Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 438: Đại tỷ, ta nghĩ đây là một hiểu lầm




Biên soạn: Đức Uy
Bản convert lấy từ truyencv.com
---
Hỏa Hồ Lô lúc này cũng rảnh tay, Hồn Hoàn trên người Diễm Phượng lóe lên, một đoàn Xích Kim Hỏa Cầu bắn ra, nhắm thẳng đến trước ngực Đường Vũ Lân.
Đây chính là Đấu Khải!
Công phòng nhất thể Đấu Khải! 
Đường Vũ Lân rõ ràng cảm giác sức mạnh, đặc tính cường hãn của Kim Long Trảo, sau khi truyền vào bên trong Đấu Khải của đối phương, trong nháy mắt liền bị phân tán đều vào mỗi một góc bên trong, ngay cả đặc tính Nát Tan cũng không thể kích phát ra được.
Sau đó chờ hắn, chính là sự hung hăng phản kích của đối phương.
Đường Vũ Lân dù có mạnh lên, nhờ vào Kim Long Kinh Thiên và Hữu Quyền Đấu Khải phụ trợ, nhiều nhất cũng chỉ tương đương cường giả tứ hoàn Hồn Tông. Mà đối thủ trước mặt, lại là Nhất Tự Đấu Khải Sư chân chính đấy!
Cánh tay phải vận lực, nỗ lực đem đối thủ đẩy lên. Về phương diện lực lượng, Đường Vũ Lân cực kỳ tự tin. Cùng lúc đó, một cây Lam Ngân Thảo từ dưới thân hắn chui ra, đẩy mạnh một cái trên mặt đất, thay đổi phương hướng của hắn, cố gắng né tránh Phượng Hoàng cùng Hỏa Cầu.
Nhưng hai loại công kích này đều có thể thay đổi phương hướng, tùy theo thân hình hắn thay đổi vị trí mà truy sát.
Ngay lúc này, một cây Băng Mâu lặng yên không một tiếng động đến nơi, vừa vặn đâm trúng ở bên trên Phượng Hoàng Lửa. Phượng Hoàng Lửa bị trong nháy mắt nổ tung, lực dư chấn trực tiếp khiến Đường Vũ Lân bị bắn ngược ra ngoài.
Hồn lực chênh lệch không chỉ một cảnh giới! Dù cho là có Thị Huyết Bánh Bao Đậu chống đỡ, Đường Vũ Lân cũng cảm thấy lần nổ tung này, ngũ tạng như bị thiêu đốt. Từng đạo tia kiếm giao nhau tạo thành một tấm lưới, ngăn cản đoàn Hỏa Cầu đang truy kích hắn. Hỏa Cầu lại bạo, tiếng kêu rên của Diệp Tinh Lan cũng theo đó truyền đến.
Luận về kinh nghiệm thực chiến, luận về kỹ xảo chiến đấu, Đường Vũ Lân bọn họ đều sẽ không yếu hơn Diễm Phượng. Nhưng vấn đề là, cấp độ hồn lực kém hơn quá nhiều. Nàng ta nắm giữ Nhất Tự Đấu Khải, chỉ riêng phương diện phòng ngự, Đường Vũ Lân bọn họ hiện tại đã rất khó lòng phá vỡ.
Tạ Giải lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở sau lưng Diễm Phượng. Quang Long Chủy, Ảnh Long Chủy đồng thời xuất hiện, đâm vào trên hai vai của Diễm Phượng.
Nhưng toàn thân Diễm Phượng được Nhất Tự Đấu Khải bao trùm chỉ có ánh sáng lóe lên một cái, một chớp mắt tiếp theo, một tầng hào quang màu đỏ rực cũng đã bộc phát ra, trực tiếp đem hắn đánh bay ra ngoài.
Phá không được lớp phòng ngự, thế thì còn đánh như thế nào?
Diễm Phượng đã sắp sửa chưởng khống toàn cục.
Chính vào lúc này, cảm giác uy hiếp đột nhiên truyền đến, ở bên trong tầm mắt của nàng không hề có điểm báo trước xuất hiện thêm một quả cầu ánh sáng. Quang Cầu vô cùng huyễn lệ, bên trong có bốn màu Lam, Hồng, Hoàng, Thanh *. Vầng sáng bốn màu lưu chuyển, quả cầu ánh sáng chỉ to bằng nắm tay, mắt thấy đã sắp đến trước mặt nàng.
* Xanh đậm, Đỏ, Vàng, Xanh da trời.
Diễm Phượng không dám khinh thường, đệ tứ Hồn Hoàn trên người sáng lên, Hỏa Hồ Lô đột nhiên phóng lớn thêm mấy phần, sau đó đoàn đoàn Hỏa Cầu liên tiếp phun ra ngoài. Cơn mưa Hỏa Cầu khác nào đạn pháo nổ đùng đùng, trong nháy mắt đã chặn đứng đường đi của Tứ Sắc Quang Cầu.
Tiếng nổ vang rền vang lên dồn dập, trong lúc nhất thời, trong không khí tràn ngập Nguyên Tố Bão Táp hừng hực.
Đường Vũ Lân lúc này đã rơi xuống đất, Huyền Thiên Công vận chuyển, giúp bình ổn nhiệt độ trong cơ thể. Thân thể hắn cường hãn, cũng không hề bị thương. Nhưng trận chiến này thật sự không có cách nào đánh được! Hiện tại chỉ có thể trông chờ ở Cổ Nguyệt.
Sự thực chứng minh, sức phòng ngự của Nhất Tự Đấu Khải tuyệt đối là trâu bò. Nguyên Tố Bão Táp tàn phá bừa bãi đầy đủ 5, 6 giây, thật vất vả mới dần dần thu hồi lại. Diễm Phượng vẫn như trước đứng sừng sững ở chỗ đó, chân không hề động một chút nào. Bên trên Đấu Khải, xích kim hỏa diễm hào quang lưu chuyển, thậm chí không có nửa phần mờ đi. Trên đỉnh đầu, Hỏa Hồ Lô đã lần thứ hai nhắm ngay vào Đường Vũ Lân.
"Đại tỷ, ta nghĩ…ta nghĩ đây là một hiểu lầm." Đường Vũ Lân cười khổ nói.
Chính vào lúc này, tiếng còi báo động chói tai vang lên, cách đó không xa, 3 nhân ảnh đang hướng về bên này bay nhanh tới.
Cái kia rõ ràng là 3 đài Cơ Giáp, điểm khác nhau với Thiên Đấu Thành chính là, 3 chiếc Cơ Giáp này tất cả đều là màu vàng, cũng không có màu tím.
"Dừng tay!" Âm thanh điện tử truyền đến một tiếng hét lớn.
Diễm Phượng đang chuẩn bị hạ thủ, lại không thể không ngừng tay. Miệng Hỏa Hồ Lô dựng thẳng lên trên, hừ lạnh một tiếng, hướng về Đường Vũ Lân trợn mắt nhìn chằm chằm.
Sau đó nàng đột nhiên kinh ngạc phát hiện, tiểu hài tử trước kia chủ động công kích mình, lúc này trên mặt dĩ nhiên lại là một vẻ tràn đầy bi phẫn.
3 chiếc Cơ Giáp từ trên trời giáng xuống, thân hình khổng lồ của Cơ Giáp màu vàng cao tới 10 mét, một thoáng đã đem song phương tách ra.
"Oa! Hu hu hu!!!" Tiếng khóc đột nhiên vang lên, Hứa Tiểu Ngôn ôm lấy Diệp Tinh Lan bên cạnh liền khóc lớn lên.
Tạ Giải cúi đầu, tràn đầy vẻ cô đơn; Diệp Tinh Lan lại có chút sững sờ, Từ Lạp Trí ngồi chồm hỗm trên mặt đất, Cổ Nguyệt mặt không hề cảm xúc, chỉ có đáy mắt lóe lên một ý cười.
Đường Vũ Lân ưỡn ngực, đem Cổ Nguyệt kéo đến phía sau mình, vẻ bi phẫn trên mặt càng nồng đậm thêm mấy phần.
"Chấp pháp giả, ngài tới thật đúng lúc, ngài nhanh cứu lấy chúng ta đi. Các ngươi đến chậm một bước, chúng ta có lẽ đã bị nàng ta thiêu chết."
"Cái gì?" Diễm Phượng trong lúc nhất thời còn không kịp phản ứng lại, rõ ràng là bọn họ động thủ trước mà!
Âm thanh điện tử từ bên trong Cơ Giáp truyền đến, "Đến cùng là chuyện gì xảy ra? Tại sao ngươi lại hướng về mấy người thiếu niên này động thủ? Nhất Tự Đấu Khải Sư?"
Diễm Phượng bởi vì là vừa mới ở Truyền Linh Tháp đăng kí Nhất Tự Đấu Khải Sư, nên những vị chấp pháp giả này cũng không quen biết nàng. Nhưng thời điểm bọn họ nói đến vài chữ Nhất Tự Đấu Khải Sư, rõ ràng tràn ngập sự cảnh giác. Bọn họ tuy rằng có ba chiếc Cơ Giáp, nhưng chỉ là Cơ Giáp màu vàng. Hơn nữa, tu vi của bọn họ, tuyệt đối không phải là đối thủ của một tên Nhất Tự Đấu Khải Sư.
"Ngươi đừng nghe đám kẻ ác bọn họ cáo trạng trước, rõ ràng là bọn họ trước tiên ra tay với ta." Diễm Phượng cả giận nói.
Đường Vũ Lân chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, mặt đầy sợ hãi nói: "Ngươi…ngươi nói cái gì? Chúng ta ra tay với ngươi? Ngươi là Nhất Tự Đấu Khải Sư đó! Chúng ta chỉ là mấy tên Tiểu Hồn Sư! Chấp pháp giả thúc thúc, ta năm nay 14 tuổi, các bạn của ta nhỏ nhất mới 13 tuổi. Ngài cảm thấy, chúng ta dám cùng với một vị Nhất Tự Đấu Khải Sư động thủ sao?"
Diễm Phượng đã sắp bị tức chết rồi, thân thể có chút run run, nói: "Ngươi ngậm máu phun người, rõ ràng là ngươi trước tiên ra tay với ta, khi đó các ngươi còn không biết ta là Nhất Tự Đấu Khải Sư. Chúng ta căn bản là không quen biết."
Đường Vũ Lân không chút do dự nói: "Chúng ta không quen biết, vậy tại sao chúng ta lại hướng về ngươi động thủ? Ta rõ ràng nghe thấy, ngươi nói ngươi mới vừa trở thành Nhất Tự Đấu Khải Sư, muốn tìm người thử nghiệm. Sau đó ngươi thấy chúng ta, lại đột nhiên một cái tát đánh về phía ta, chúng ta lúc này mới không thể không phòng ngự. Lão sư của ta đã dạy chúng ta, năng lực càng lớn, trách nhiệm lại càng lớn! Tuy ngươi thân là Nhất Tự Đấu Khải Sư, nhưng lại ỷ mạnh hiếp yếu, khi phụ chúng ta những hài tử này! Ngươi còn không thấy ngại mà đổi trắng thay đen?" 
Hứa Tiểu Ngôn tiếng khóc càng lớn hơn, cả người đều sắp treo ở trên người Diệp Tinh Lan. Diệp Tinh Lan quay đầu đi chỗ khác.
Tạ Giải thở dài một tiếng.
Cùng ở với Đường Vũ Lân thời gian dài, kỹ xảo diễn xuất của hắn cũng có tiến bộ rõ ràng.
Song phương bên nào cũng cho là mình đúng, chấp pháp giả cũng có chút sửng sốt. Nhưng không nghi ngờ chút nào, ba tên chấp pháp giả theo bản năng đều nghiêng về phía nhóm người Đường Vũ Lân.
Đây chính là ưu thế của tuổi còn nhỏ! Nhìn kiểu nào, bọn họ cũng không giống như là sẽ chủ động khiêu khích một tên Nhất Tự Đấu Khải Sư.
"Các ngươi đều theo chúng ta về Truyền Linh Tháp, trước tiên lấy video quản chế xem lại, sau đó lại phân định thị phi." Chấp pháp giả cầm đầu nghiêm túc nói.
"Được!" Đường Vũ Lân không chút do dự đáp ứng một tiếng.
Diễm Phượng nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu hỗn đản, chờ thời điểm chứng cứ đặt ngay trước mặt, ta xem ngươi còn làm sao nói hươu nói vượn."
Nàng thực sự là tức giận đến không thở nổi mà!
Ba đài Cơ Giáp xoay người, thành trận hình tam giác bao vây Diễm Phượng ở trung ương, "Đi thôi. Xin ngươi trước tiên hãy thu hồi Đấu Khải!"
Đây rõ ràng là đang phòng bị nàng đột nhiên bỏ trốn!
Diễm Phượng giận dữ, cả giận nói: "Con mắt các ngươi bị mù sao? Thị phi đều không phân được? Ta không thu thì thế nào?"
Ánh sáng trên ba đài Cơ Giáp đồng thời lóe lên, ba khẩu Hồn Đạo Pháo cũng đã nhắm vào người nàng.
"Chấp pháp giả thúc thúc, các ngươi đã thấy chưa. Nàng ta chính là ương ngạnh lớn lối như vậy." Đường Vũ Lân vừa nói, vừa lập tức lui về phía sau, tựa hồ e sợ bị nàng đuổi cùng giết tận vậy.
Diễm Phượng thực sự là nhịn không được, "Ta thiêu chết ngươi!" Nàng nổi giận gầm lên một tiếng, hơi lắc người, đã hướng về phương hướng của Đường Vũ Lân nhào tới.
3 đài Cơ Giáp không phải là ngồi không, 3 khẩu Hồn Đạo Pháo không chút do dự bắn ra, 3 viên Hồn Đạo Đạn Pháo đột nhiên bạo phát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.