Lộng Triều

Chương 80: Bắt đầu cải cách




Ăn một bữa mà Triệu Quốc Đống bị chuốc cả bụng rượu nhưng cũng đáng. Hai nhân vật trong đường sắt coi như tạo được quan hệ. Bây giờ quan trọng nhất đối với Triệu Quốc Đống là mở rộng quan hệ. Mà Lưu Triệu Quốc làm như vậy chính là giúp hắn.
Có những quan hệ bây giờ không dùng, hoặc hắn chưa có tư cách dùng. Nhưng khi tiến lên, anh sẽ phát hiện được mình sẽ rất tự nhiên tiến vào các quan hệ này. Tác dụng của quan hệ là lợi dụng lẫn nhau, chỉ khi anh đến một cấp bậc thì anh mới được tán thành.
Thực lực được tạo ra từ nhiều nguồn khác nhau, bản thân phải có đủ quyền lực, tiền, quan hệ. Ba thứ này liên quan chặt chẽ với nhau, nhất là vế sau cùng và hai vết trước không thể tách rời. Nếu nói hai thứ trước là thực lực cứng, vậy thứ sau là thực lực mềm. Mà có những lúc thực lực cứng có tác dụng hơn thực lực mềm.
Cơn gió nóng làm Triệu Quốc Đống càng khó chịu trong người. Hắn kéo cửa xe lên, điều hòa xe Santana cũng được, không khí mát mẻ làm hắn bình tĩnh lại.
Hắn biết biểu hiện của mình hôm nay hơi gấp.
Lần đầu gặp người như Tần Huân thì không nên lộ ra gì cả. Nhưng Tần Huân sẽ điều khỏi phân cục Ga xe lửa, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội giúp Trình Giao, không ngờ Tần Huân lại điều đi. Vì thế Triệu Quốc Đống quyết định mặt dày nói một phen, cũng không uống tình cảm của hắn đối với Trình Giao. Nếu không được nữa thì hắn chỉ có thể nhân cơ hội nói với Lưu Triệu Quốc.
Về phần La Khánh Sinh, chỉ có thể xem Khâu Nguyên Phong có thực sự đến Thanh Giang không, nếu Khâu Nguyên Phong đến đó làm chính ủy thì hắn sẽ giúp được.
Mình thì sao? Triệu Quốc Đống đột nhiên nghĩ đến bản thân. Tiền đồ của hắn tuy rộng lớn nhưng đúng như Chu Tinh Văn nói thì chỉ sợ chức Chủ nhiệm Ban quản lý sợ rằng sẽ xuất hiện trước khi hắn đủ điều kiện. Triệu Quốc Đống hiểu rõ tuổi của hắn mà làm Phó chủ nhiệm đã làm nhiều người đỏ mắt, vậy mình có thể mãn nguyện không tiến thêm không?
Tất nhiên là không rồi. Nếu thỏa mãn với lúc này thì không bằng vứt chức vụ đi mà kinh doanh. Nếu đã ở lại thì phải phấn đấu một phen.
Triệu Quốc Đống nhìn đồng hồ thấy đã là 4h chiều. Làm lãnh đạo đúng là tiện, tìm lý do là đi được, không ai hỏi tới. Chỉ cần anh làm được việc thì không ai nói gì anh.
- Quốc Đống, chú ở đâu?
Dương Thiên Bồi gọi điện và nói rất gấp.
- Sao vậy anh?
Triệu Quốc Đống run lên, chẳng lẽ là?
- Đã có quyết định, kiểm kê tài chính, tính toán tài sản cùng với phương án đã được phê duyệt, yêu cầu nhanh chóng cải cách. Xem ra lần này huyện sẽ làm mạnh tay. Chú mau về bàn. Lão Cổ thì anh cũng đã gọi, chúng ta gặp ở nhà lão Cổ.
Dương Thiên Bồi cố nhịn cơn hưng phấn trong lòng. Sau khi nhận được thông báo thì y lập tức gọi cho Triệu Quốc Đống. Lúc trước y vẫn làm thuê cho chính quyền, bây giờ thật sự cải cách thì y có thể tự mình làm.
- Được, em lập tức về.
Triệu Quốc Đống rất vui vẻ. Huyện Giang Khẩu cuối cùng đã tiến hành cải cách các xí nghiệp, chẳng qua cũng tương đương như hắn đoán. Thành phố đẩy mạnh cải cách quyền sử dụng đất, đồng thời lựa chọn tiến hành cải cách ở các công ty xã, thị trấn và công ty tập thể. Ít nhất bọn họ không thuộc tài sản quốc gia mà là sở hữu của tập thể.
Sau khi định giá tài sản sẽ tiến hành cổ phần hóa, nvvy chẳng những khiến chính quyền địa phương thu được một khoản tài chính lớn, cũng có thể kích thích hoạt động kinh doanh của các công ty, đồng thời cũng phù hợp với lời kêu gọi cải cách.
Đây là phương thức mà Triệu Quốc Đống đã nói với Thái Chánh Dương, cũng là phương thức tốt nhất bây giờ. Việc cải cách công ty tập thể ở Chiết Giang cùng với Tô Nam đều dùng cách này. Chẳng qua đây là một vũng bùn, trên dưới đều có tay, việc định giá tài sản thì mọi người sẽ tìm đủ cách kiếm chút lợi ích trong đó.
Chẳng qua Triệu Quốc Đống không nghĩ như vậy, theo hắn thấy nếu mình biết trước tương lai thì sao không lợi dụng cách này kiếm một khoản lớn? Huống chi đây cũng không phải là khoản tiền đầu tiên hắn kiếm mà.
Nói thật nếu không phải Công ty Xây dựng số 2 có công nhân và nhân viên kỹ thuật giỏi thì Triệu Quốc Đống thậm chí sẽ bỏ tiền rồi cũng Dương Thiên Bồi lập công ty riêng. Nhưng hắn muốn làm điểm đồng thời cũng bồi dưỡng mộ số công nhân và nhân viên kỹ thuật thì không dễ. Triệu Quốc Đống cảm thấy dùng cách này là quá khó khăn.
Bây giờ là năm 94, theo hắn biết thì ngành xây dựng đến năm 98 bắt đầu phát triển rất mạnh. Năm 98, các thành phố hủy bỏ chế độ nhà tập thể, đây tất cả khiến các tập đoàn lớn đều nhìn vào thị trường bất động sản, chỉ có thể thông qua tiền mặt mà đổi lấy nhà. Việc này duy trì mười mấy năm chưa hề giảm nhiệt.
Nói cách khác còn bốn năm, bốn năm để tích trữ lực lượng.
Triệu Quốc Đống hy vọng sau khi Công ty Xây dựng số 2 cải cách có thể nhanh chóng mở rộng dưới sự lãnh đạo của Dương Thiên Bồi. Có mình chỉ điểm một cách chiến lược, Dương Thiên Bồi cần chỉ là áp dụng, không ngừng mở rộng khiến Công ty Xây dựng số 2 biến thành công ty khổng lồ trong ngành xây dựng, sau đó nhanh chóng thẳng tiến vào thị trường bất động sản.
Triệu Quốc Đống không hy vọng xa vời có thể tạo ra một công ty khổng lồ, chiếm toàn bộ thị trường bất động sản, nhưng hắn rất hứng thú với cơn sóng này. Nhất là hắn suy nghĩ có thể ẩn thân sau lưng mà chỉ huy, cảm giác này rất tuyệt.
- Không cần Bồi ca, tỷ lệ của nhân viên quản lý đúng là hơi thấp, giống như cổ phần của nhân viên bình thường. Chính quyền cũng nghĩ ra nhưng bây giờ mà điều chỉnh sẽ mất thời gian. Em thấy anh không bằng đi làm công tác tư tưởng với Ban quản lý và nhân viên kỹ thuật, để bọn họ bỏ qua chút tranh chấp lợi nhỏ này. Trong tay chính quyền thị trấn không phải còn cổ phần hơn hai triệu muốn bán sao? Bọn họ đi mua là được mà.
Dương Thiên Bồi lắc đầu nói:
- Quốc Đống, chú nghĩ bọn họ giống chú sao? Nhân viên kỹ thuật và nhân viên quản lý cũng không kiếm nhiều hơn nhân viên bình thường bao nhiêu. Tất cả nhân viên đều đối xử như nhau là được năm ngàn. Nếu như chú còn muốn nhiều hơn thì bỏ tiền ra đi mua thẳng của chính quyền hoặc của nhân viên. Không ai tự tin vào tương lai của công ty, đã có không ít nhân viên bình thường còn chưa cầm cổ phần vào tay đã muốn bán, không ai muốn.
- Đây không phải hợp ý chúng ta sao? Chính quyền thị trấn muốn chuyển nhượng cũng không sao, chúng ta bỏ tiền mua. Nhân viên không cần, chúng ta cũng có thể mua. Chẳng qua Dương ca, anh phải khuyên bọn họ, nếu sau này công ty phát triển thì hối hận không kịp.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Điểm này phải cẩn thận, nếu mua cổ phần từ tay nhân viên phải được công chứng, tránh phiền phức về sau.
- Tổng số cổ phần trong tay nhân viên cũng không đến 33%, tài chính, tài sản được tính toán thì không quá một triệu, trong này còn bao gồm cả mấy trăm ngàn mà công ty kiếm được từ Quốc lộ An Lam. Như vậy tài sản chủ yếu của công ty là khu đất và máy móc.
Dương Thiên Bồi thở dài một tiếng rồi nói.
- Sai rồi, anh nói sai rồi. Tài sản công ty không phải ở đó mà là nhân viên, đây là điều quan trọng nhất. Máy có thể mua, đất có thể mua, nhưng nhân viên kỹ thuật thì mất vài năm chưa chắc đã bồi dưỡng ra. Đây là tinh hoa của Công ty Xây dựng số 2. Nếu không anh nghĩ tại sao em muốn mua Công ty Xây dựng số 2?
Triệu Quốc Đống nói làm Dương Thiên Bồi run lên. Phải biết nhân viên của Công ty Xây dựng số 2 đều có nhiều năm kinh nghiệm, các công trình bình thường làm quá đơn giản.
- Dương ca, anh không cần quá lo lắng. Cổ phần của nhân viên công ty không đầy 33%, còn đâu nằm trong tay chính quyền thị trấn cũng không đến một triệu. Em bỏ 500 ngàn, Dương bỏ 500 ngàn, Cổ thúc bỏ 300 ngàn là đủ. Sau đó chúng ta bắt đầu thực thi, tranh thủ trong thời gian năm năm khiến công ty thay đổi hoàn toàn.
Triệu Quốc Đống cũng có tự tin. Công ty Xây dựng số 4 khi xây dựng công trình ở Khu Khai Phát đã có vấn đề, điều này làm Cù Vận Bạch rất khó chịu. Vừa lúc có thể để Công ty Xây dựng số 2 tiến vào. Khu Khai Phát cuối năm sẽ có nhiều công trình lớn, nhiều công ty bắt đầu lục tục xây dựng. Chỉ riêng các hạng mục này cũng đủ để Công ty Xây dựng số 2 làm trong nửa năm tới.
- Như vậy anh cũng chẳng có gì phải lo lắng. Quốc Đống, lão Cổ, cứ quyết định như vậy đi. Bên chính quyền thị trấn đã công khai tuyên bố chuyển nhượng hơn triệu tiền cổ phần của Công ty Xây dựng số 2, nhưng giá rất thấp, ngay cả người trong công ty cũng không ai nhiệt tình, nói gì người khác. Lãnh đạo thị trấn có lẽ lo không bán được sẽ không hoàn thành nhiệm vụ của huyện, cố gắng gạ tôi hoặc nhờ tìm người đến mua. Tôi lúc ấy đã giả vờ từ chối. Tôi thấy chúng ta tập trung được tiền thì thời cơ cũng tới, cũng có thể khiến thị trấn cho các chính sách ưu đãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.