Lộng Triều

Chương 44: Tạo thế




Khác với Loan Chinh Viễn, Chu Tinh Văn thích ăn ở nhà hàng Giang Thành, đây là kiến trúc cao nhất Giang Khẩu. Trên tầng 10 có thể quan sát cả Huyện Giang Khẩu.
Triệu Quốc Đống cũng không phải lần đầu cùng Chu Tinh Văn ăn ở đây.
Sau bữa ăn ở nhà hàng Gia Hòa, Triệu Quốc Đống cảm thấy thái độ của Chu Tinh Văn đối với mình thay đổi hẳn. Y không biết là vì Thái Chánh Dương, Hùng Chính Lâm hay là Lưu Đồn công an, nhưng hắn đoán có thể là vế sau. Dù sao sức ảnh hưởng của Thái Chánh Dương và Hùng Chính Lâm chưa đủ để ảnh hưởng tới tiền đồ của Chu Tinh Văn.
Hơn nữa hắn chủ động dựa vào là một nguyên nhân rất quan trọng, nói cách khác hắn đã dần dần đi vào trung tâm của Chu Tinh Văn. Triệu Quốc Đống biết có thể tham gia mấy bữa ăn của Chu Tinh Văn thì có nghĩa mình thành người của lãnh đạo.
Chu Tinh Văn thực ra cũng được. Là người xuất thân từ cảnh sát hình sự, nghiệp vụ chắc, năng lực mạnh, tính cách nóng nảy nhưng lại hào sảng. Hơn nữa trong các cuộc nhậu thì Triệu Quốc Đống đã uống giúp Chu Tinh Văn không ít, quan hệ giữa hai người đã tăng lên nhiều.
Sau khi ăn xong, các lãnh đạo muốn đi nghỉ. Triệu Quốc Đống đang chuẩn bị tính tiền thì Chu Tinh Văn đã xua tay nói:
- Quốc Đống, không cần như vậy. Ở đây do Phòng thanh toán.
- Vâng, Sếp Chu cũng đừng nói tôi không khách khí.
Triệu Quốc Đống cũng không khách khí, có thể tiết kiệm được thì càng tốt.
- Tôi xin phép về Giang Miếu.
- Ừ, cậu đi đi, lợi dụng cơ hội này tuyên truyền thì sẽ có lợi.
Chu Tinh Văn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Khu Khai Phát có thể sẽ được phê chuẩn. Nếu như vậy thì huyện dự định thành lập Đồn công an khu Khai Phát, cậu có hứng thú không?
Khâu Nguyên Phong trước đó đã dẫn Bao Thái Bình và Hồ Hạ vào phòng nghỉ, trên hành lang chỉ còn hai người. Triệu Quốc Đống hơi động tâm mà nói:
- Ha ha, nếu Sếp Chu cho rằng tôi có thể đi thì tốt quá.
- Ừ, cứ tạm như vậy đã vì còn phải xem được phê duyệt không. Khu Khai Phát có không ít chuyện phiền phức, cũng là nơi rèn luyện.
Chu Tinh Văn gật đầu nói.
Triệu Quốc Đống chạy con xe Jeep của Khâu Nguyên Phong về. Xe này chạy khá tốt, chẳng qua nó đã cũ nên hệ thống giảm sóc kém khiến người lái không được thoải mái.
Xem ra Đồn công an khu Khai Phát nhất định sẽ thành lập. Chẳng qua đám người Chu Tinh Văn chưa xác định ai đến Đồn công an khu Khai Phát. Mặc dù cũng có ý tưởng cho hắn tới nhưng xem ra có không ít người nhằm vào vị trí này. Có một số việc Chu Tinh Văn cần cân nhắc, chỉ sợ mình phải hoạt động.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ xem mình có nên tới Đồn công an khu Khai Phát không? NHất là bây giờ Đồn công an Giang Miếu đã đi vò quỹ đạo, công việc triển khai khá tốt, nhân viên trong đồn cũng đồng tâm hợp lực, hơn nữa bãi cát còn ở Đại Quan Khẩu thì nắm rõ thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Đến khu Khai Phát tất cả phải bắt đầu từ đầu. Khu Khai Phát là miếng mồi béo, lãnh đạo Ban quản lý chỉ sợ là người có lai lịch, hơn nữa bởi vì hàng năm thu nhiều ruộng đất nên có mâu thuẫn với nông dân, công tác nhất định không thuận lợi như ở Giang Miếu, hơi không cẩn thận là có vấn đề. Đây đúng là một nơi khó đụng tới.
Chẳng qua vị trí Đồn công an khu Khai Phát rất quan trọng, được đề bạt tất nhiên Đồn công an nông thôn như Giang Miếu không thể so sánh. Chỉ riêng điểm này cũng đáng để mọi người phấn đấu.
Nữ phóng viên xinh đẹp của đài truyền hình đã hấp dẫn không ít người, nhất là đồng chí Tiểu Trần của Đồn công an càng không ngừng đi quanh nữ phóng viên. Triệu Quốc Đống thấy thế mà có chút buồn cười. Trong mắt hắn thì nữ phóng viên này mặc dù cũng được nhưng không bằng Khổng Nguyệt hay Hàn Đông.
Nữ phóng viên có lẽ không cam lòng vì Triệu Quốc Đống không để ý đến cô, cô cứ quấn lấy Triệu Quốc Đống mà phóng viên. Mãi đến khi cuộc phóng viên kết thúc thì Triệu Quốc Đống cũng không hỏi tên cô, điều này làm cô rất bực bội và bị tổn thương.
- Tiểu Hàn, điện thoại.
- Ai vậy chị?
- Hì hì, một người đàn ông, có phải bạn trai em không?
Nữ đồng nghiệp trêu làm tim Hàn Đông đập mạnh.
- Alo, ai thế?
- Anh.
Triệu Quốc Đống ghếch chân lên bàn mà nói.
- Quốc Đống? Hừ, bây giờ cuối cùng cũng có thời gian gọi cho người ta?
Hàn Đông hừ một tiếng, cô rất muốn dập máy nhưng không làm được.
- Ha ha, xin lỗi mà, thời gian này anh bận nên không tới thăm em, cũng không gọi được cho em. Hôm nay vừa mới phá được vụ án xong nên rảnh.
Triệu Quốc Đống có thể nghe ra Hàn Đông bực bội nên vô thức gãi đầu giải thích.
- Hừ, vậy anh làm việc của mình đi, còn gọi làm gì?
Hàn Đông vẫn không chịu bỏ qua cho hắn.
- Đừng như vậy mà. Tiểu Đông, anh xin lỗi mà.
Triệu Quốc Đống biết cách đối phó mấy cô gái này:
- Anh có chuyện liền nghĩ tới em ngay?
- Chuyện gì?
Hàn Đông cảm thấy có chút ngọt ngào nên bớt giận hơn.
- Ban Tuyên giáo bọn em có liên lạc với Tòa soạn không? Có thể tìm người quen phụ trách mảng cơ quan công an không em?
Triệu Quốc Đống nói:
- Vừa phá được hai vụ án rất lớn, thời gian trước cũng phá được vài vụ án nên muốn nhờ em giúp tìm người tuyên truyền.
- Anh muốn lên Nhật báo An Đô?
Hàn Đông do dự một chút rồi nói:
- Em hỏi một chút, ngoài ra vụ án của anh là thật không đó?
- Tiểu Đông, em có ý gì vậy? Chẳng lẽ anh còn lừa em. Đều là thật đó, phá được hai đám tội phạm, ngoài ra còn phá vụ án trộm máy móc của Nhà máy dệt. Hôm nay bắt được hai hung thủ giết người mà Sở công an truy nã. Sao, ba bốn tháng làm như vậy có đủ không?
- Nếu là như vậy thì em có thể đề cử với Tòa soạn. Chẳng qua anh cũng biết Nhật báo An Đô là báo của Thị ủy, cho dù vụ án lớn cũng phải có lai lịch. Anh đưa nhiều nội dung như vậy thì sợ không dễ.
Hàn Đông lên Ban Tuyên giáo Thị ủy mấy tháng nên cũng hiểu quy củ trong này.
- Là sao em?
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.
- Tốt nhất là tạo thế ở huyện trước, sau đó thông qua Ban Tuyên giáo Huyện ủy báo cáo lên Ban Tuyên giáo Thị ủy, như vậy dễ hơn. Cũng nên liên hệ với Cục công an thành phố để thông báo sang Thị ủy.
Hàn Đông nhắc Triệu Quốc Đống một chút.
Triệu Quốc Đống lúc này mới hiểu nếu muốn nổi tiếng cũng không dễ. Nếu không phải bên trên có ý tạo thế thì anh phá án chỉ là nhiệm vụ mà thôi.
- Ừ, anh hiểu, lúc ấy gõ gõ giúp anh là được. Việc khác anh sẽ làm tốt.
Triệu Quốc Đống nói với giọng đầy tự tin làm Hàn Đông cảm thấy là lạ. Người đàn ông này cô mãi không thể gạt khỏi tim mình. Hắn chỉ hơi gọi tới là hiện ra đầy trong đầu cô, không vì thời gian, hoàn cảnh mà mất đi.
- Hừ, em nhớ chuyện của anh, nhưng hình như anh quên lời hứa với em thì phải.
- Ha ha, không quên mà, hết bận anh sẽ lên An Đô thăm em.
Triệu Quốc Đống vội vàng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.