Long Vũ Phi Thiên

Chương 1: Tiết tử




Nóng quá.......
Ta ở đâu?
Cái tên Nha chết tiệt kia đem ta đá đến nơi nào?
Cái gì đang ép ta?
Long Tại Vũ nhíu mày, nghĩ muốn đem thứ đang đè ép mình đẩy ra, lại phát hiện chính mình không thể động đậy. Ngay sau đó chân mình bị người khác lôi kéo, trước mắt đột nhiên sáng ngời. Hắn có chút không thích ứng muốn dùng thủ che chắn ánh sáng. Lại phát hiện toàn thân mềm nhũng không có chút khí lực
“Oa......... ( ta đang ở đâu?)”Di, âm thanh gì vậy?
“Oa, oa..........”trời ơi, rốt cuộc sao lại thế này?
“Tiểu Liên, đem hoàng nhi ôm đến ta xem xem.”Đang tự mình xót xa, Long Tại Vũ không phát hiện chính mình bị người đỡ lấy. style="display:inline-block;width:300px;height:250px" data-ad-slot="7309093013"> (adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});“Hoàng nhi suy nghĩ cái gì? Mẫu phi còn tưởng rằng bảo bảo sẽ không thể ở lại.”Mạnh quý phi từ ái vuốt ve thân thể mềm mại của hoàng nhi.
Long Tại Vũ bị sờ đến không kiên nhẫn, hung hăng trừng mắt nhìn hướng mẫu thân kiếp này.
Đẹp quá!
Nhìn thấy Mạnh quý phi, Long Tại Vũ không khỏi bật cười, hảo một cái đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
“Bảo bảo cười, tiểu Liên, tiểu Liên ngươi xem bảo bảo cười rồi.” Mạnh quý phi hưng phấn nhìn Long Tại Vũ.
“Đúng vậy, tiểu thư, tiểu hoàng tử nở nụ cười.” Tiểu liên lặng lẽ lau đi nước mắt Về sau có tiểu hoàng tử tiểu thư có phải hay không sẽ vui vẻ một chút?
Có phải hay không có thể ít nhớ đến Hoàng Thượng một chút?
“Thánh chỉ đến. ” Một thanh âm bén nhọn đánh gảy giây phút yên bình.
“Tiểu Liên mau, mau đỡ ta tiếp chỉ.”Mạnh quý phi vội vã muốn đứng lên.
“Mạnh nương nương, người cũng không cần đứng dậy, chúng nô tài để lại đồ vật sẽ lập tức đi ngay. “Tiểu thái giám có chút khinh thường liếc mắt nhìn Mạnh quý phi: “Hoàng Thượng có chỉ, ban thưởng danh thất hoàng tử “Tử khải”, hoàng tử ngọc bội một khối.”
Tiểu thái giám đem ngọc bội để lại rồi đi ra ngoài.
Tiểu Liên nhìn tiểu thư sắc mặt tái nhợt lại không kềm được nước mắt: “Tiểu thư, người đây là tội gì?”
“Bởi vì ta thương hắn a.”Mạnh quý phi cười khổ một tiếng ôm lấy Long Tại Vũ đang ngây người: “bảo bảo, thực xin lỗi, mẫu phi không có năng lực cho ngươi cuộc sống tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.