Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 177: Vạn Niên Hồn Kỹ




Biên soạn: Đức Uy
Bản convert lấy từ truyencv.com
---------------------------------------------- 
Như vậy, sự sợ hãi của chúng bắt nguồn từ nơi nào? Đường Vũ Lân thông qua tinh thần của mình cảm thụ, thử hỏi dò điều gì đã phát sinh.
Loại hỏi dò này thuần túy dựa trên tinh thần tương liên, là hắn tưởng tượng trong đầu. Hắn không biết phương pháp này có hiệu quả hay không, nhưng thử nghiệm nói chung cũng không có hại gì.
Nương theo tinh thần lực hòa vào, sự cảm thụ của Đường Vũ Lân dần trở nên rõ ràng hơn, sự sợ hãi trở nên ngày càng mãnh liệt.
Từ nơi nào? Sự sợ hãi khởi nguồn từ nơi nào? Hắn không ngừng hỏi dò.
Đột nhiên, trong ý thức của hắn, mơ hồ cảm nhận được tất cả Lam Ngân Thảo tựa hồ đều ngã về một phương hướng, các phiến lá đều chỉ về bên đó.
"Ở nơi đó." Đường Vũ Lân đột nhiên mở hai mắt ra, tay phải chỉ về hướng mình cảm nhận được.
Vũ Trường Không thực lực cỡ nào, không chút do dự chém ngang một kiếm, Thiên Sương Trảm to lớn hủy thiên diệt địa, chỗ nó đi qua khói đen bị chém vụn trong nháy mắt. Khí tức cực hàn khuếch tán, lan tràn ra xa xa, khiến đa phần thực vật chung quanh đều tràn ngập một tầng băng sương.
"Ô!" Tiếng kêu trầm thấp vang lên, một đoàn tử quang từ đằng xa bạo phát, hắc vụ tựa như trăm sông đổ về một biển hướng về vị trí trước đó hội tụ lại.
Thiên Sương Trảm rơi vào trong tử quang lập tức tán loạn, hóa thành vô số đạo ánh sáng.
Đường Vũ Lân rốt cục cũng nhận ra, thứ bóng tối vô tận đang dần bào mòn thể lực và tinh lực của bọn họ, lại là một sự bài trí vô cùng hiểm độc của một con Hồn Thú.
Đó là một con đại viên hầu màu đen, thân cao vượt quá 2 mét. Kỳ lạ nhất chính là, trên trán của nó có một đoạn lông tơ vàng tựa như ngọn hỏa diễm đang bừng cháy. Thân thể nhìn qua cũng không đặc biệt cường tráng, nhưng lại có vẻ khá linh hoạt.
Bộ lông đen toàn thân tỏa ra một vầng tử quang nhàn nhạt, bên trong đôi mắt kim quang lấp lóe không ngừng, ánh mắt linh động đang nhìn chăm chú Đường Vũ Lân cùng Vũ Trường Không. Tựa hồ bởi vì bị phát hiện mà có vẻ hơi ngạc nhiên.
Đây là Hồn Thú gì? Trong ký ức của Đường Vũ Lân không hề có sự tồn tại của nó.
"Tam Nhãn Ma Viên! Cẩn thận, đây là Vạn Niên Hồn Thú, đã luyện hóa ra con mắt thứ ba, rất khó đối phó." Vũ Trường Không vừa căn dặn Đường Vũ Lân, vừa hướng thẳng đến Tam Nhãn Ma Viên nhào tới.
Khi trước dù đối mặt với bất kỳ Hồn Thú nào, hắn cũng chưa từng khẩn trương như vậy, chưa bao giờ chủ động xuất kích. Lúc này lại lựa chọn như vậy chỉ có một nguyên nhân, trước mặt Tam Nhãn Ma Viên, hắn không nắm chắc có thể bảo vệ tốt Đường Vũ Lân bên cạnh mình.
Tam Nhãn Ma Viên hơi nhếch miệng, lộ ra răng nanh trắng dã, hơi lắc người, khác nào một luồng gió xoáy tiến lên nghênh đón.
Mắt thấy song phương sắp tiếp xúc, đột nhiên, một cảm giác nguy hiểm tột độ truyền vào trong ý thức Đường Vũ Lân. Hắn cảm giác được một sự sợ hãi như sinh ly tử biệt truyền đến từ Lam Ngân Thảo dưới chân.
Hắn không chút do dự nhảy về phía trước, đồng thời tránh sang một bên, một dây Lam Ngân Thảo phóng ra, quấn lấy một cây đại thụ phía trước, một lần nữa mạnh mẽ thay đổi phương hướng.
Sự thực đã chứng minh cảm giác của hắn là đúng. Vũ Trường Không cùng con Tam Nhãn Ma Viên kia vậy mà xuyên qua nhau. Tam Nhãn Ma Viên đã biến thành một đoàn hắc vụ tiêu thất giữa không trung. Một thân ảnh cùng lúc đó xuất hiện tại vị trí của Đường Vũ Lân khi trước, lợi trảo lóe lên. Hào quang màu tím thẫm trên không trung đan dệt thành một tấm lưới lục giác đổ ập xuống, nếu lúc nãy Đường Vũ Lân vẫn đứng ở nơi đó, hẳn thân thể đã hóa thành bột mịn.
Mồ hôi lạnh trong nháy mắt thấm đẫm lưng áo, con Hồn Thú này thực sự quá khủng bố, ngay cả Vũ lão sư cũng bị nó đùa bỡn.
"Hừ!" Vũ Trường Không hừ lạnh, bên trong rõ ràng mang theo sự tức giận, Đường Vũ Lân chỉ cảm thấy sau lưng chớp động, sau đó vô số tia kiếm màu lam nổ tung, bao trùm lấy toàn thân Tam Nhãn Ma Viên.
Tam Nhãn Ma Viên am hiểu nhất chính là hắc ám cùng tinh thần hai loại thuộc tính, nhưng nhưng không am hiểu năng lực không gian. Lúc trước là nó dựa vào ảo giác che đậy ánh mắt Vũ Trường Không. Tình huống như vậy không thể lặp lại lần hai.
Tử quang trong mắt Vũ Trường Không ánh lên, Tử Cực Ma Đồng toàn diện thôi thúc, Thiên Sương Kiếm - Vết Sương vô hạn từ bốn phương tám hướng bao trùm khắp mọi nơi.
Tam Nhãn Ma Viên cũng thật sự tuyệt vời, nó cúi thấp người, trên người bắn ra một đoàn tử quang nồng đậm, trong nháy mắt tụ thành một quang cầu phòng hộ, đem Vết Sương ngăn trở ở bên ngoài, đồng thời tạo thành một lực đẩy to lớn, nỗ lực đem Vũ Trường Không đánh văng ra.
Không chỉ như vậy, tay trái của nó lặng yên vung lên, một đoàn tử quang xẹt ngang qua chân của Vũ Trường Không, vẫn như trước đánh về Đường Vũ Lân đang cắm đầu chạy thục mạng ở phía xa.
Mịa, ta đã gây thù chuốc oán gì với nhà ngươi, mà ngươi lại toàn dí đánh ta!?
Đường Vũ Lân không dám thất lễ, lại dùng một nhánh Lam Ngân Thảo khác đã được chuẩn bị sẵn, kéo lấy thân thể nâng lên.
Một đoàn quang diễm màu tím phun vào vị trí khi trước của hắn, thực vật nó chiếu vào bị thiêu đốt thành tinh thể màu tím tro, dần dần tan biến. Nhìn qua vô cùng mỹ lệ, nhưng làm cho sắc mặt Đường Vũ Lân trở nên trắng bệch.
Sau khi thuộc tính "Hắc Ám" đạt tới trình độ nhất định, dĩ nhiên sẽ là bộ dáng này, quá khủng bố!
Một bên khác, Vũ Trường Không hiển nhiên sẽ không cho Tam Nhãn Ma Viên có cơ hội trốn thoát. Khi Vết Sương bị văng ra, thân thể của hắn mạnh mẽ va chạm cùng con hung thú. Mắt thấy sắp bị tử quang đánh trúng, nó liền trở nên hư huyễn.
Một thoáng né sang một bên tránh được phương hướng công kích mạnh nhất của Tam Nhãn Ma Viên, cùng lúc đó Thiên Sương Kiếm chém ngang, thôi động hồn kỹ Thiên Sương Trảm!
So với Thiên Sương Trảm trước đây Đường Vũ Lân thấy không giống nhau, lần này trên Thiên Sương Kiếm, ngưng tụ thành kiếm ảnh chỉ dài 1 mét, kiếm mang tỏa ra cường quang chói mắt, màu u lam đã biến thành màu xanh da trời, trong đó hồn lực được áp súc toàn bộ, không có nửa điểm thả ra ngoài.
Vòng tròn bảo hộ màu tím khi trước của Tam Nhãn Ma Viên trực tiếp bị xuyên thủng từ mặt bên, kiếm ảnh nhằm thẳng vào bản thể của nó.
Tam Nhãn Ma Viên vốn vẫn nắm giữ thế trận từ đầu đến giờ, rốt cục giật mình, nó đột nhiên hơi vung tay, một đoàn quang thuẫn che ở phía trước Thiên Sương Kiếm. Quang thuẫn cùng Thiên Sương Trảm đụng chạm, trung hòa lẫn nhau, Tam Nhãn Ma Viên cũng nhân đó nhảy vọt, tránh sang một bên.
Vũ Trường Không không vội truy kích, ngay khi Thiên Sương Trảm bị đối phương trung hoà, hắn đột nhiên đứng ở yên đó không nhúc nhích. Tay vốn nắm chặt Thiên Sương Kiếm đã biến thành hai nắm đấm, không chỉ vậy, Hồn Hoàn xếp thứ sáu trên người hắn đột nhiên sáng lên.
Đây là...
Đệ lục hồn kỹ? Vạn! Niên! Hồn! Kỹ!!!
Đường Vũ Lân khiếp sợ nhìn tình cảnh này, theo bản năng trợn to hai mắt.
Vạn Niên hồn kỹ cũng là tồn tại ở trong truyền thuyết, trong toàn bộ giới Hồn Sư, e rằng chỉ có một phần vạn Hồn Sư mới có thể có năng lực mạnh mẽ đến vậy! Vũ lão sư Vạn Niên hồn kỹ đến tột cùng sẽ mạnh tới trình độ nào đây?
Tam Nhãn Ma Viên nhảy sang một bên, lộn một vòng bay lên. Nó tựa hồ vô cùng tức giận, hào quang màu vàng trong mắt tỏa sáng, cùng lúc đó, bộ lông màu đen trên người ở trong chớp mắt đã hoàn toàn biến thành màu tím, giống như một đoàn tử diễm bốc lên. Nơi trán, một vệt kim quang sáng lên, con ngươi thứ ba mở ra, kim quang nháy mắt bắn mạnh, thân thể của nó cũng trong thời khắc phình to thêm 1 mét. Vốn từ 2 mét đã biến thành 3 mét, thân thể lại đột nhiên cường tráng hắn lên.
Thật mạnh!
Tam Nhãn Ma Viên vươn mình đứng lên, đồng thời, hai tay nhấc lên hướng về phía Vũ Trường Không. Tử sắc hào quang chói mắt cấp tốc ngưng tụ thành một đoàn, đồng thời không ngừng to lên.
Đây là một chiêu khuếch đại? Đệ lục hồn kỹ của Vũ lão sư đến tột cùng là gì?
Đường Vũ Lân nghi hoặc nhìn về phía Vũ Trường Không, đệ lục Hồn Hoàn trên người hắn ánh sáng lập loè, nhưng hắn vẫn đứng yên như tượng ở nơi đó không nhúc nhích. Tựa hồ như không nhận biết kẻ địch đang đánh đến. Hắn thậm chí còn nhắm cả hai mắt, cả người dường như đã tiến vào một thế giới khác, quên mất hết thảy trước mắt.
Nếu như không phải cái Hồn Hoàn màu đen đang không ngừng sáng hơn, Thiên Sương Kiếm trong tay hắn tựa hồ cũng từ màu lam vốn có trở nên ngưng tụ lại, từ từ hóa thành màu trắng, Đường Vũ Lân nhất định sẽ cho rằng Vũ Trường Không muốn từ bỏ cuộc chiến đấu này.
"Hống!" Tiếng gầm gừ phẫn nộ từ trong miệng Tam Nhãn Ma Viên vang lên. Song chưởng bỗng nhiên đẩy về phía trước, rất nhanh đã bành trướng đến vượt quá 1 mét. Tử quang nhìn qua giống như thực thể hóa hướng về vị trí Vũ Trường Không bắn ra nhanh như điện, bên trong quả cầu ánh sáng màu tím tựa có mây mù màu đen chết chóc lượn lờ, thời điểm nó bay ra, khí tức tự thân Tam Nhãn Ma Viên trong nháy mắt hạ xuống rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.