Lộng Triều

Chương 65: Đói ăn gì chẳng được




- Nói rất đúng.
Lô Vệ Hồng nhìn quanh một vòng rồi trầm giọng nói:
- Lão Lương phân tích rất đúng. Bây giờ không phải lúc khen thưởng, chỉ còn 45 ngày mà thôi. Các vị nghĩ tới trách nhiệm trên vai, nghĩ tới nhiệm vụ trước mắt chúng ta, phải phấn đấu trong 45 ngày.
- Tôi không định nói nhiều về cách thực hiện. Lãnh đạo phụ trách các đơn vị đều ở đây, mọi người đều hiểu tầm quan trọng của Khu Khai Phát đối với kinh tế Giang Khẩu chúng ta. Tôi nhấn mạnh một điều nếu cơ quan nào làm việc không tốt mà xảy ra chuyện, cuối cùng ảnh hưởng tới việc phát triển của Khu Khai Phát, khiến Khu Khai Phát đóng cửa, lãnh đạo chủ yếu lập tức từ chức. Nếu không từ chức thì Huyện ủy sẽ cách chức.
Lời này của Lô Vệ Hồng là cách tỏ thái độ cứng rắn nhất của Giang Khẩu từ trước đến giờ.
Lãnh đạo các phòng ban ngồi đây đều chấn động vì thái độ của Lô Vệ Hồng. Điều này có nghĩa nếu Khu Khai Phát bị xóa sổ thì không chừng sẽ làm Huyện ủy tức quá hóa giận tìm một hai phòng ban mà xử lý.
Gần như ngay sau khi hội nghị báo cáo công việc của Ban quản lý Khu Khai Phát, Huyện ủy liền tổ chức Hội nghị thường vụ. Trong hội nghị rất nhanh thông qua Triệu Quốc Đống làm Phó bí thư Đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát, Vương Quý Nhân làm Phó chính ủy Công an huyện. Trong hội nghị dù là Mao Đạo Lâm, Bao Thái Bình hay là Vương Đức Hòa, Quách Chiêm Xuân cũng không tranh cãi nhiều.
Ai cũng biết bây giờ huyện gặp áp lực rất lớn về việc tháng năm tổ công tác của tỉnh sẽ đi khảo sát các Khu Khai Phát.
Triệu Quốc Đống nhận được thông báo bổ nhiệm cũng không vui vẻ mấy. Nguyên nhân rất đơn giản, bây giờ là lúc tranh đoạt các nhà đầu tư. Ký thêm với các nhà đầu tư sẽ thêm điểm với tổ công tác, xây dựng thêm một con đường, dựng thêm cột điện sẽ tạo thêm ấn tượng cho Khu Khai Phát Giang Khẩu. Cán bộ Khu Khai Phát đều được lên dây cót, mọi người đều cảm thấy không khí khẩn trương bao phủ. Ai cũng biết nếu Khu Khai Phát bị xóa sổ sẽ có kết cuộc như thế nào.
Nếu như nói Khu Khai Phát Giang Khẩu không có hy vọng thì cán bộ đã không có sức phấn đấu. Vấn đề là hy vọng lớn nhưng lúc nào cũng có thể gặp vấn đề, như vậy ai không phải liều mạng.
Trong thời gian này Triệu Quốc Đống thậm chí không có thời gian về Giang Miếu. Hắn dẫn người của phòng Thu hút đầu tư đi xung quanh, chỉ cần có một chút khẩ năng là tìm mọi cách gặp các nhà đầu tư, tạo quan hệ. Phòng hạng mục cũng triệt để ném cho Lâu Phương, Triệu Quốc Đống chỉ nói một câu, tất cả các hạng mục đã ký kết nhất định phải khởi công xây dựng trong thời gian quy định, nếu không sẽ hỏi Trưởng phòng Hạng mục.
Trời tháng năm bắt đầu nóng lên, Triệu Quốc Đống mới phát hiện bây giờ đã là 8h tối. Phòng Thu hút đầu tư và Hạng mục vẫn sáng đèn, Triệu Quốc Đống ưỡn lưng.
Triệu Quốc Đống đứng nhìn ra ngoài, mấy cán bộ Văn phòng đang chuẩn bị tài liệu. Hoàng Trung Kiệt đang nói gì đó với Tôn Cầm. Lâu Phương kiểm tra tài liệu, xem ra mọi người đều đang làm việc của mình.
Hoàng Trung Kiệt và Lâu Phương trước đó không phối hợp nhiều, nhưng rất nhanh đã vùi đầu vào kế hoạch mà Triệu Quốc Đống đặt ra. Người của hai văn phòng này cũng tự nhiên mà theo.
Hai tháng nay có hiệu quả cao như vậy cũng là do bọn họ nỗ lực. Triệu Quốc Đống không muốn khiêm tốn, nếu như không có hắn đưa ra một số con đường và tin tức, Khu Khai Phát Giang Khẩu không thể được như hôm nay.
Mà Cù Vận Bạch cũng thả quyền rất nhiều, trong công việc đều không điều kiện ủng hộ Triệu Quốc Đống. Muốn cô ra mặt thì nhất định không từ chối, trước mặt lãnh đạo cũng không ngừng thừa nhận Triệu Quốc Đống. Điều này làm Triệu Quốc Đống có chút cảm động. Dù đối phương có thái độ gì thì ít nhất đối phương có thể một lòng cho hắn làm việc là đủ.
- Lão Hoàng, lão Lâu đã xong việc chưa? Xong rồi thì gọi mọi người đi ăn thôi.
Triệu Quốc Đống đứng ở san mà gọi.
- Hôm nay Chủ nhiệm Triệu mời khách à?
Lâu Phương ưỡn ưỡn lưng rồi nói.
Triệu Quốc Đống cười mắng:
- Qua cửa lần này thì hai anh nhất định phải mời khách đó.
- Ha ha, chỉ cần có thể qua cửa thì ăn đâu Chủ nhiệm Triệu cứ nói.
Hoàng Trung Kiệt cũng thò đầu ra nói.
- Lão Hoàng, đây là anh nói đó nhé.
Triệu Quốc Đống nói.
- Không vấn đề gì.
Hoàng Trung Kiệt vỗ ngực nói:
- Cùng lắm tôi và lão Lâu cùng nhau chiêu đãi.
- Ừ, cũng được, vậy khách sạn Quân Duyệt đi.
Triệu Quốc Đống cười cười đầy quỷ quyệt:
- Mọi người nghe rồi đó, Trưởng phòng Hoàng và Trưởng phòng Lâu bảo chúng ta cứ chọn. Tôi chọn khách sạn Quân Duyệt, mọi người có ý kiến gì không?
- Không.
- Tốt quá, sớm nghe đến khách sạn này nhưng chưa được đến đó mở rộng tầm mắt.
- Trưởng phòng Hoàng và Trưởng phòng Lâu sao lại hào phóng như vậy à? Khách sạn Quân Duyệt, khách sạn năm sao, ăn ở đó một bữa chắc vài ngàn.
- Hơn ngàn? Chúng ta từng này người phải ba, bốn ngàn đó.
Hoàng Trung Kiệt mặt cứng lại, Lâu Phương cười khổ một tiếng:
- Chủ nhiệm Triệu, tôi nói là trong phạm vi Giang Khẩu, không phải là An Đô.
- Vậy không được, anh vừa nãy không nói trong phạm vi Giang Khẩu mà. Hơn nữa An Đô cũng không xa, nói chuyện phải giữ lời. Mọi người nói đúng không?
- Đúng.
Mấy tên nhân viên liền ồn ào, trong trụ sở toàn tiếng cười nói.
Có người đi xe, có người đi xe đạp, đám người chạy đến quán ăn mà nhân viên Ban quản lý hay ăn. Ở đây đồ ăn khá ngon, ai làm ca đều đến đây ăn.
Đồ ăn rất nhanh được mang lên. Mọi người vất vả hơn nửa ngày nên không hề khách khí, bắt đầu vùi đầu ăn. Triệu Quốc Đống gọi bia, mấy đồng chí nam cùng uống.
- Chủ nhiệm Triệu, còn hơn 10 ngày là tổ công tác tới, anh đoán Khu Khai Phát chúng ta có qua cửa không?
Bây giờ cán bộ Khu Khai Phát đều biết Triệu Quốc Đống không đơn giản, có năng lực, hơn nữa quan hệ rất rộng làm cả Lương Kiến Hoằng và Cam Vi Hồng đều rất kinh ngạc. Về phần Hoàng Trung Kiệt đã sớm biết quan hệ của Triệu Quốc Đống không đơn giản.
Giám đốc Ngân hàng xây dựng An Đô tự mình tới Khu Khai Phát Giang Khẩu khảo sát, khi ăn còn uống riêng với Triệu Quốc Đống, người thông minh đều biết quan hệ của hai người không kém. Sau đó các công ty trong Khu Khai Phát vay tiền ở Ngân hàng xây dựng thuận lợi hơn, Hoàng Trung Kiệt và Lâu Phương chỉ có thể than thở trong lòng.
- Chúng ta có hai Đỗ Tử Hoa là Lộc Sơn và Long Đàm. Nói cách khác trong ba chỉ có hai nhà sống, tôi thấy không bất ngờ gì thì nên là Giang Khẩu và Lộc Sơn. Nhưng tôi nghĩ hai nơi kia cũng không ngồi im. Mặc dù thoạt nhìn bây giờ chúng ta chiêm sưu thế nhưng chưa đến cuối cùng là chưa rõ.
- Nghe nói Long Đàm nửa tháng nay có vài công ty lớn tiến vào, nghe nói là do Thị trưởng Kiều giúp đỡ. Bí thư huyện ủy Nguyên Đằng là bạn học thời đại học của Thị trưởng Kiều.
Lâu Phương nói.
- Ừ, tôi cũng nghe nói tới. Hình như là mấy công ty gia công, bọn họ đúng là đói quá nên gì cũng ăn. Long Đàm là quận, lại nằm ở hướng gió về thành phố, theo lý thuyết không nên thu hút các công ty ô nhiễm như vậy, về sau sẽ ảnh hưởng lớn tới không khí nội thành, không biết Cục Bảo vệ môi trường có nghĩ tới không?
Hoàng Trung Kiệt gật đầu nói.
- Thời này làm quan đâu lo đó, chỉ cần có thành tích, chỉ cần lừa được lãnh đạo là được, ai còn để ý mấy cái đó?
Tiểu Bồ lắc đầu nói:
- Hơn nữa mấy công ty này cũng có danh tiếng, ai còn có thể nói gì? Đợi đến khi nguy hại thì người bây giờ không biết điều đi tận đâu rồi.
- Nhà máy gia công ô nhiễm là tất nhiên, mặc dù có biện pháp bảo vệ tốt cũng không nên xây dựng ở gần thành phố, đây là cấm kỵ. Điều kiện Long Đàm khá tốt, theo lý bọn họ nên có định vị các công ty được thu hút, không nên dùng mấy công ty ô nhiễm này chứ?
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói:
- Về tình về lý đều phải ngăn hành vi này lại.
- Vấn đề là bây giờ ai cũng ra sức thu hút đầu tư cho Khu Khai Phát của mình, bên Bảo vệ môi trường cũng không được chú trọng. Nếu như úp cái mũ làm hỏng việc thu hút đầu tư thì ai chịu được? Chỉ cần có lãnh đạo nói thì mọi việc sẽ đơn giản hơn.
Hoàng Trung Kiệt cười nói:
- Chúng ta đây là lo cho người khác. Vấn đề của mình còn chưa giải quyết được cơ mà.
- Không, đây là vấn đề trách nhiệm. Xuất phát từ trách nhiệm với Thành phố An Đô, chúng ta nên có phản ứng với vấn đề này, nếu không các công ty này mà đầu tư rồi di chuyển thì khó khăn rất nhiều.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.