở trên ông. Nhưng một ngày làm thầy, cả đời làm cha! Sự tôn kính của Đường Vũ Lân dành cho ông chưa bao giờ có nửa điểm hạ thấp.
"Lão sư..." Đường Vũ Lân khựng lại một chút. Không biết tại sao, trong lòng hắn lại hơi có chút sợ hãi. Hắn đặc biệt hy vọng có thể thu được tin tức của cha mẹ, nhưng lại sợ tin tức nhận được là không tốt.
"Bọn họ vẫn như trước không hề liên lạc với ta." Hiển nhiên là Mang Thiên hiểu rõ hắn muốn hỏi gì.
Sắc mặt Đường Vũ Lân trầm lại, than nhẹ một tiếng, "Đều đã lâu như vậy rồi, cha mẹ cũng không biết đang ở nơi nào. Mang Thiên lão sư, bọn họ không có việc gì, có đúng hay không?" 
Mang Thiên đáp đầy khẳng định: "Bọn họ nhất định là không có việc gì! Lúc trước cha con đã nhắn lại rất rõ ràng, đối với những người bắt bọn họ đi mà nói, bọn họ cực kỳ có giá trị. Đã có giá trị lợi dụng, đương nhiên sẽ không có nguy hiểm quá to lớn. Con cũng không cần quá mức lo lắng. Hiện tại con đã làm rất tốt, cứ dựa theo con đường cha con đã nói mà tiếp tục đi tới. Chờ sau khi con có thể thuận lợi tốt nghiệp từ Sử Lai Khắc học viện, ta tin rằng con cũng sẽ có khả năng đi tìm hắn."
"Vâng." Đường Vũ Lân đáp lời.
Đúng vậy! Chỉ khi mình đủ mạnh, mới có thể đi tìm kiếm cha mẹ, lại một lần nữa trở lại bên cạnh bọn họ.
Bất luận bọn họ ở nơi nào, trái tim của chính mình, trước sau đều cùng chung nhịp đập với họ.
Ngắt máy, tâm tư vốn có chút uể oải của Đường Vũ Lân một lần nữa tràn đầy sức sống. Để tìm lại cha mẹ, chính mình cũng nhất định phải nỗ lực. Cha đã nói, ở trên thế giới này, người duy nhất mà mình có thể hoàn toàn dựa vào, cũng như tín nhiệm, cũng chỉ có chính mình. Chỉ có khi thực lực của chính mình đủ mạnh, mới có thể tìm ra được bọn họ. Vậy thì đợi sau này mình đóng góp một chút cống hiến cho Đường Môn, hẳn là sẽ có thể phát động sức mạnh tông môn, đúng chứ? Không phải Đường chủ đã nói sao? Coi như là ở bất kỳ nơi nào trên đại lục, cũng đều có thế lực của Đường Môn.
"Vẫn không có tin tức của cha mẹ sao?" Thanh âm Tạ Giải từ phía sau truyền đến.
Đường Vũ Lân nhẹ nhàng lắc đầu, "Vẫn chưa có. Chuyến này đi một lần chính là một năm, hi vọng lúc trở về, sẽ có thể nhận được tin tức tốt."
Tạ Giải nói: "Nhất định là như vậy! Nói không chừng khi đó, cha mẹ ngươi đã ở nhà chờ ngươi rồi đấy?"
"Cảm ơn." Đường Vũ Lân cười cười, đi trở về bên giường, bắt đầu ngồi xuống minh tưởng.
Mấy ngày sau, phần lớn thời gian Đường Vũ Lân đều ở lại trong tửu điếm tu luyện. Bất luận thế nào, đều phải trước tiên vượt qua được mốc 40 cấp đã rồi lại nói. Đến cấp 40, tất nhiên bản thân mình sẽ có thể thoát thai hoán cốt.
Về phần phong ấn Kim Long Vương, hắn cũng không cảm thấy quá lo lắng. Hắn đã đột phá tầng phong ấn thứ tư, dựa theo ý tứ của Lão Đường, chí ít ở trong vòng 2 năm, chỉ cần thân thể của hắn không xuất hiện vấn đề đặc thù, thì sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào. Đương nhiên, có vài thứ vẫn là nên sớm chuẩn bị thì hơn.
Đường Vũ Lân đã từng hỏi Lão Đường, nếu như mình dùng Đấu Khải, cường độ thân thể có thể có được năng lực chịu đựng mạnh hơn chút nào không?
Lão Đường cũng không xác định, tựa hồ đối với Đấu Khải, ông ta cũng không nắm rõ.
Ròng rã 3 ngày sau, Đường Vũ Lân mới nhận được tin tức, mọi người đã đến đông đủ. Đoàn đại biểu của Tinh La Đại Lục sắp khởi hành trở về Tinh La Đại Lục.
Thiên Hải Đại Tửu Điếm, tầng một, người đông như mắc cửi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.