Lộng Triều

Chương 7: Xuống huyện




Sau đó theo đề nghị của Tương Uẩn Hoa, các Thường vụ thị ủy đồng ý việc căn cứ theo tình hình của ba cán bộ từ tỉnh xuống mà điều tới các huyện. Triệu Quốc Đống được phân tới Huyện Hoa Lâm có hệ thống giao thông kém nhất. Khúc Vân Phong được phân tới huyện Thổ Thành gần An Đô hơn cả. Mà Viên Kiến Bân được phân tới huyện Thương Hóa – huyện nghèo cấp quốc gia.
Mạch Gia Huy tức giận đi vào văn phòng mình, đập mạnh cặp lên bàn.
- Hôm nay có phải do Kỳ Dư Hồng giở trò?
Mạch Gia Huy đứng trước cửa sổ mà lẩm bẩm một tiếng.
Phó thị trưởng thường trực Kim Vĩnh Kiện đi theo Mạch Gia Huy vào phòng, nghe thấy Mạch Gia Huy nói như vậy liền lắc đầu nói:
- Không giống, tôi và Bí thư Kỳ đã đi Hoa Lâm, Phong Đình hai ngày. Dân chúng Huyện Hoa Lâm đúng là phản ánh nhiều về lão Điền. Làm người ta to bụng, sinh con không nói, còn dám cho ả này đến nhà khách Huyện ủy làm việc.
- Hừ, chuyện này đâu có thiếu.
Mạch Gia Huy nói.
- Nhưng người ta làm bí ẩn, không thể nắm được nhược điểm. Điền Ngọc làm quá rõ ràng, như vậy không tránh khỏi có người tính kế.
Kim Vĩnh Kiện thở dài một tiếng:
- Mẹ nó chứ, tôi đã gặp con bé kia, đúng là ngon, vừa thấy là yêu, nhưng ai bảo lão Điền cứ để ả tới nhà khách Huyện ủy chứ.
- Cũng may là Điền Ngọc còn lừa được con ả đó đi xa, nếu không để Lý Trọng Sơn túm được thì Điền Ngọc chỉ có thể vào tù.
Mạch Gia Huy xua tay nói:
- Không nói việc này nữa, ai ngờ nó lại là như vậy.
- Ha ha, Thị trưởng Mạch, chuyện này là tập quán bên huyện Đông Biên Tam đó. Từ trước giải phóng đã là như vậy, quan hệ nam nữ rất tùy tiện.
Kim Vĩnh Kiện cười nói.
- Đi đi, đừng có thêm dầu vào lửa nữa.
Mạch Gia Huy cười nói nhưng lập tức thở dài một tiếng:
- Xem ra lão Tương không thích Điền Ngọc, vì thế mới cho Kỳ Dư Hồng cơ hội.
- Chuyện này không trách được ai, dù là ai cũng không thể quen. Điền Ngọc cũng đã hơn 40, hại danh tiếng bao cô gái, chỉ là làm hơi quá mà thôi. Hôm nay Lý Trọng Sơn nói chuyện cũng không phải là lời đồn. Thực ra mấy năm trước tôi đã nghe, cũng nhắc Điền Ngọc chú ý một chút. Y nói bà vợ không thể sinh con trai nên không dám làm gì, thì y có gì phải sợ?
Mạch Gia Huy càng nghĩ càng giận, hôm nay bị Kỳ Dư Hồng chiếm ưu thế, mặc dù không liên quan tới đại cuộc nhưng nó cũng rất vi diệu.
- Thị trưởng Mạch, chuyện Điền Ngọc đã qua, coi như bỏ đó hai năm là được mà. Điền Ngọc còn trẻ còn có cơ hội.
Kim Vĩnh Kiện thấy Mạch Gia Huy tức giận nên khuyên vài câu:
- Đúng, lão Điền lui xuống, chức Phó chủ tịch thường trực Hoa Lâm sẽ do ai phụ trách? Nếu để lão Liên tiếp nhận thì bên phía Hoa Lâm còn thiếu một thường vụ.
- Ừ, chuyện này tôi đã nghĩ tới. Nghe nói ba người từ tỉnh phái tới tối qua đều ra khỏi nhà khách Thị ủy. Khúc Vân Phong đã được giám đốc Vương – Sở nông nghiệp nói với tôi, phân đến Thổ Thành là thích hợp. Chẳng qua hai người kia không biết đi đâu.
Mạch Gia Huy suy nghĩ một chút rồi nói:
- Hôm nay lão Tương đưa họ Viên tới Thương Hóa, đưa họ Triệu tới Hoa Lâm, tôi không biết lai lịch của hai người này.
- Thị trưởng, anh nói có phải là có người nói giúp họ Triệu với lão Tương không? Nếu không bây giờ Điền Ngọc vừa xuống, có một mảng lớn công việc bỏ trống. Họ Triệu tiến vào là có thể phụ trách vài cơ quan.
Kim Vĩnh Kiện nói.
- Ừ, có thể. Tôi muốn xem lão Tương này định làm gì.
Mạch Gia Huy cười lạnh một tiếng.
Triệu Quốc Đống nhận được tin đã là 3h chiều. Tương Uẩn Hoa có vẻ quên sự tồn tại của hắn. Hắn từ chỗ Nghiêm Lập Dân mới biết mình sẽ đi đâu. Nhìn qua thì Khúc Vân Phong tốt nhất, được phái tới huyện nghèo cấp tỉnh. Mà hắn và Viên Kiến Bân được phái tới huyện nghèo cấp quốc gia. Nghiêm Lập Dân cũng nhắc Triệu Quốc Đống một chút, không khí ở Hoa Lâm không tốt, cần phải cẩn thận.
Đường từ Ninh Lăng tới Hoa Lâm dài 78km nhưng do đường quá xấu nên mất hơn hai tiếng rưỡi. Lần này đi xe Audi100 của Tương Uẩn Hoa nhưng Triệu Quốc Đống lại thấy nó như đi xe Jeep vậy, rất xóc. Lúc này Triệu Quốc Đống rất muốn đi con Camry của công ty.
Có nên bảo Trường Xuyên mua cho mình một con không nhỉ, cũng để mình đỡ phải vất vả ở huyện nghèo này? Suy nghĩ này quanh quẩn trong đầu Triệu Quốc Đống suốt lúc hắn lên xe.
Cuối cùng đã vào huyện thành Hoa Lâm, xe đi chậm lại. Triệu Quốc Đống nhìn ra ngoài quan sát, đường ở đây cũng tương tự ở Giang Miếu, chỉ là đường rộng hơn, hầu hết các công trình đều là của những năm 80, đi lướt qua mà Triệu Quốc Đống không có ấn tượng gì. Ngoài Trung tâm thương mại Hoa Lâm cao sáu tầng ra, Triệu Quốc Đống đúng là không thể tưởng tượng đây là một huyện thành.
- Tiểu Triệu, có phải thấy chênh lệch quá lớn không?
Tương Uẩn Hoa cười khổ một tiếng mà nói. Y đã làm ở đây hồi 15 năm trước, từ bí thư đảng ủy xã tới Chánh văn phòng Ủy ban, đến Chánh văn phòng Huyện ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ, cuối cùng mới lên Ninh Lăng. 15 năm, mình đã thay đổi nhiều.
Thấy Triệu Quốc Đống có chút nặng nề, Tương Uẩn Hoa nói:
- Phải chấp nhận chênh lệch thì mới có thể tìm đúng vị trí, mới có thể phấn đấu.
- Bí thư Tương, ngài muốn tôi nói thật, vậy tôi sẽ nói thật. Ninh Lăng và An Đô chênh lệch ít nhất 10 năm. An Đô chênh lệch với Thượng Hải cũng là 10 năm. Mà Hoa Lâm chính xác mà nói không thể so sánh. Tôi nghĩ nếu có thể thì chúng ta có thể đưa cán bộ tới mấy huyện ở An Đô như Hoa Dương, Vọng Đường mà cảm nhận.
- Cậu nghĩ tôi chưa tổ chức cán bộ đi xem sao?
Tương Uẩn Hoa thở dài một tiếng:
- Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, Ban Tổ chức cán bộ Thị ủy đã tổ chức người tới An Đô, Kiến Dương, cũng đi qua Quảng Đông, Chiết Giang, nhưng hiệu quả không cao. Nhiều người muốn đi nhưng chỉ hâm mộ điều kiện làm việc cùng cuộc sống thành phố, còn đâu không học được gì. Bọn họ không thấy quan niệm phát triển, tinh thần thăm dò của cán bộ bên ngoài.
Trưởng phòng Trương ngồi đằng trước có chút ngạc nhiên vì Bí thư Tương lại nói lời này với người thanh niên kia. Bí thư Tương bình thường rất nghiêm giọng, có tiếng khắp Ninh Lăng này, bình thường không dễ dàng phát biểu. Nhưng nếu Bí thư Tương mà nói thì cả Bí thư Thị ủy và Thị trưởng đều phải nhường vài phần.
- Bí thư Tương, tôi cảm thấy bởi vì chúng ta chênh lệch quá lớn với ven biển, quan niệm ở bên kia tuy tốt nhưng nếu áp dụng mù quáng lại không tốt.
Triệu Quốc Đống cũng biết Tương Uẩn Hoa muốn hiểu rõ ý tưởng của mình. Đây dù sao chỉ là nói chuyện riêng mà, đầu óc anh bình thường thì cho vào vị trí bình thường, nhưng muốn làm lãnh đạo yên tâm đưa anh tới vị trí quan trọng, vậy anh phải thể hiện bản lĩnh.
- Tôi nghiêng về khả năng chúng ta tự tìm đúng vị trí của mình. Xu thế của chúng ta ở đâu, chỗ xấu ở đâu, học ai, học cái gì thì phải có ý tưởng rõ ràng. Nếu như nói một huyện nông nghiệp mà muốn đột phá thì cần học Quảng Đông. Nếu huyện này muốn phát triển công nghiệp là không thể. Huyện dựa vào cái gì? Vị trí đặc biệt hay tài nguyên phong phú? Là có nhân lực tốt chất cao hay hệ thống giao thông phát triển? Nhà đầu tư dựa vào cái gì đến huyện? Nhà đầu tư không phải nhà từ thiện, bọn họ đầu tư mong kiếm lãi, nếu không có điều kiện kia mà muốn áp dụng là không thể.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.
Tương Uẩn Hoa hài lòng gật đầu, đúng thế, không giống đám kiêm nhiệm trước đây, miệng lưỡi lưu loát, nói chuyện có ý tưởng nhưng toàn là trên giấy, không thể áp dụng.
Lần này không đơn giản là kiêm nhiệm cho có, mà là thực sự làm Phó chủ tịch huyện, điều này có nghĩa anh phải làm ra việc gì đó mà báo cáo với Đại hội đại biểu nhân dân, nếu không chờ nửa năm là mất chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.