Lộng Triều

Chương 86: Nhân sanh năng đắc kỷ hồi bác (Một câu nói nổi tiếng của Chu Ân Lai)




Lời đồn đại có đôi khi còn chuẩn xác hơn văn kiện chính thức của ban tổ chức, nhưng đôi khi lại là nhận xét khôi hài, không rõ ràng.
Tất cả đáp án chỉ trong một ngày là có kết quả rõ ràng, hai ngày trước khi huyện Giang Khẩu mở hội nghị đại hội cán bộ toàn huyện thì Lô Vệ Hồng chính thức được điều lên làm phó trưởng ban tổ chức thị ủy An Đô, chủ tịch quận Long Đàm là Tiết Minh Dương được kiêm nhiệm bí thư huyện ủy Giang Khẩu, còn chức vị của Mao Đạo Lâm thì không có thay đổi gì, điều này làm cho tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Ngay khi cán bộ huyện Giang Khẩu đều nghĩ đã đến lúc kết thúc thì nửa tháng sau, ngoài dự đoán của mọi người, Mao Đạo Lâm được bổ nhiệm làm bí thư huyện ủy huyện Trường Tân, còn nguyên phó chủ tịch thường trực huyện Phùng Đông Hoa được bổ nhiệm làm phó bí thư huyện ủy Giang Khẩu, chủ tịch huyện.
Khí trời tháng tám vốn oi bức vô cùng nhưng đối với Triệu Quốc Đống mà nói thì lại có vẻ lạnh lẽo sâu kín. Sự thay đổi nhân sự làm người ta hoa cả mắt khiến Triệu Quốc Đống nhìn mà không hiểu ra sao cả, khi Tiết Minh Dương được bổ nhiệm làm bí thư huyện ủy Giang Khẩu ngoài ý liệu của mọi người thì Mao Đạo Lâm dường như bị gạt sang một bên. Đám người Vương Đức Hòa và Quách Chiêm Xuân nhiệt liệt hoan nghênh Tiết Minh Dương dường như chứng minh sự thất thế của Mao Đạo Lâm.
Nhưng thế sự đúng là trêu cợt người khác, hoặc có thể nói là vui vẻ tới mức làm cho lòng người từ phập phồng chuyển sang thổn thức tán thưởng, bên trong việc Mao Đạo Lâm đột nhiên được bổ nhiệm làm bí thư huyện ủy Trường Tân có huyền cơ nào khác hay không thì không ai biết được. Có lẽ ngoại trừ bản thân hắn hoặc là bí thư thị ủy Ninh Pháp thì e là không ai biết rõ sau lưng việc này đã xảy ra chuyện gì, những sắp xếp xong xuôi từ sớm lại xảy ra biến hóa lâm thời, không ai có thể hiểu hết được.
Triệu Quốc Đống có phần hăng hái đứng tán gẫu với Dương Thiên Bồi ở công trường. Trong khoảng thời gian này hắn cũng lười ngồi ở ban quản lý, sự thay đổi bất ngờ ở huyện ủy, ủy ban nhân dân huyện dường như cũng tác động đến tâm tình đám người liên quan ở ban quản lý khu Khai phát. Ngày nào cũng có vô số tin tức chui ra từ miệng mọi người, tuy rằng mỗi ngày Cù Vận Bạch đều xuất hiện trước mắt mọi người với tư thái bình tĩnh thản nhiên nhưng Triệu Quốc Đống chỉ cần chú ý kỹ là vẫn cảm nhận được dưới vẻ bề ngoài điềm tĩnh của nàng là vẻ cô đơn tịch mịch, tâm tình có thể như mỏi mệt trầm trọng.
Công ty xây dựng Thiên Phu của Dương Thiên Bồi đã ký thành công hợp đồng xây dựng công trình nhà xưởng hai xí nghiệp. Mặc dù quy mô công trình không lớn nhưng Dương Thiên Bồi cũng hết sức nhiệt tình, không thể nghi ngờ đây chính là phát pháo đầu tiên được khai hỏa trên thị trường kiến trúc huyện Giang Khẩu của công ty xây dựng Thiên Phu sau khi thay đổi chế độ xã hội. Thậm chí Dương Thiên Bồi còn mạnh miệng phát ngôn dù không kiếm được tiền cũng sẽ hoàn thành hai công trình đúng kỳ hạn và bảo đảm chất lượng, hơn nữa còn phải xây dựng thành một hạng mục mà dù ông chủ khó tính nhất cũng phải khen miệng không dứt.
Từ khi bắt đầu khởi công thì Dương Thiên Bồi đã mang theo một nhóm nhân viên kỹ thuật và nhân viên quản lý tới ăn ở tại công trường. Theo lý thuyết thì loại công trình nhỏ như này thì công nhân công ty xây dựng số 2 cũng từng làm không ít nhưng Dương Thiên Bồi cũng không dám xem thường mà tự mình đứng ra giám sát từ khâu đất xây tới đặt móng nhà xưởng. Rồi đến việc xây dựng đường tới nhà máy và xanh hóa thì tất cả hắn đều đích thân hỏi đến, phần quan tâm này so với khi thi công quốc lộ An Lam thì chỉ có hơn chứ không kém.
- Quốc Đống, nghe nói trong khoảng thời gian này huyện không yên tĩnh lắm hả?
Dương Thiên Bồi gỡ mũ bảo hộ xuống quạt hai cái, mặc dù đã đứng ở chỗ thoáng mát nhưng thời tiết oi nóng vẫn khiến cho người ta không chịu nổi.
- Bồi ca cũng quan tâm đến việc này à?
Triệu Quốc Đống khẽ cười một tiếng:
- Quản chi đến mấy việc sóng gió này, chúng ta cứ đứng ngoài xem là được.
- Không phải quan tâm, ở trên cái đất Trung Quốc này thì dù anh có làm bất cứ ngành nghề nào nếu mà không quan tâm đến tình hình chính trị đương thời thì không được.
Dương Thiên Bồi rất có cảm xúc:
- Nhất là kiểu xí nghiệp cải cách này của chúng tôi, nói dễ nghe thì là hình thức đầu tư cổ phần xí nghiệp của công nhân, nói khó nghe thì chính là xí nghiệp tư doanh của một vài đại cổ đông. Thay đổi chế độ xã hội thì cán bộ chính quyền đều thề son sắt sẽ ủng hộ và giúp đỡ đến cùng nhưng khi thực hiện thì đều trái với lời nói. Không có mối quan hệ nào vững vàng thì liệu anh có thể khai mở cục diện thị trường được không?
Triệu Quốc Đống cũng thở dài một hơi:
- Đây cũng là đặc sắc của Trung Quốc, hiện tại chính quyền vẫn giữ vai một nhân vật cường thế trên thị trường giống như cũ. Tuy rằng các nhà kinh tế học đều hô hào chính quyền phải đổi vai nhưng quá trình chuyển đổi vai này lại diễn ra trong một thời gian dài, cho nên dù là thời điểm nào thì ảnh hưởng của chính quyền đều không thể xem nhẹ. Bất kể là ngành nghề của anh là gì thì cũng đều không thể tránh khỏi qua lại với chính quyền nên giữ gìn quan hệ tốt đẹp với cơ quan chính quyền là điều không thể thiếu.
- Ừ, điểm này thì tôi rõ. Duy trì quan hệ tốt đẹp với các ban ngành chính quyền rất trọng yếu, điều này đối với công ty xây dựng Thiên Phu đang trong thời kỳ khai thác phát triển thì lại càng quan trọng.
Dương Thiên Bồi gật gật đầu:
- Tối nay tôi mời trưởng phòng xây dựng huyện Lý cùng hai trưởng ban bên dưới tụ tập ở khách sạn Đông Ninh, đều là người quen cũ nhưng sau khi thay đổi chế độ xã hội thì chưa có cơ hội mời bọn họ.
- Bồi ca, anh nói với tôi việc này làm gì? Chẳng lẽ mấy cái chuyện kinh doanh cụ thể này mà anh còn muốn tới hỏi tôi sao?
Triệu Quốc Đống nhìn quanh một chút rồi từ từ nói:
- Tôi và Cổ thúc đều đã phủi tay khỏi ghế ông chủ rồi, cũng đã nói không quản tới chuyện gì nữa, công ty xây dựng Thiên Phu các anh thích làm gì thì làm, cùng lắm thì tôi chỉ nghĩ kế cho anh thôi.
- Thích làm gì thì làm? Nói thì nghe nhẹ nhàng nhưng đây là vận mệnh của một trăm người, tài sản hơn hai triệu, tôi còn phải phụ trách cổ đông và công nhân đó.
Dương Thiên Bồi lắc đầu:
- Vốn trước đây quản lý công ty xây dựng số 2 thì còn không biết cảm giác gì, giờ thì lại cảm thấy trọng trách quá nặng nề, quyết không thể để phụ tín nhiệm của mọi người, toàn bộ tài sản của mọi người đều giao vào tay tôi, dù gì cũng phải làm cho thu nhập một năm phải tăng lên, cũng phải để nhóm cổ đông nhìn thấy hiệu ích và tiền lãi phải không?
- Ha ha, Bồi ca, mọi người không phải đã nhìn trúng tư tưởng này của anh sao? Chẳng qua có lãi hay không thì bản thân tôi thấy trước mắt không quá quan trọng, cho dù là có thì tôi nghĩ tốt nhất là đầu tư vào kinh doanh đi, cần mua thiết bị thì mua, cần chiêu mộ nhân viên kỹ thuật thì chiêu mộ. Sau nay thị trường kiến trúc sẽ càng ngày càng cạnh tranh khốc liệt, nếu muốn sinh tồn được thì ngoại trừ tư chất tốt nhất thì có một đội ngũ kỹ thuật tố chất cao, chế độ quản lý nghiêm khắc, chắc chắn cùng với tinh thần vững vàng, sẵn sàng vượt qua thử thách của xí nghiệp cũng rất trọng yếu. Tôi cảm thấy ba điều này nên nỗ lực làm ngay từ bây giờ, về phần lợi nhuận thì tôi cho rằng không quá quan trọng, ít nhất thời điểm này là như thế.
- Quốc Đống, cậu có thể nghĩ như vậy thì tôi rất vui mừng, hiện giờ rất nhiều cổ đông xí nghiệp đều chỉ nhìn cái lợi trước mắt, đầu tư chỉ mong hai ba năm là có thể thu hồi lại nhưng đây là xí nghiệp đang kinh doanh, không phải là mỏ vàng, nếu anh muốn đạt được khoản lãi kếch sù trong ngắn hạn thì tất nhiên phải hi sinh sự phát triển trường kỳ của xí nghiệp, tôi vẫn luôn lo lắng cậu sẽ có suy nghĩ này.
Dương Thiên Bồi mỉm cười hài lòng:
- Cậu nói như vậy thì trong lòng tôi lại càng kiên định.
- Bồi ca, tôi có một giấc mộng, đó là phải tạo ra một xí nghiệp hiện đại thành công, xí nghiệp này không chỉ có quy mô lớn, hiệu quả và lợi ích tốt mà phải chân chính trở thành xí nghiệp mang tính dẫn đầu, tiên phong trong ngành nghề. Phải xây dựng một nhãn hiệu riêng, văn hóa riêng, tinh thần riêng của xí nghiệp, làm sao để xí nghiệp này có thể hoạt động trường kỳ mà không ngã. Bản thân tôi không có bản sự đó, một mình Bồi ca cũng không có khả năng làm được nhưng chúng ta có thể cùng nỗ lực, có thể tập hợp trí tuệ và năng lực đoàn thể để tạo ra, đây chính là nguyện vọng của tôi.
Đây là lần đầu tiên Triệu Quốc Đống thổ lộ giấc mộng của mình trước mặt người ngoài, nếu như trời xanh đã ban cho mình dị năng mơ trước tương lai mà mình còn không tận dụng được thì đúng là đã phụ ân. Mặc dù kinh nghiệm của bản thân mình không đủ để "thương hải tang điền" nhưng mình có thể để một người tin cậy biến giấc mộng này thành sự thật thì cũng coi như đã an ủi tâm nguyện của mình.
Dương Thiên Bồi chấn động như bị sét đánh, hắn chưa từng nghĩ rằng sẽ tạo ra một xí nghiệp trình độ cao như lời Triệu Quốc Đống nói, một công ty mang tính tiên phong trong ngành sản xuất, đây là trình độ bậc nào chứ? Chỉ dựa vào mình và đám thủ hạ này sao? Chỉ bằng vào một công ty xây dựng bậc 3 với hơn một hai triệu sao? Điều này không khỏi quá mức vớ vẩn và buồn cười.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt cuồng nhiệt và vẻ mặt trang nghiêm của Triệu Quốc Đống, dựa vào những hiểu biết của mình về Triệu Quốc Đống thì đối phương cũng không phải loại người nói bừa nói ngoa, cũng không phải dạng tâm huyết dâng trào. Khí thế mông lung toát ra từ đối phương khiến Dương Thiên Bồi không khỏi nóng bừng lên, có một số chuyện không phải chỉ dựa vào niềm tin và quyết tâm là có thể làm được, muốn làm được việc này thì thiên thời địa lợi nhân hòa không thể thiếu bất cứ một thứ nào!
- Quốc Đống, cậu có biết mình đang nói gì không?
Dương Thiên Bồi hít sâu một hơi, nhìn thẳng ánh mắt của đối phương:
- Trên thương trường đủ loại sóng to gió lớn, xoáy ngầm nước xiết vô số, không ai có thể đoán trước hoặc là cam đoan chuyện gì có thể phát sinh hay không. Một xí nghiệp nếu muốn phát triển lớn mạnh không biết sẽ phải trải qua bao thăng trầm, mà một xí nghiệp thành công thường thường sẽ dẫm trên vô số thi thể của xí nghiệp thất bại, cậu hiểu chứ?
- Tôi đương nhiên hiểu được, sau lưng một xí nghiệp thành công tất nhiên sẽ có vô số xí nghiệp thất bại, đây là quy luật kẻ mạnh sinh tồn còn kẻ yếu sẽ bị đào thải. Công ty Thiên Phu hiện giờ chỉ như một đứa trẻ, đối với mục tiêu của chúng ta thì còn xa mới có thể chạm tới, nhưng ít nhất thì chúng ta cũng có mục tiêu, giấc mộng của mình, chỉ cần có phấn đấu, đã sinh ra ở thời đại này, nếu đã bước đi trên con đường này thì chắc Bồi ca cũng không cam lòng chịu làm một viên đá lót đường không có tiếng tăm gì chứ?
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:
- Chỉ cần có phấn đấu, ngay cả có thất bại thì sao? Chỉ khi nào gặp thất bại thì mới thực sự thưởng thức cảm ngộ nhân sinh, nếu không trải qua được những điều này thì sau khi về già anh chẳng có cơ hội để hiểu được. Thất bại có thể lặp lại nhưng đó mới là anh hùng thực sự! Nhân sanh năng đắc kỷ hồi bác?! (ND: Nôm na đời người được mấy lần đánh cuộc, đọ sức) Bồi ca, chúng ta không thể để uổng phí một thời đại như này, không thể để phí một kỳ ngộ như vậy, tuyệt không thể!
- Nhân sanh năng đắc kỷ hồi bác?! Nhân sanh năng đắc kỷ hồi bác?!
Dương Thiên Bồi lặng lẽ suy ngẫm những lời này, hắn cảm thấy nhiệt huyết trong người mình như sôi lên sùng sục mà khó có thể bình tĩnh được.
Triệu Quốc Đống mới có bao nhiêu tuổi, đã trải qua bao nhiêu nhân sinh mà vì sao lại có hùng tâm tráng chí như vậy? Càng hiếm thấy là đối phương dường như còn ý thức được khả năng thất bại sẽ nhiều hơn thành công nhưng lại vẫn quyết tâm bước đi, chẳng lẽ đúng như hắn nói, thất bại cũng là một cách thưởng thức khó có được sao? Nhìn lại trước nay, nói thì dễ dàng nhưng thật sự có thể làm được điểm này thì có được mấy người? Nhưng nếu không thử qua thì sao anh có thể hiểu được cảm ngộ kỳ diệu và tư vị trong đó chứ?
Thành thì sao, bại thì sao, miễn là được đọ sức!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.