Lộng Triều

Chương 88: Cuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục




- Cù tỷ, có phải trong lòng đang có rất nhiều điều muốn nói ra nhưng lại không tìm thấy người thích hợp đúng không?
Triệu Quốc Đống hít thở một hơi thật sâu:
- Có lẽ tôi không phải là người thích hợp nhất nhưng tôi sẽ giữ mồm giữ miệng, nếu Cù tỷ tin tôi thì đừng ngại nói ra, còn nếu không tin thì coi như tôi chưa từng nói gì.
Chiếc Santana lao băng băng trên đường quốc lộ An Lam, sau khi được tu sửa thì tình trạng con đường quốc lộ cấp hai này không tồi. Tuy rằng có hơi chật đôi chút nhưng được cái bằng phẳng ít khúc cong, Triệu Quốc Đống nhấn chân ga lên mức 60 km/h.
Giọng điệu của Cù Vận Bạch khi thì nhanh chóng cao vút, khi thì trầm thấp, u sầu, có lẽ cũng do lâu rồi không bộc lộ tất cả tâm sự trước mặt người khác, những chất chứa tích tụ lâu ngày trong lòng đột nhiên xuất hiện một khe nứt nhỏ nên không kìm nổi mà tràn ồ ạt ra ngoài.
Triệu Quốc Đống thể hiện mình là một người lắng nghe đủ tư cách, không hề có bất kỳ lời lẽ dư thừa nào, nhiều lắm cũng chỉ chêm thêm trợ từ để giúp Cù Vận Bạch có thể thuận lợi phát tiết tất cả trong lòng ra.
Triệu Quốc Đống cũng biết muốn giành được tín nhiệm của vị nữ thủ trưởng này không dễ dàng gì, nhất là một nữ thủ trưởng độc thân xinh đẹp luôn có sự dè chừng và cảm giác sợ hãi những người đàn ông bên cạnh. Có lẽ là do khác biệt về tuổi tác hoặc có thể do biểu hiện trong suốt gần một năm trời của mình cộng thêm men rượu và cảm xúc đêm nay cộng hưởng khích lệ nên cuối cùng cũng khiến người phụ nữ này bộc lộ nội tâm trước nay vẫn che giấu.
- Hai năm ở xã Đông Đình là thời gian ảnh hưởng lớn nhất tới tôi, ngày nào cũng đều đi sớm về khuya, cùng với các cán bộ xã khác đi xuống dưới thôn, tới hết nhà này đến nhà khác, kế hoạch hóa gia đình của thời đó thì chắc cậu có thể tưởng tượng được khó khai triển đến mức nào. Đàn ông ở nơi này chỉ cần mở miệng ra cũng đủ để khiến cho bất cứ cô gái nào cũng không còn mặt mũi để gặp người khác, nhưng tôi vẫn chịu đựng để tới đó!
- Sau đó chính là nửa năm trở lại huyện đoàn, chuẩn xác mà nói thì nửa năm này không có ý nghĩa gì lớn đối với tôi, tuy rằng rất nhiều người đều cho rằng huyện đoàn là nơi xuất nhân tài nhưng nếu công tác thanh niên không kết hợp được với công tác cơ sở mà suốt ngày chỉ tiếp nhận văn kiện và giúp đỡ một vài hoạt động ở bên trên thì tôi thấy đây chỉ là mạ vàng, đánh bóng. Như thế chỉ làm chậm trễ bản thân mình, đương nhiên lúc đó tôi vẫn còn giữ được sự nhiệt huyết của thời đi học. Sau đó tôi chủ động yêu cầu tới xí nghiệp, cũng chính là nhà máy cơ giới Lợi Đạt của huyện.
- Công tác ở nhà máy cơ giới rất trực quan và thực tế, nếu xí nghiệp muốn lớn mạnh, công nhân viên chức muốn thu nhập tăng cao thì chỉ có cách tân sản phẩm, khai thác, thị trường, nhưng biểu hiện của lãnh đạo nhà máy cũng rất khó làm cho người ta hài lòng. Thân phận của bọn họ quyết định cách thống trị nhà máy, bởi vì bọn họ đến từ huyện công nghiệp nhẹ.
- Từ nhà máy cơ giới Lợi Đạt trở lại huyện, tôi đến xã Kiều Quan làm phó bí thư đầy hợp lẽ, nửa năm sau tuyển cử nhiệm kỳ mới, tôi trở thành nữ chủ tịch xã trẻ tuổi nhất trong toàn huyện. Lại thêm hai năm tôi điều tới xã Thành Quan làm chủ tịch xã nhưng chỉ sau gần một năm tôi tới ban quản lý khu Khai phát.
Cù Vận Bạch không nhịn được thở gấp một hơi, đầu lưỡi lại một lần nữa liếm liếm bờ môi khô khốc. Triệu Quốc Đống liền dừng xe lại lấy hai chai nước khoáng Thương Lang từ trong vali rồi mở một chai đưa cho Cù Vận Bạch.
- Cảm ơn.
Mặc dù tới lúc này nhưng Cù Vận Bạch vẫn thể hiện sự điềm đạm nho nhã như cũ. Miệng thì khẽ hé hút nước nhưng ánh mắt phiêu du, xa xăm lại chứng minh lúc này nàng đang trong trạng thái bất thường.
- 7 năm, tôi từ một sinh viên hoàn toàn không biết gì cả mà đã lập tức lên được vị trí bí thư kiêm chủ nhiệm ban quản lý khu Khai phát, không biết có bao nhiêu người trong bụng nguyền rủa tôi.
- Tôi biết Mao Đạo Lâm với quan hệ là học sinh của mẹ tôi thì sẽ khiến rất nhiều người cố sức chế ra những chuyện xấu xa đáng khinh bỉ, dường như bọn họ sắp thành công rồi. Tiết Minh Dương đến Giang Khẩu làm bí thư huyện ủy, nhưng Mao Đạo Lâm lại tới Trường Tân, cho nên đại khái trong chuyện này thì bọn họ vui sướng nhưng lại vẫn tiếc nuối.
- Cho nên bọn họ liền trút lửa giận lên đầu chúng ta sao?
Triệu Quốc Đống khẽ cười:
- Nhưng tôi có thể xem như là người của chủ tịch Mao sao?
- Vậy cậu tính là người của ai?
Cù Vận Bạch không nhịn được cười rộ lên, mùi rượu đỏ trong miệng hóa thành một mùi thơm khó tả.
- Nếu nhất định phải tính thì tôi chỉ có thể coi là người của Cù tỷ.
Triệu Quốc Đống nhe răng mỉm cười.
Cù Vận Bạch cười phá lên có chút phù phiếm, lúc này ngoài cửa sổ cũng bắt đầu xuất hiện những giọt mưa tí tách rồi nhanh chóng biến thành cơn mưa rào. Cơn mưa to lập tức bao phủ cả phía chân trời trong tấm màn mờ mịt, mặc dù đã cho cần gạt nước hành động nhanh nhất nhưng vẫn không thể làm cho cảnh vật trước mắt trở nên rõ ràng.
- Quốc Đống, đỗ qua bên này đi, mưa không lâu nữa đâu, cứ lái xe như vậy thì nguy hiểm quá.
Triệu Quốc Đống lựa một chỗ vắng vẻ rồi dừng lại, thoáng hạ cửa sổ một cái thì mưa bụi dày đặc lập tức mang theo mùi bùn đất tiến vào. Triệu Quốc Đống vội vàng cho cửa kính xe lên, chỉ có hơi lạnh mới có thể giảm bớt được sức nóng từ thể xác và tinh thần của hai người.
- Phòng du lịch, Tiết Minh Dương và Vương Đức Hòa cho tôi lựa chọn một vị trí thích hợp nhất, tôi vốn thích du lịch nhưng chỉ tiếc là trước giờ chưa có cơ hội. Quốc Đống, giờ có phải là lúc tôi tìm một con đường hưởng thụ cuộc sống cho riêng mình hay không?
Cù Vận Bạch cười có chút suồng sã, cười cười mà nước mắt lại cứ tuôn ra, tia chớp ngoài cửa sổ chiếu rõ sự bơ vơ bất lực trên khuôn mặt xinh đẹp.
- Cao Chấn Vinh muốn chiếm tiện nghi của tôi, tôi không để cho hắn thực hiện được. Phùng Đông Hoa muốn tôi khuất phục hắn nhưng tôi để ý, những người đàn ông này cũng không chịu nhìn lại bộ dạng của mình. Tôi không hiểu vì sao bọn họ cho rằng mình có thể muốn làm gì thì làm, cho rằng tất cả phụ nữ đều hèn hạ vì tình cảnh đáng thương mà bán mình sao? Quốc Đống, cậu nói xem, đàn ông các cậu đều là như thế này sao?
- Không phải, ít nhất tôi không phải!
Trong lúc nhất thời Triệu Quốc Đống cũng không biết nên nói thế nào cho phải. Có lẽ là do những giọt lệ lăn trên má Cù Vận Bạch dưới tiếng sấm ầm ầm đã kích phát sự mềm yếu bên trong người đàn ông, Triệu Quốc Đống vô ý thức đưa tay gạt gạt nước mắt loang lổ trên mặt Cù Vận Bạch. Hành động theo bản năng này của Triệu Quốc Đống lại lập tức khiến Cù Vận Bạch vốn đã bị men rượu phát tác bị cơn sóng tình đánh tan hoàn toàn.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng sét dữ dội vang liên tục trên mui xe, có lẽ là sợ sệt, có lẽ là xúc động, có lẽ là tình cảm được phóng thích, Triệu Quốc Đống chỉ cảm thấy một khối nóng bừng từ trong bóng tối nhích lại gần mình. Trái tim Triệu Quốc Đống lập tức nhảy dựng lên mãnh liệt, việc này có thể sao?!
Chống lại hay là thuận theo? Trong đầu Triệu Quốc Đống đột nhiên xuất hiện hai ý nghĩ này, mình chống lại hay là thuận theo đây?
Triệu Quốc Đống run rẩy vươn tay, chính hắn cũng không biết tay mình hướng về phương nào? Là đôi thỏ ngọc trắng nõn mà đôi lần mình từng thoáng thấy hay là "khe hang vách đá" đẫy đà rắn chắc khiến người ta thèm nhỏ dãi?
Tay của Triệu Quốc Đống cuối cùng lại đặt lên mái tóc đen của đối phương, chỉ cho mượn bả vai mà thôi, nếu mình thật sự nghĩ rằng đối phương say rượu nên muốn làm gì thì làm thì chắc có lẽ tất cả tình nghĩa sẽ biến mất theo gió. Tuy rằng sâu trong nội tâm của Triệu Quốc Đống đang bị lửa dục thiêu đốt hừng hực nhưng lý trí như chiếc phanh hãm không buông tha, chỉ thế thôi, có thể ý dâm vô hạn nhưng thời khắc này thì tuyệt không thích hợp.
Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen nhánh của Cù Vận Bạch, lúc đầu nàng còn hơi khẩn trương tới mức hơi co người lại nhưng sau đó hành động thân mật này của Triệu Quốc Đống đã khiến Cù Vận Bạch yên lòng, người khẽ nghiêng nghiêng tựa vào đầu vai Triệu Quốc Đống rồi dần dần bình tĩnh trở lại.
Ngoài cửa sổ mưa to như trút nước, tiếng ngáy khe khẽ vang lên bên vai, Triệu Quốc Đống chỉ có thể méo miệng cắn răng chịu đựng tư thế khó chịu này. Không ngờ Cù Vận Bạch có thể dựa vào mình ngủ trong tình trạng này! Điều đáng thương là mình lại trở thành một cái đệm đúng nghĩa không thể thiếu mà thôi.
Thỉnh thoảng tia chớp xẹt qua chiếu sáng mảng tuyết trắng bên trong xe, ánh mắt Triệu Quốc Đống thậm chí có thể dễ dàng xuyên qua cổ áo bị vẹo về phía trước. Đồi ngọc trắng như mỡ dê ẩn hiện dưới lớp đăng ten màu đen càng làm tôn lên vẻ đối lập, đường cong chết người nương theo nhịp hô hấp cứ phập phồng lên xuống làm cho Triệu Quốc Đống như chìm trong cảnh huyền ảo.
Cô nam quả nữ cứ duy trì trong tư thế kỳ diệu như vậy, Triệu Quốc Đống thu hồi ánh mắt rồi thở dài một hơi.
Phát tác ngẫu nhiên cũng không có nghĩa gì cả, nhưng nhìn thấy trong khoảng thời gian này Cù Vận Bạch gặp phải áp lực và tấn công mà trước nay chưa từng có, những lời đồn đại làm tổn thương sâu sắc tới nàng, sự nghiệp phấn đấu vất vả mới có được lại gặp phải việc ác hái đào, sự cô tịch về tình cảm càng làm cho tâm trạng hoang vu. Tất cả cảm xúc như vậy có thể giải quyết hoàn toàn thì hiển nhiên không còn gì tốt bằng.
Trong giấc ngủ Cù Vận Bạch nhẹ nhàng trở mình xoay người, cánh tay trượt thẳng xuống bộ váy màu xanh nhạt làm lộ ra hơn nửa khe mông. Chiếc quần lót tơ tằm màu đen bao trùm lên phần da thịt trắng như tuyết, đường cong nửa ẩn nửa hiện trong cái không khí lạnh này lại càng lộ vẻ u tối.
Triệu Quốc Đống nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, một loạt tia chớp liên hoàn đánh xuống, đây là cơn mưa to đã chờ mong bấy lâu, khí hậu oi bức đủ để khiến những người kiên nhẫn nhất cũng phải bực bội, hi vọng trận mưa này có thể làm cho không khí oi nóng trở nên thoải mái hơn một ít.
Xuống xã, thị trấn? Triệu Quốc Đống nghiền ngẫm hàm nghĩa trong mấy từ này, Vương Đức Hòa và Quách Chiêm Xuân hận mình như vậy sao? Bọn chúng sẽ ném mình tới chỗ nào? Là Thổ Lăng ở cực nam hay là Lĩnh Đông ở cực đông? Hay là xã Hưng Long chỉ có hai chuyến xe bus?
Cù Vận Bạch cuối cùng tỉnh lại từ trong trạng thái lờ mờ, lúc này nàng mới phát hiện mình nằm trên một cái chân, người cuộn tròn giống như thú cưng rúc vào bên cạnh chủ nhân, điều này làm cho Cù Vận Bạch có cảm giác e lệ khó hiểu.
Khuôn mặt mơ hồ của người đàn ông trong mộng rất giống với người đàn ông mà mình đang gối lên, ánh mắt sáng ngời và khí độ trầm ổn chắc chắn lấy từ biểu hiện của hắn làm chính. Cù Vận Bạch là một người phụ nữ bình thường, nàng hiểu rõ những đòi hỏi của cơ thể mình, chút dịch thẩm thấu từ nơi riêng tư khiến cho bên dưới ẩm ướt và làm cho nàng không được tự nhiên cho lắm. Nàng rất muốn được tiếp tục nằm xuống và hưởng thụ sự nghỉ ngơi thoải mái hiếm có này.
- Quốc Đống, mấy giờ rồi?
- 2h30.
- Nói như vậy thì tôi đã ngủ ở đây năm tiếng rồi sao?
Cù Vận Bạch nghiêng người ngồi dậy, rất tùy ý thu vén những sợi tóc tán loạn của mình, nói với giọng điệu thân thiết:
- Cảm ơn cậu, giờ tôi thấy thoải mái hơn nhiều rồi, đã lâu lắm rồi tôi không được ngủ một giấc thư thái như vậy, lúc này tôi cảm thấy tốt lắm.
- Trút được gánh nặng, nhẹ nhàng ra trận.
Triệu Quốc Đống hài hước nói một câu.
- Đi thôi, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Cù Vận Bạch liếc nhìn Triệu Quốc Đống một cái, ánh mắt như có như không khiến cho Triệu Quốc Đống cố gắng nắm bắt điều gì đó ẩn giấu bên trong nhưng nó lại chợt biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.