Lộng Triều

Chương 43: Ám độ Trần thương




Ban Tổ chức cán bộ chọn cán bộ cấp phòng xuống cơ sở rèn luyện? Đây như một liều thuốc kích thích làm tinh thần Triệu Quốc Đống rung lên. Tin này vậy mà hắn không biết, đây là do tin tức của hắn không thông hay là có người cố ý giấu?
Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi rồi tiện tay viết viết vài chữ lên giấy rồi nói:
- Lão Tiền, đừng đi khắp nơi truyền tin như vậy, đừng có mà thấy mây lại nói mưa. Cẩn thận lãnh đạo nghe được sẽ mắng đó.
- Ha ha, Chánh văn phòng Triệu, anh nói sai rồi. Tôi hỏi bạn học cũ của mình đang làm ở Ban Tổ chức cán bộ nói đúng là có việc này. Ban Tổ chức cán bộ đã thảo luận việc này vài lần, chỉ một hai tuần sẽ có phương án cụ thể, chuẩn bị đưa lên Thường vụ tỉnh ủy phê duyệt.
Lão Tiền - Tiền Phượng Sơn lắc đầu nói.
- Chọn lựa cán bộ cấp phòng xuống cơ sở rèn luyện còn cần thông qua Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy sao? Có quá không?
Triệu Quốc Đống khinh thường nói.
- Chánh văn phòng Triệu, nghe nói lần này không giống, nghe nói đây là thực hiện chỉ thị về việc tăng cường rèn luyện cán bộ của Ban Tổ chức cán bộ Trung ương, Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy lúc này mới đưa ra văn kiện. Nghe nói yêu cầu các cơ quan cấp tỉnh chọn ra một cán bộ đưa xuống cơ sở rèn luyện.
Tiền Phượng Sơn cười hì hì nói.
- Có ý gì lão Tiền, có phải là chú ý chức Chánh văn phòng của tôi không, muốn tôi đi tranh đoạt không?
Triệu Quốc Đống cũng cười nói:
- Tôi ngồi chưa ấm chỗ mà anh đã muốn đá đít tôi à?
- Ha ha, anh biết tôi không có ý đó. Dù anh có thể lên chức thì chức Chánh văn phòng cũng không đến lượt tôi, bao người nhìn chằm chằm vào nó mà.
Hai người nói chuyện không quá lâu nhưng Tiền Phượng Sơn lại hiểu nhiều về vị Chánh văn phòng này. Vị trí Chánh văn phòng đối với Triệu Quốc Đống mà nói là không quan trọng. Tiền Phượng Sơn thậm chí tin nếu Triệu Quốc Đống tới Công ty khai thác đường cao tốc thì chức Trưởng phòng Xây dựng cơ bản không tới lượt tên Đồ Cương kia. Chỉ là Triệu Quốc Đống tại sao chọn vị trí Chánh văn phòng Ban quy hoạch tổng hợp này thì y không biết.
- Ha ha, điều này không thể nói như vậy, tôi làm Chánh văn phòng chỉ là trên danh nghĩa, chính thức làm việc đều do anh, điểm này sếp Tần và sếp Lâm đều rõ.
Triệu Quốc Đống cũng không giấu.
- Tôi làm mấy việc đó không đáng nhắc tới, anh là người làm việc lớn. Ai cũng biết Ban ta có cái tết náo nhiệt như vậy là công của anh.
Tiền Phượng Sơn nhỏ giọng nói.
- Anh đừng ở đó mà nói linh tinh. Tôi làm chân chạy cho sếp Lâm, nhưng sếp Tần trước đó đã gọi điện bố trí. Tôi chẳng qua chỉ dùng mồm mép một chút mà thôi. Anh cho rằng tôi giỏi lắm à?
Triệu Quốc Đống nói.
- Được rồi, chúng ta không nói việc này nữa là được chứ gì?
Tiền Phượng Sơn không tranh cãi nữa mà nói sang việc khác.
- Đây là cơ hội hiếm có. Tôi nghe nói phòng Nhân sự và phòng Kỹ thuật đều có người hoạt động. Ban ta cũng có không ít người cấp Trưởng phòng, nhưng phù hợp tiêu chuẩn dưới 35 lại chỉ có vài người mà thôi.
- Anh nói là thật sao?
Triệu Quốc Đống giả vờ không tin mà nói.
- Anh còn chưa tin sao? Tôi có thể lừa anh sao? Bây giờ đã là tháng ba, nghe bạn tôi nói chuyện này trong tháng năm là được quyết định.
Tiền Phượng Sơn có chút buồn bực. Y mơ hồ nghe ra năng lực của Triệu Quốc Đống, nếu Triệu Quốc Đống đi thì chức Chánh văn phòng này có đến lượt y không, dù sao cũng có hy vọng mà.
- Ha ha, chuyện này đâu có nhanh như vậy, ngay cả Sở Giao thông mà chọn người cũng mất một hai tuần, sau đó còn cần Ban Tổ chức cán bộ khảo sát mà. Tôi đoán phải đến tháng sáu.
Triệu Quốc Đống ra vẻ không tin.
- Chuyện này nói nhanh sẽ nhanh, nói chậm sẽ chậm, nói không rõ. Nếu anh muốn thử thì sợ rằng phải nắm chắc thời gian mới được.
Tiền Phượng Sơn vừa ra ngoài, Triệu Quốc Đống liền trầm ngâm suy nghĩ. Dù là như thế nào thì tin này mà truyền từ miệng Tiền Phượng Sơn tới tai hắn sẽ rất không bình thường.
Tin bên Ban Tổ chức cán bộ nếu thật sự bí ẩn thì Tiền Phượng Sơn sẽ không thần bí như vậy, đương nhiên với điều kiện Tiền Phượng Sơn nói là thật. Chẳng qua với tính cách của Tiền Phượng Sơn tuy có khoe khoang nhưng tuyệt đối không nói loạn.
Như vậy người của hai phòng kia nhận tin này hơn phân nửa đến từ sở. Triệu Quốc Đống cẩn thận phân tích thì đầu tiên có lẽ là bên phòng Nhân sự và văn phòng. Phó Thiên bây giờ là Chánh văn phòng, hơn nữa còn là Ủy viên Đảng ủy sở. Tên Phó Thiên kia quên hắn còn có thể, nhưng Hầu Tuyết Phong kia quên mình lại có vấn đề.
Trong đầu Triệu Quốc Đống hiện ra vẻ mặt bình thường của Hầu Tuyết Phong. Đây là phòng duy nhất Thái Chánh Dương không động tới sau khi lên chức. Theo lý thuyết y biết quan hệ của mình và Thái Chánh Dương, xuống cơ sở rèn luyện mình muốn đi hay không là một chuyện, nói với mình hay không lại khác.
Triệu Quốc Đống nhìn đồng hồ, Thái Chánh Dương ra nước ngoài nửa tháng, có lẽ đi Đức, tầm nửa tháng nữa mới về. Bây giờ do phó giám đốc Trầm Tự Nhiên chủ trì công việc.
Trầm Tự Nhiên là phó giám đốc được giữ lại từ khóa trước, không phải y liêm khiết mà là không có điều kiện tham ô. Y làm phó giám đốc hai năm thì có một năm học ở trường Đảng tỉnh, còn lại là phụ trách công tác bên Đảng ủy, Công đoàn. Điều này làm Trầm Tự Nhiên rất buồn bực, nhưng bộ máy Sở Giao thông thay đổi làm cho chuyện tốt rơi vào đầu y.
Thái Chánh Dương rất mạnh khiến Trầm Tự Nhiên chỉ có thể tỏ vẻ phối hợp để giữ vị trí. Chức vụ Phó bí thư Đảng ủy đã để trống khá lâu, cho nên nhiều người nghi ngờ có phải Thái Chánh Dương cố ý để trống vị trí đó không, thậm chí bỏ qua chức vụ này. Mà Trầm Tự Nhiên cũng cho rằng mình là người thích hợp duy nhất.
Trầm Tự Nhiên phụ trách bên Khoa học kỹ thuật, Vận chuyển, Giáo dục cán bộ. Mà Hầu Tuyết Phong nghe nói cũng là do Trầm Tự Nhiên toàn lực tiến cử nên Thái Chánh Dương mới giữ lại. Nếu nói Trầm Tự Nhiên thì Thái Chánh Dương không làm gì được, nhưng Hầu Tuyết Phong lại không có gì khó. Vậy Hầu Tuyết Phong dựa vào gì mà giấu tin này với mình?
Triệu Quốc Đống càng nghĩ càng thấy có chút khó hiểu. Nếu nói Thái Chánh Dương đi mà Sở Giao thông đổi trời là không thể, nhưng một tháng này là rất quan trọng đối với hắn. Nếu Tiền Phượng Sơn nói là thật, như vậy sở rất có thể sẽ thảo luận và báo cáo lên Ban Tổ chức cán bộ. Mặc dù Thái Chánh Dương về sẽ xác minh việc này, nhưng Triệu Quốc Đống phát hiện mình khá cô đơn ở Sở Giao thông, gần như không tạo được quan hệ nào ngoài Thái Chánh Dương. Tần Tự Bân có vẻ quan hệ khá tốt với hắn, nhưng Tần Tự Bân lại không phải Ủy viên Đảng ủy, càng không là giám đốc sở nên sợ không biết tin này.
Bây giờ Thái Chánh Dương ở nước ngoài, hắn không liên lạc được, cũng không biết lúc nào Thái Chánh Dương gọi về. Triệu Quốc Đống suy nghĩ mãi và quyết định nên tìm đối sách.
Hắn đầu tiên gọi cho Liễu Đạo Nguyên. Liễu Đạo Nguyên từ Ban Tổ chức cán bộ đi ra, có sức ảnh hưởng lớn ở Ban Tổ chức cán bộ, xác minh là không vấn đề gì. Rất nhanh Liễu Đạo Nguyên nói cho Triệu Quốc Đống một số điện thoại, muốn Triệu Quốc Đống mau gọi và xác minh rồi gọi lại cho mình.
Triệu Quốc Đống dựa theo mà gọi. Đối phương nói văn bản Ban Tổ chức cán bộ đã gửi xuống các cơ quan trực thuộc tỉnh được một tuần, văn bản yêu cầu hai tuần sau các sở ban ngành tỉnh phải báo cáo kết quả khảo sát để Đảng ủy cơ quan nghiên cứu, sau đó báo lên Ban Tổ chức cán bộ. Cuối cùng Ban Tổ chức cán bộ khảo sát, chẳng qua bước cuối cùng chỉ là trình tự mà thôi.
Nghe đối phương nói, Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi, việc này không ngờ đã diễn ra một tuần, không chừng có nơi đã báo cáo lên cho Ban Tổ chức cán bộ. Triệu Quốc Đống vội vàng gọi cho Liễu Đạo Nguyên nên làm gì.
Liễu Đạo Nguyên một lúc lâu mới nói:
- Quốc Đống, bây giờ chú hơi bị động, hơn nữa điều kiện không quá phù hợp. Anh đã hỏi, Ban Tổ chức cán bộ yêu cầu cán bộ rèn luyện không quá 30, văn bằng từ trung cấp trở lên thì chú không vấn đề gì. Nhưng còn một yêu cầu là làm Trưởng phòng từ một năm trở lên. Chú đến Sở Giao thông mới được đề bạt làm cấp Trưởng phòng, như vậy là không được.
Triệu Quốc Đống có chút không cam tâm. Làm hắn tiếp tục ở lại làm Chánh văn phòng Ban quy hoạch tổng hợp thì có thể làm hắn biết cách đưa đẩy, nhưng hắn sợ cứ như vậy mình hết ý chí phấn đấu, hơn nữa cơ hội tốt như vậy mà bỏ qua sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.