Lộng Triều

Chương 9: Huynh đệ chung chiến hào




Tiễn đoàn người Đậu Trung Khải đi rồi đám người Triệu Quốc Đống mới trở lại phòng hội nghị.
Điều kiện của khu Khai phát thì không phải xã, thị trấn nào cũng có thể bằng được, chỉ riêng trụ sở của Đồn công an ở đây cũng đủ để khiến nhiều người đỏ mắt rồi. So với những đồng nghiệp tới muộn vài ngày thì tâm tình của Triệu Quốc Đống đã bình tĩnh hơn hẳn rồi.
- Đến đây nào, mọi người cũng đều quen nhau cả, chỉ đạo Uông, lão Khúc, còn có các vị nữa, từ hôm nay trở đi chúng ta là huynh đệ chung một chiến hào. Biển hiệu Đồn công an khu Khai phát chắc phải mấy ngày nữa mới xong nhưng sếp Đậu đã bàn giao công việc nên chúng ta phải bắt đầu công tác ngay từ hôm nay. Nói cách khác từ giờ trở đi, điểm đen trong địa bàn quản lý vốn thuộc về đồn Vĩnh Hòa và Bắc Giao đã giao cho chúng ta.
- Vừa rồi sếp Đậu cũng đã nói rất rõ ràng, mục đích thành lập Đồn công an khu Khai phát chúng ta chỉ có một, đó chính là bảo vệ sự phát triển của khu Khai phát. Đây là trọng trách mà huyện ủy, ủy ban nhân dân huyện giao cho chúng ta, có thể có được câu trả lời thuyết phục dành cho đề bài mà huyện ủy, ủy ban nhân dân huyện cùng với phòng công an huyện giao cho chúng ta hay không thì sẽ phải trông chờ vào công tác sau này của 12 cảnh sát nhân dân đang ngồi đây.
- Điều kiện Đồn công an khu Khai phát thì mọi người đã quá rõ, hoàn cảnh văn phòng tốt, khoảng cách với nội thành cũng không xa. Ban quản lý còn trợ cấp cho tất cả cảnh sát chúng ta một bữa cơm trưa thịnh soạn, bữa tối dành cho cảnh sát trực ban cũng do căn tin Ban quản lý phụ trách, điều kiện ưu việt như vậy thì tôi thấy cũng không hẳn đã tốt, vì sao vậy?
- Điều này có ý nghĩa rằng trọng trách trên vai chúng ta rất nặng, trong số chúng ta đang ngồi đây có không ít người tới từ Bắc Giao và Vĩnh Hòa nên chắc hiểu rõ hoàn cảnh vùng này. Có thể nói gần như tuần nào cũng đều có chuyện dân chúng đến bao vây công ty và Ban quản lý, chỉ cần không cẩn thận một chút là sẽ thành đại sự, giờ trọng trách này đặt lên đầu chúng ta thì chúng ta nên hồi đáp như thế nào? Tôi nghĩ đây là nhiệm vụ quan trọng nhất đặt ra trước mắt chúng ta hiện giờ.
- Tôi hi vọng mọi người khi tới Đồn công an khu Khai phát không được ôm ý tưởng vì điều kiện tốt mà công tác thoải mái, nếu mà người nào nghĩ vậy thì lầm rồi. Tôi không quản người đó có quan hệ gì nhưng nếu công tác không chuyển biến thì xin lỗi, mời đến nơi khác mà làm. Nếu như công tác bởi vì tôi và hai vị lãnh đạo đồn không có khởi sắc thì cũng giống vậy, phòng công an huyện và Ban quản lý cũng sẽ tra hỏi bộ máy lãnh đạo chúng tôi, cần gạt bỏ sẽ gạt bỏ!
- Cho nên tôi hi vọng mọi người có thể suy nghĩ cẩn thận một chút, chúng ta tới Đồn công an khu Khai phát làm cái gì và làm như thế nào? Làm như thế nào thì mới tốt? Kết nối những vấn đề này lại với nhau thì tôi nghĩ tất cả vấn đề đều có thể được giải quyết. Về mấy vấn đề đãi ngộ và trang thiết bị thì đây không phải là chuyện mà mọi người cần quan tâm, tôi tin rằng phúc lợi, đãi ngộ của mọi người sẽ không thiếu một phân, về trang thiết bị thì sau một tháng tôi sẽ làm cho Đồn công an khu Khai phát chúng ta trở thành nơi trang bị tốt nhất toàn huyện! Hiện tại chỉ xem mọi người có lòng tin sẽ làm tốt được công tác của Đồn công an chúng ta hay không!
- Không thành vấn đề, sếp Triệu, ngài nói thế nào thì chúng tôi làm thế ấy!
Viên Chấn Dũng là người đầu tiên tỏ thái độ. Khi nghe thấy được điều đến Đồn công an khu Khai phát thì trong lòng Viên Chấn Dũng vui như mở cờ, được đi theo một sếp như Triệu Quốc Đống thì trong lòng hắn rất kiên định, cũng thấy rất có tiềm năng.
Lác đác có vài cảnh sát khác tỏ thái độ đi theo, ngoài mấy cảnh sát nhân dân trường cảnh sát Địa Tân ra thì một số cảnh sát lão thành cũng không coi trọng những lời hùng hồn của Triệu Quốc Đống. Chuyện như thế này thì bọn họ đã gặp quá nhiều rồi, vừa mới nhậm chức thì hăng hái nhiệt tình nhưng không được bao lâu thì lại biến thành làm cho cho có lệ hoặc là cũng chỉ lo cho chính mình, tất cả đều phải chờ kiểm nghiệm thực tiễn.
Trong phòng hội nghị chỉ còn lại ba người Triệu Quốc Đống, Uông Dũng Tuyền cười khổ nói:
- Sếp Triệu, xem ra mấy lão lõi đời này không dễ mà sử dụng.
- Bình thường. Nói mạnh miệng thì ai cũng nói được. Huống chi với tuổi của tôi thì cũng khó mà khiến người ta tin phục.
Triệu Quốc Đống cũng không nghĩ sẽ có chuyện tốt dễ dàng như thế:
- Đi nào, tới văn phòng của tôi thương lượng một số công tác tiếp theo. Chỉ khi ba chúng ta bện chặt với nhau thì công tác Đồn công an mới có thể thực sự đi vào quỹ đạo.
Nếu không phải suy xét đến ảnh hưởng không tốt thì Triệu Quốc Đống thật sự muốn biến văn phòng của hắn thành như phòng ngủ. Tuy rằng còn kém mấy gian văn phòng Ban quản lý khu Khai phát ở bên cạnh nhưng thế này cũng khá khả quan rồi. Diện tích gần 30m2, bàn ghế công tác đều mới hoàn toàn, trên bàn trà còn đặt một chậu Vân Trúc xanh tươi.
(Nd: Vân Trúc là một loại thực vật giống tre trúc mini. Hình ảnh thì mọi người xem ở đây:
Http://www.google.com.vn/search?hl=v...&aqi=&aql=&oq= )
- Sếp Triệu, tình hình thì anh rõ đó. Hiện tại khu Khai phát đã tiếp nhận địa bàn khó giải quyết nhất của khu Vĩnh Hòa và điểm đen của khu Bắc Giao rồi. Nói cách khác, sau này chỉ riêng việc phòng ngừa quần chúng gây phiền toái, vướng víu cho Ban quản lý và các công ty thôi cũng đủ dính tới phần lớn tinh lực của chúng ta rồi. Đồn của chúng ta có 12 cảnh sát, nhìn thì không ít nhưng thực sự muốn xuống dưới làm thì kiếm không ra.
Uông Dũng Tuyền là người quen thuộc nơi này, mỗi lần dân chúng vùng giáp ranh Vĩnh Hòa tới bao vây khu Khai phát thì đều là hắn đến giữ gìn trật tự, trợ giúp giải tán quần chúng nên lâu dần cũng thấy mỏi mệt rồi.
- Ừ, trước đó tôi cũng đã được bên Ban quản lý cho biết một số tình hình rồi. Có lẽ là do góc độ bất đồng nên vấn đề phản ánh cũng không hoàn toàn nhất trí nhưng tôi có thể cảm nhận được một vài điểm cơ bản. Nói cách khác quần chúng bao vây đích xác là có nguyên nhân nhất định, có một vài vấn đề đúng là không được giải quyết nhưng bên trong cũng có điểm bất hợp lý hoặc là yêu cầu quá đáng. Hơn nữa còn có một số người có dụng tâm âm thầm đứng sau gây kích động muốn khuếch đại tình thế hòng mưu lợi bất chính.
- Đúng, tình hình đại khái chính là như vậy. Xã Thánh Lâm bên Bắc Giao kia cũng có tình hình na ná như vậy, đều tồn tại điểm cổ quái như thế này. Không thể nói dân không có giác ngộ, đúng là có vài vấn đề chính quyền chưa giải quyết tốt hoặc chưa chu đáo từ đó dẫn tới quần chúng bất mãn. Nhưng chắc chắn có một số người muốn nhân cơ hội gây chuyện để tạo áp lực lên chính quyền hòng mưu lợi, do đó mới có thể khiến cho loại tình huống như này phát sinh nhiều lần.
Uông Dũng Tuyền gật gật đầu tán thành.
- Muốn giải quyết mấy vấn đề này thì không phải một mình công an chúng ta là có thể làm được, vốn dĩ bộ máy Ban quản lý, huyện ủy, ủy ban nhân dân huyện rất không hài lòng cho nên lúc này đây mới có thể đại động. Bí thư, chủ nhiệm đều thay đổi, phó chủ tịch huyện Lương kiêm nhiệm bí thư Ban quản lý, điều này đủ để chứng minh huyện coi trọng cỡ nào, như vậy cũng là một cơ hội để chúng ta sáng tạo.
- Nhất định phải mượn cơ hội này để hoàn tất điều chỉnh bộ máy, giúp quần chúng giải quyết một vài vấn đề thiết thực, làm dịu quan hệ cán bộ và quần chúng. Còn bên công an chúng ta thì phải xâm nhập sâu vào để thăm dò rõ ràng xem rốt cuộc là ai đứng đốt lửa sau gió. Nếu như đơn thuần chỉ là bày mưu tính kế vì lợi ích quần chúng thì chúng ta có thể kiên nhẫn giải thích, còn nếu là dụng tâm vì tư lợi đến nỗi không ngại phạm tội trái pháp luật thì chúng ta quyết không nương tay.
- Đúng, chẳng qua ý nghĩ này e là sếp Triệu phải phản ánh với bên Ban quản lý một chút, nếu không chỉ sợ khó có thể đạt được hiệu quả tốt, làm mà không tốt thì có khi lại khiến một vài quần chúng không rõ chân tướng sẽ nhảy về phía đối lập với chúng ta.
Uông Dũng Tuyền cảm nhận được Triệu Quốc Đống có thể lên làm đồn trưởng Đồn công an đúng là nhờ có bản lĩnh, ít nhất là có thể từ tình hình phức tạp mà đưa ra được sách lược công tác. Uông Dũng Tuyền cũng phải thừa nhận phương pháp mà đối phương đề xuất rất có tính thao tác, đương nhiên điều kiện tiên quyết thì vẫn phải Ban quản lý cũng phải thay đổi tác phong, chịu khó nhịn xuống.
- Bên Ban quản lý thì tôi sẽ sang nói, công tác phát triển trinh sát dò tìm đầu mối bên này thì xin làm phiền chỉ đạo Uông, cần chi gì thì chúng ta nên chi. Đây là nhiệm vụ thiết yếu trước mắt của chúng ta, một khi bên Ban quản lý hành động thì bên chúng ta cũng phải đi theo, chỉ khi tiến hành đồng bộ thì mới có thể hoàn toàn phá giải được cục diện bế tắc trước mắt.
- Rõ.
Uông Dũng Tuyền cũng biết trong chuyện này thì việc nào đáng làm mình sẽ phải làm.
- Bên lão Khúc thì trước tiên lựa chọn những cảnh sát có năng lực nghiệp vụ mạnh, nhanh chóng hiểu rõ tình hình, một khi thời cơ chín muồi thì chúng ta sẽ kiên quyết tham gia. Tôi rốt cuộc vẫn có cảm giác loại chuyện bao vây liên tục này ắt sau lưng có vấn đề, ngoại trừ quần chúng đích xác bị xâm phạm về lợi ích hoặc là có nhu cầu cần giải quyết thì cũng có người muốn gây sự, muốn bộ máy lãnh đạo sau khi thay đổi không hoạt động được, tình trạng này đang càng ngày càng ác liệt hơn! Chiếu theo lý thuyết thì dân chúng cũng thấy rõ bộ máy Ban quản lý được thay đổi nên chắc hẳn đang chờ đợi xem bộ máy này có thể giải quyết được vấn đề này hay không mới phải chứ, vấn đề này có lẽ chúng ta phải cân nhắc cho tốt mới được.
Triệu Quốc Đống vừa dứt lời thì khiến cho cả Uông Dũng Tuyền lẫn Khúc Quân chưa nói câu nào cũng rơi vào trầm tư.
Trước khi Triệu Quốc Đống đến thì Cù Vận Bạch vừa mới lặng lẽ lau nước mắt.
Cô cảm thấy thật sự quá mệt mỏi, một người phụ nữ độc thân nếu muốn làm ra một phen sự nghiệp thì sao lại khó như vậy? Từ thị trấn cho đến khu Khai phát, mọi người luôn nhìn chằm chằm vào cô với ý đồ, muốn nhìn xem rốt cuộc là cô có quan hệ đặc biệt với vị lãnh đạo nào.
Những người này hoàn toàn không để mắt đến tấm bằng thạc sỹ đại học An Nguyên của mình, năm năm kinh nghiệm công tác ở dưới xã và công ty trong huyện, cùng với năng lực công tác của mình mà chỉ lo nhìn chằm chằm từng bộ vị trên cơ thể mình.
Cù Vận Bạch cũng không phủ nhận vẻ đẹp cùng khí chất của mình đã mang đến một ít trợ giúp cho sự nghiệp của mình, nhưng cô tin đây không phải là nhân tốt chủ yếu, nỗ lực phấn đấu của mình đã tới lúc quan trọng nhất. Thế nhưng những đồng nghiệp, người quen xung quanh cuộc sống sinh hoạt của mình thì lại luôn nhìn mình với ánh mắt hoài nghi, cô tin rằng nếu cô nói cho đối phương biết mình và một vị lãnh đạo có quan hệ đặc biệt thì bọn họ sẽ làm ra vẻ bừng tỉnh mà không chút nghi ngờ.
- Phó chủ nhiệm Triệu, là chuyện mua xe cảnh sát sao? Tôi đã bảo văn phòng đem báo cáo giao cho phó chủ tịch huyện Lương, chắc là sẽ nhanh chóng phe duyệt thôi, chờ bên tài chính chuyển giao thì anh có thể tiến hành ngay.
Từ nét mặt của Cù Vận Bạch thì không nhìn ra điểm khác thường nào.
- Ừ, cảm ơn chủ nhiệm Cù, tôi tới chủ yếu là để báo cáo về công tác sắp tới của Đồn công an chúng tôi một chút.
Triệu Quốc Đống ngồi xuống ghế salon ở phía đối diện đối phương một cách tùy ý.
- Ồ? Đồn công an đã có ý tưởng công tác nhanh như vậy rồi sao?
Cù Vận Bạch không ngờ đối phương lại nhanh chóng và mạnh mẽ đến vậy, ngày hôm qua nhân viên vừa mới đến Đồn công an mà hôm nay đã tới báo cáo công tác.
- Ừ, không nhanh không được, đã tháng mười rồi, còn có ba tháng nữa là sẽ sang năm mới, Đồn công an cũng phải làm ra thành tích thì mới có thể đáp lại sự tin cậy của phòng công an huyện và Ban quản lý chứ.
Triệu Quốc Đống cười nói.
Khi Triệu Quốc Đống kể lại ý tưởng và tính toán của mình ra thì trong lòng Cù Vận Bạch có cảm giác giống như một lữ hành đang bôn ba trong sa mạc thì đột nhiên lại gặp một chốn dừng chân ven hồ sơn thanh thủy tú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.