Long Vũ Phi Thiên

Chương 107:




“Thật đúng là đồng lòng a!”. Ma Tuyệt cười lạnh nhìn Hiên Viên Thiên Hành cùng Vô cực đạo trưởng: “Ngươi cho là chỉ với cái ‘thần binh phù chú’ của ngươi là có thể ngăn trở thuộc hạ của ta? Thật là khờ dại a!”.
“Mau buông hắn ra!”. Hiên Viên Thiên Hành như trước chạy tới chỗ của Long Tại Vũ, hắn không muốn mất đi Khải nhi! Thật vất vả không chút nào dễ dàng hắn mới thừa nhận mình! Như thế nào có thể mất đi hắn! Không tuyệt đối không được!
“Buông ra? Ngươi đang đùa sao?”. Ma Tuyệt lạnh lùng nhìn Hiên Viên Thiên Hành: “Ngươi không xứng cùng hắn ở cùng một chỗ!”.
“Ngô ”. Long Tại Vũ cảm giác ý thức của mình đang dần ly khai, cái loại tác động đến linh hồn này làm hắn thống khổ không thôi.
“Như thế nào lại chậm như vậy?”. Ma Tuyệt nhìn thấy ba người đang dần tiếp cận mình thì nhíu mày, đem ma lực của mình ngầm dồn vào tay.
“Ngươi đang làm cái gì?”. Long Tại Vũ cảm giác ma lực của Ma Tuyệt ở trên người mình giảm bớt, nhìn hắn ngầm đem ma lực dồn lại, bất an càng ngày càng rõ ràng.
“Ngươi chờ một lát sẽ biết!”. Ma Tuyệt đem Long Tại Vũ giam cầm, trên mặt đất bắt đầu hiện lên hoa văn màu đen, chỉ chốc lát sau một cái trận pháp vòng tròn đã xuất hiện ở trước mặt Long Tại Vũ, theo hoa văn xuất hiện, trên mặt ba người Hiên Viên Thiên Hành bắt đầu hiện lên thần sắc thống khổ.
“Phục long trận!”. Long Tại Vũ kinh hô một tiếng. Loại trận pháp này không phải đã thất truyền ngàn năm trước hay sao? Vì sao Ma Tuyệt lại biết?
“Ngươi cư nhiên biết trận pháp này?”. Ma Tuyệt đắc ý nhìn ba người bị vây trong “Phục long trận”: “Ta chính là mất sức của chín trâu hai hổ mới tìm được trận pháp này. Vũ, ngươi xem ta vì ngươi trả giá thật nhiều!”.
“Cút cút ngay bọn họ sẽ chết!”. Long Tại Vũ bắt đầu liều mạng giãy dụa, “Phục long trận” này hắn có nghe phụ thân nói qua, “Phục long trận” bố pháp quỷ dị, cho dù là long tộc trưởng thành một khi gặp “Phục long trận” này cũng rất khó đào thoát! Nếu biến ảo thành long thân thì càng khủng bố hơn, nó sẽ từng chút xâm nhập vào vảy rồng, thân thể đã bị tổn thương, nhưng có thể sẽ làm bị thương đến linh hồn, cho nên, khi khi nhìn thấy ‘Phục long trận” này nhất định phải trốn. Ngàn vạn lần không thể để bị nó vây lại, bằng không ngươi sẽ vĩnh viễn hôn mê, ngay cả thân thể cũng sẽ biến mất nếu không phải phụ thân cho hắn xem bức họa của “Phục long trận” này, hắn sẽ không biết! Nhưng hiện tại làm sao bây giờ? Ngay cả vảy rồng cứng rắn nhất long tộc cũng không thể trụ được huống chi bọn họ chỉ là người thường!
“Ta muốn chính là bọn họ phải chết!”. Trong mắt Ma Tuyệt biểu hiện màu đỏ điên cuồng: “Bọn họ nếu không chết, tâm của ngươi tuyệt đối sẽ không là của ta!”.
“Ngươi ”. Long Tại Vũ hổn hển nhìn ba người càng ngày càng thống khổ, không chút suy nghĩ liền cắn một ngụm ở trên cánh tay Ma Tuyệt rất nhanh liền xông ra ngoài, vội vàng biến ảo thành long thân nhắm về phía ba người! Mặc kệ thế nào, nhất định phải cứu bọn họ! Mà lúc này long lân trên người Long Tại Vũ đã có vài chỗ hiện ra màu đen.
“Không không cần lại đây ”. Ba người Hiên Viên Thiên Hành đã muốn ngã toàn bộ trên mặt đất, lỗ chân lông trên người bắt đầu nổi lên tơ máu.
“Rống ”. Long Tại Vũ ngâm một tiếng, vọt vào trận, cái đuôi ra sức ném ba người ra ngoài: “Đi mau. Ta không có việc gì! Đi a!”.
“Vũ ”. Ma Tuyệt nhất thời không đề phòng bị Long Tại Vũ đẩy ngã, trong chớp mắt Long Tại Vũ đã đem bọn người Hiên Viên Thiên Hành tống xuất ra khỏi trận, mà chính hắn lại bị hãm vào “Phục long trận” không thể ra ra ngoài!
“Ha ha Ma Tuyệt, ngươi còn có biện pháp nào bắt ta?”. Long Tại Vũ vừa mới tiến vào “phục long trận”, long mà trên người bắt đầu xuất huyết, dần dần long lân màu đen đã muốn chuyển thành màu đỏ đẹp đẽ.
“Khải nhi Khải nhi ”. Hiên Viên Thiên Hành gào thét muốn tiến vào “Phục long trận”, nhưng không biết tại sao, trận pháp kia đột nhiên ngăn cách Hiên Viên Thiên Hành ở bên ngoài.
“Tại sao có thể như vậy?”. Ma Tuyệt không dám tin nhìn cự long trong trận: “Ta không nghĩ tới muốn giết ngươi! Thật sự! Vũ. Ngươi ngươi chờ ta cứu ngươi ra ”.
“Ma Tuyệt ngươi muốn chết sao a! chẳng lẽ ngươi không biết trận pháp này một khi có long tộc tiến vào sẽ tự động sinh ra kết giới sao?”. Long Tại Vũ đột nhiên nhìn về hướng Hiên Viên Thiên Hành: “Ta còn chưa có nói cho ngươi ta hiện tại thực thích ngươi chưa? Nếu chưa thì hiện tại ta sẽ nói! Nhưng thật có lỗi. Ta phải rời khỏi! Về sau hảo hảo sống ta biết như vậy thực ích kỷ! Nhưng không cần tự thương tổn mình! Đáp ứng ta!”.
“Ngươi không cần nói nữa! Ta nghĩ biện pháp cứu ngươi ra ”. Vô cực đạo trưởng đem “thần binh phù chú” còn lại toàn bộ rút khỏi, mệnh lệnh bọn họ nghĩ biện pháp đem cái kết giới kia mở ra, nhưng những thần binh này còn chưa đụng tới kết giới liền biến mất vô tung.
“Không còn thời gian bảo trọng ”. Thanh âm Long Tại Vũ càng ngày càng suy yếu, ánh mắt cũng dần dần mất đi tiêu điểm, hiện tại trên người hắn đã muốn bị huyết nhiễm hồng hoàn toàn: “Trước khi ta chết, nhớ kỹ hình dáng của ta đi!”.
Long Tại Vũ tập trung long khí cuối cùng, dùng hết khí lực cuối cùng biến thành bộ dáng của nhân loại, hắn hiện tại đã khôi phục thành bộ dáng mười lăm mười sáu tuổi, tóc màu ngân bạch đã có hơn phân nửa bị máu nhiễm huyết hồng, quần áo trên người bởi vì quá ít mà cong vẹo bắt tại trên người. Hắn hiện tại giống như là một con búp bê vải hư bị người vứt bỏ.
“Không không cần ”. Hiên Viên Thiên Hành tê rống một tiếng, một đạo kim quang toát ra xuyên thấu phía chân trời, giống như cùng phía chân trời hình thành dải phân cách, đem thân thể hắn hoàn toàn bao quanh bởi kim quang. (mimi: đến đây dã ai hiểu gì chưa?)
Thanh âm quạnh quẽ của Vô cực đạo trưởng truyền đến, chỉ thấy nguyên lai lão đạo sĩ có chút đáng khinh cư nhiên lại trẻ lại cùng Long Tại Vũ giống đến năm phần! Nhưng thoạt nhìn so với Long Tại Vũ càng thêm mị hoặc lòng người! Hắn chính là Long Tứ mà Đế Uyên muốn Long Tại Vũ tìm!
“Hảo!”. Phi Long Liệng Thiên khẽ gật đầu với Long Tứ, hai tay tạo thành chữ thập, đạo ngọn lửa xuất hiện ở trong tay của hắn: “Ngọn lửa cửu long!”
Trong tay Vô cực đạo trưởng cũng xuất hiện một đạo bạch quang hướng kết giới của “Phục long trận” đánh tới.
“Phục long trận” lập tức thừa nhận hai đạo công kích của hai con rồng cư nhiên không có bị vỡ, chính là kết giới xuất hiện từng đạo vết rách.
“Chết tiệt!”. Phi Long Liệng Thiên tức giận rống một tiếng, trong tay những ngọn lửa càng thêm tụ tập, toàn bộ hướng chỗ hổng của “Phục long trận” đánh tới.
Ma Tuyệt nhìn nhìn Phi Long Liệng Thiên cũng đem ma lực của mình cùng Long Tứ đánh ra ngân quang cùng nhau đánh về phía kết giới.
“Oanh” một tiếng kết giới rốt cục bị ba người đánh nát, Ma Tuyệt đột nhiên phun ra một ngụm máu màu tím, thân thể rất nhanh biến ảo thành một đạo khói đen biến mất.
“Tiểu Tứ ”. Ngay tại lúc Phi Long Liệng Thiên ôm Long Tại Vũ cũng là lúc không trung đột nhiên xuất hiện một nam tử anh tuấn thân mặc hắc y. Mang theo kinh hỉ nhằm phía Long Tứ, sau đó một tay ôm lấy hắn: “Thật tốt quá. Ta rốt cục đã tìm được ngươi!”.
“Buông tay a! Ta muốn nhìn Tại Vũ thế nào!”. Long Tứ ra sức đem bạch tuộc Đế Uyên kéo ra, đi đến bên người Phi Long Liệng Thiên khẩn trương nhìn Long Tại Vũ ở trong lòng ngực hắn: “Thế nào?”.
“Hắn hơi thở của hắn rất yếu ”. Phi Long Liệng Thiên gắt gao ôm Long Tại Vũ, vô thố nhìn Long Tứ: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Hắn sẽ không chết chứ?”.
“Ta ta không biết ”. Long Tứ đồng dạng cũng không biết làm sao, hắn chưa từng gặp chuyện như vậy!
“Phụ thân ”. Long Tại Vũ giống như hồi quang phản chiếu đột nhiên mở to mắt, khóe miệng mang ý cười nhìn Phi Long Liệng Thiên: “Có thể nhìn thấy ngươi thật tốt còn sống Vũ thích phụ thân thích phụ thân nhất còn có Hiên Viên đế quốc là là trách nhiệm của ngươi ”.
“Bảo bối Tiểu Vũ nhi ngươi không cần ngủ nói chuyện với phụ thân a ”. Phi Long Liệng Thiên nhìn thấy Long Tại Vũ nhắm mắt lại giống như sắp hỏng tê rống: “Ngươi không cần rời đi ta ta đáp ứng ngươi phải cùng ngươi cùng nhau đi hết đại giang nam bắc ta đáp ứng ngươi không khi dễ ngươi cũng đáp ứng ngươi ta sẽ buông tha cho ngôi vị hoàng đế cùng ngươi cùng ngươi cùng nhau chơi đùa ngươi tỉnh tỉnh a tỉnh tỉnh chỉ cần ngươi tỉnh lại ta cái gì cũng đều nghe ngươi a ”.
“Phi Long Liệng Thiên ”. Long Tứ cố nén nước mắt vỗ vỗ vai Phi Long Liệng Thiên: “Ngươi ngươi không cần khổ sở nói không chừng có biện pháp cứu Tại Vũ a ”.
“Biện pháp? Biện pháp gì? Chẳng lẽ ngươi không biết tác dụng của ‘Phục long trận’ này sao? Tiểu Vũ nhi đi rồi! Bảo bối của ta rời ta đi rồi! Nhất định là trước kia ta khi dễ hắn cho nên hắn không cần ta ”.
“Di ”. Đế Uyên đi đến bên người bọn họ nhìn Long Tại Vũ trên người lộ ra một nửa tóc: “Ai nói hắn không cứu được?”.
“Ngươi có biện pháp?”. Lời nói của Đế Uyên giống như là rơm rạ để cứu mạng, Phi Long Liệng Thiên dùng sức bắt lấy vai hắn: “Có biện pháp nào? Cho dù là muốn mệnh của ta ta cũng nguyện ý ”.
“Tóc của ta thu hồn phách của hắn cũng chưa có biến mất! Nhưng ta cũng không biết trong đây có mấy hồn mấy phách của hắn a!”. Đế Uyên nhíu mày đem đám tóc bạc cầm ở trong tay, dụng tâm cảm ứng một hồi kinh hỉ mở miệng: “Là toàn bộ toàn bộ ”.
“Thật sao? vậy làm sao đem chúng nó chuyển dời đến trên người Tiểu Vũ nhi?”. lời nói của Đế Uyên không thể nghi ngờ đem lại cho Phi Long Liệng Thiên một hy vọng.
“Hồn phách của hắn toàn bộ hoặc phần lớn đều bị thương, ngươi lấy tóc đặt trên người hắn, cũng không được động đến nó. Về phần hắn khi nào thì tỉnh ta cũng không biết ”. Đế Uyên ngượng ngùng mở miệng: “Nói cách khác chỉ có thể hên xui!”.
“Cho dù chờ cũng tốt! Ta sẽ vẫn đợi!”. Phi Long Liệng Thiên ôn nhu nhìn mỹ nhân đang ngủ trong lòng ngực: “Chúng ta có được sinh mệnh vô tận. Ta không ngại chờ đợi!”.
“Hảo hảo cầm đi!”. Đế Uyên đưa tóc cho Phi Long Liệng Thiên: “Trên người ngươi có linh khí đụng tới đám tóc này thì không sao, nhưng tuyệt đối đừng cho phàm nhân đụng, hiểu chưa?”.
“Ta biết! Tô tiểu thư ngươi theo chúng ta quay về hoàng thành không?”. Phi Long Liệng Thiên biến ảo thành bộ dáng Hiên Viên Thiên Hành, hắn phải ở nhân gian chờ Tiểu Vũ nhi tỉnh lại, thực hiện lời hắn đã nói lúc trước! Mang theo hắn đi khắp đại giang nam bắc!
“Đương nhiên!”. Tô Liên Tâm ánh mắt sưng đỏ đi tới, rõ ràng khi Tại Vũ bị thương tổn nàng cái gì cũng đều không giúp được!
“Ta cũng đi”. Long Tứ đi đến bên cạnh Phi Long Liệng Thiên: “Ta phải đợi tiểu quỷ này tỉnh lại!”.
“Tiểu Tứ ”. Đế Uyên có chút ai oán nhìn Long Tứ: “Ngươi không theo ta trở về sao?”.
“Ngươi không thể theo ta ở lại nhân gian sao?”. Long Tứ hỏi lại.
“Có thể”. Đế Uyên thực sảng khoái trả lời: “Dù sao ta cũng không có việc gì!”.
“Chúng ta đây đi đi!”. Phi Long Liệng Thiên đem quần áo của mình mặc trên người Long Tại Vũ, ôm hắn đi ở phía trước. Bọn họ cần phải trở về!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.