Lộng Triều

Chương 92:




Chí Kiên, sớm vậy sao?
Chung Dược Quân thấy Viên Chí Kiên đứng ở cửa sổ hút thuốc liền trêu.
- Sao, một mình ở đây nghĩ việc gì thé?
- Tôi không có số tốt như mọi người, mỗi lần tổ chức hội nghị thường ủy đều phải chuẩn bị đồ cho mọi người, tôi chỉ có số làm việc lặt vặt.
Viên Chí Kiên tự giễu sau đó nhỏ giọng nói:
- Dược Quân, hạ quyết tâm rồi ư?
Hơi ngẩn ra một chút, Chung Dược Quân nhún vai nói:
- Ừ, phải làm chút chuyện cũng không được ư? Tôi không có ý khác, điều kiện của Ninh Lăng rất rõ ràng, có thể thí điểm giúp tỉnh trung ương thì gặp khó khăn cũng cần làm mà.
Viên Chí Kiên trầm ngâm một chút. Quan hệ cá nhân giữa hắn và Chung Dược Quân vẫn khá tốt, mặc dù hai người tranh chức thường vụ nhưng không ai trách ai. Việc đó không ai có thể nhường nhau. Cuối cùng cả hai đều vui mừng, cùng thành thường vụ. Chẳng qua từ lần đó quan hệ giữa hai bên như có vách ngăn mỏng. Theo người khác thấy đây là lực lượng trung kiên của hai phe đối lập.
- Dược Quân, tôi không phải nói anh không nên làm việc này nhưng chuyện này liên quan quá rộng, chính sách của trung ương chưa rõ ràng, hơi không chú ý là chuốc họa vào thân ngay. Điều kiện của Ninh Lăng ở đó, làm chút việc khác cũng có lợi cho dân sinh, có lợi cho dân chúng, sao cứ phải dây dưa ở vấn đề này không thôi?
Khẽ thở dài một tiếng, Chung Dược Quân cũng biết đây là ý tốt của Viên Chí Kiên, có thể nói đến mức này là do quan hệ của hai người.
- Chí Kiên, tôi sao không biết việc này nhưng địa vị của Ninh Lăng bây giờ đã khác, trung ương sở dĩ mãi không đưa ra phương án cải cách y tế là do không thể phù hợp với mọi mối quan hệ lợi ích. Từ góc độ này mà nói thì chính là thiếu kinh nghiệm thực tế, không thể chính thức tiếp xúc vấn đề gặp phải trong quá trình cải cách y tế thì sao biết được nó khó khăn như thế nào. Anh chính thức tiếp xúc mới có thể cân nhắc nghiên cứu làm như thế nào giải quyết vấn đề. Ninh Lăng hy vọng làm người đi trước, coi như là dò đường.
Viên Chí Kiên cũng biết nói vài vài câu không thể thuyết phục đối phương đổi ý, y chỉ cố hết sức mà thôi.
- Cũng được, xem ý kiến của mọi người vậy.
Viên Chí Kiên cười cười không nói nữa.
- Ừ, cũng chỉ có thể như vậy, để mọi người cùng bàn bạc, nhiều người vẫn hơn mà.
Chung Dược Quân cũng thấy như vậy.

Đến sau Chung Dược Quân và Viên Chí Kiên vài phút, các vị thường vụ cũng lục tục tới. Hồ Vạn Dũng – chính ủy quân khu tỉnh bình thường không chào hỏi ai, ngồi xuống vị trí của mình hút thuốc. Tương Hữu Tuyền thật ra có cùng sở thích với Hồ Vạn Dũng, hai người cùng phun ra làn khói.
Trước khi tổ chức hội nghị, các thường vụ đều không cấm hút thuốc, chỉ khi họp mọi người đều tự giác dập thuốc, đương nhiên giữa giờ lên cơn nghiện thì người chủ trì hội nghị cũng cho người nghiện vài phút giải quyết vấn đề.
Theo Hác Mộng Hiệp, Long Ứng Hoa cùng với Quan Kinh Sơn tới, phòng hội nghị bắt đầu náo nhiệt lên. Các thường vụ tùy tiện tìm đề tài nói chuyện, nếu là người ngoài tới khó đoán được quan hệ thân sơ giữa các thường vụ. Ví dụ như Long Ứng Hoa trông khá hòa hợp với Quan Kinh Sơn, mà Hác Mộng Hiệp cũng có thể nói chuyện vui vẻ với Tương Hữu Tuyền.
Phùng Cương cùng Trần Anh Lộc gần như sóng vai vào, trên mặt hai người vẫn có vẻ tự hỏi, không biết thật sự tìm hiểu vấn đề hay là trước mặt người khác nên vô thức hy vọng như vậy.
Đợi Dương Kính Quang cùng Bạch Nhất Minh xuất hiện, trên cơ bản cũng có nghĩa hội nghị thường ủy chuẩn bị bắt đầu.
Triệu Quốc Đống đi vào phòng hội nghị theo thói quen nhìn quanh một chút, ngoài Lăng Chính Dược ra thì người khác đều đến cho nên hắn tùy tiện ngồi vào vị trí của mình, đặt quyển sổ lên bàn.
- Trưởng ban Anh Lộc, nghe nói Tạ Hữu Đức đã xác định bệnh?
- Ừ, hôm qua mới chẩn đoán, bệnh viện tỉnh tiến hành kiểm tra hai lần, về cơ bản không sai. Tối qua tôi đi xem một chút, lão Tạ cũng biết, tinh thần khá tốt nhưng người thoáng cái già đi nhiều.
Trần Anh Lộc thở dài nói.
Tạ Hữu Đức là thị trưởng thị xã Tân Châu, tỉnh vừa điều Lô Vệ Hồng tới làm Bí thư thị ủy thì có tin dữ. Tạ Hữu Đức phát hiện sức khỏe của mình không tốt nên tới bệnh viện tỉnh kiểm tra, nhanh chóng phát hiện bị ung thư phổi giai đoạn cuối.
Triệu Quốc Đống lúc đi làm mới biết, Chu Ích Minh gọi cho hắn.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng.
- Kính Quang, Ứng Hoa, sau khi hội nghị kết thúc chúng ta đi xem một chút.
Dương Kính Quang cùng Long Ứng Hoa đều gật đầu, hai người còn chưa rõ chuyện, chỉ biết Tạ Hữu Đức không khỏe vào viện điều trị, không ngờ nhanh như vậy đã có kết quả.
- Người nhà lão Tạ hy vọng đưa lão Tạ đến Bắc Kinh kiểm tra một chút, có thể thì chữa ở Bắc Kinh. Điều kiện ở Bắc Kinh tốt hơn bệnh viện tỉnh một chút.
Trần Anh Lộc nói.
- Tôi đã báo cáo với bí thư Lăng.
- Phải thỏa mãn, chỉ cần có một tia hy vọng thì phải cố hết sức.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
- Tỉnh có thể hỗ trợ liên lạc với Bắc Kinh trên Bắc Kinh, cố gắng thỏa mãn nhu cầu của lão Tạ và người nhà.
Chuyện Tạ Hữu Đức làm mọi người cảm thương vô hạn. Các lão thường vụ tính toán đầu ngón tay xem mấy năm nay có bao cán bộ từ cấp phó giám đốc sở trở nên bị bệnh. Ung thư, trào máu não, bệnh tim … mà tai nạn xe không ngờ cũng là một nguy hiểm không thể bỏ qua trong đó.
….
Nửa tiếng sau không khí hội nghị trở nên nóng bỏng, trung tâm hội nghị hôm nay là phương án thí điểm cải cách y tế ở quận Tây Giang – Ninh Lăng. Mặc dù bên Ninh Lăng trong thời gian trước đã tiến hành chỉnh sửa hoàn thiện phương án này nhưng nội dung căn bản không biến hoá lớn, không khác nhiều so với tình huống mà các thường vụ đã nắm giữ.
- Không ít đồng chí đều cho rằng với tốc độ tăng trưởng kinh tế của Ninh Lăng hiện nay, thu tài chính tăng cao, Ninh Lăng hoàn toàn có thể đặt nhiều tâm trí vào xây dựng cơ sở vật chất, tăng sức cạnh tranh cho Ninh Lăng. Thậm chí còn có người hỏi tôi chẳng lẽ nói điều kiện về các phương diện của Ninh Lăng chẳng lẽ nói là đã tốt đến mức không cần đầu tư ư? Tôi nói đương nhiên là không thể. Ninh Lăng mặc dù đạt vài thành tích nhưng so sánh với khu vực duyên hải phát triển thì vẫn có chênh lệch lớn. Ví dụ như Tô Châu, Vô Tích, Phật Sơn, Đông HOàn thì về điều kiện giao thông hay hệ thống thủy lợi đều không thể so sánh. Lại nói khó nghe một chút chính là toàn bộ tài chính thu được năm nay của Ninh Lăng đầu tư vào xuất sắc cơ sở vật chất cũng không thể đuổi kịp các nơi kia.
- Khẳng định có người nói nếu có chênh lệch lớn như vậy sao không nắm chắc thời gian để cải thiện, tạo cơ sở để phát triển kinh tế thêm nữa? Cải cách y tế là chính sách chung của quốc gia, trung ương còn chưa đưa ra chính sách, Ninh Lăng tiến hành trước làm gì. Có phải là có chút tiền rồi ném đi rồi mới thấy thoải mái trong lòng không?
Ánh mắt Chung Dược Quân sáng rực nhìn quanh mọi người.
- Trên thực tế Thị ủy khi nghiên cứu phương án này cũng có tranh luận khá lớn nhưng cuối cùng Thị ủy vẫn thống nhất ý kiến. Đó chính là chúng tôi cho rằng trong mười mấy năm từ lúc thành lập thị xã Ninh Lăng đến nay kinh tế không ngừng phát triển, đó là do dân chúng Ninh Lăng ủng hộ. Mà Thị ủy, ủy ban Ninh Lăng lấy được thành tích thì tại sao không thể làm việc mà quần chúng nhân dân quan tâm? Tại sao cứ nhất định phải đợi cái gọi là chính sách bên trên có rồi mới thực hiện?
- Cải cách là ném đá dò đường, đi một bước xem một bước. Lúc còn hai bàn tay trắng, Đảng cộng sản chúng ta cứ như vậy từng bước một làm kinh tế, tìm con đường, như vậy bây giờ lúc chúng ta có thể làm việc vì dân chúng lại nhìn trước ngó sau, không dám chấp nhận mạo hiểm ư? Tôi cho rằng cái này là không công bằng, tôi cảm thấy chúng ta có nghĩa vụ và trách nhiệm để làm việc trong phạm vi năng lực của mình.
Chung Dược Quân chống hai tay lên bàn, mặt đầy tự tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.