Lộng Triều

Chương 40: Không giới hạn




Khi Triệu Quốc Đống đang suy nghĩ nên làm như thế nào bắt họ Đàm, ở trong một quán trà đạo Giang Sơn cách nhà hàng một đoạn cũng có một đám người ngồi đó.
- Sao thế Diệu ca, xem ra tâm trạng của anh rất khó chịu?
Một tên trọc đầu cười nói.
- Mẹ kiếp, một thằng anh em ngày trước nghĩ cánh đã cứng nên muốn ra ngoài xông xáo. Hừ, bây giờ thì hay rồi, Giang Khẩu xảy ra chuyện nên trốn đến Trùng Khánh bảo tôi nhớ chuyện xưa mà giúp. Hừ, cũng không xem mình có bản lĩnh gì mà muốn ra ngoài kiếm ăn. Tôi sớm biết thằng này sẽ xảy ra chuyện.
Người đàn ông trung niên được gọi là Diệu ca hừ một tiếng:
- Lúc đi thì không nói câu nào, bây giờ cần tiền lại về tìm tôi.
- Ai?
Một tên khác nói.
- Thằng ranh Đàm Đông chứ ai, gặp phải một cảnh sát giỏi ở Giang Khẩu nên phải chạy.
Diệu ca phun ra một hơi thuốc.
- Ồ? Giang Khẩu ư? Gặp tên nào vậy anh?
Một tên gác chân chữ ngũ trước mặt Diệu ca có chút tò mò nói.
- Không hỏi, nghe nói họ Triệu, vừa được điều tới làm Trưởng đồn công an khu Khai Phát Giang Khẩu, tuổi còn trẻ. Hai thằng đàn em mà Đàm Đông vừa nhận chạy sang Huyện Bình Xuyên cũng bị bắt.
Diệu ca thấy tên kia hứng thú liền nói:
- Sao vậy Phong ca, biết đối phương à?
- Ha ha, nếu là tên kia thì khá thú vị.
Người đàn ông Phong ca gọi điện rồi vứt một tập tiền lên bàn rồi nói:
- Huy ca, còn nhớ họ Triệu Giang Khẩu không? Tên đó đúng là có chút bản lĩnh, nghe nói đến khu Khai Phát Giang Khẩu làm Trưởng đồn công an rồi đó? Sao tôi biết ư? Ha ha, Tiểu Diệu không phải hôm nay tổ chức sinh nhật sao? Tôi đến góp vui và nghe Tiểu Diệu nói.
Nghe Phong ca gọi điện cho người đàn ông Huy ca, mấy tên ở đây đều ngồi im không dám nói chuyện.
- Ha ha, Huy ca đúng là nhạy bén, sao có thể nhìn ra thằng này không đơn giản?
Nhìn thấy Diệu ca bỏ ra một ngàn, Phong ca vừa gọi điện vừa xua tay ra hiệu không theo.
- Huy ca muốn chúc mừng y? Vậy có phải quá nể mặt không? Chẳng qua chỉ là một thằng cảnh sát nhỏ bé mà thôi? Chúng ta bây giờ không va chạm với y là được chứ gì?
Sau khi nói chuyện xong, Phong ca nhìn đồng hồ rồi nói:
- Tiểu Diêu, Huy ca bảo anh đừng nên xen vào việc này. Thằng Đàm Đông muốn chết thì anh đừng ngăn nó, đừng chọc thằng họ Triệu kia.
- Hả? Huy ca nói như vậy sao?
Diệu ca vốn định cho Đàm Đông chút tiền vì tình nghĩa năm xưa, ai ngờ Huy ca lại nói như vậy.
- Tự anh làm đi, Huy ca chỉ nhắc cậu đừng có mâu thuẫn gì với họ Triệu.
Phong ca đứng lên, một thằng đàn em vội vàng cầm cặp cho y:
- Mẹ nó chứ, Tiểu Diêu, anh sinh nhật nên đỏ thật đó.
- Ha ha, nhờ phúc của Huy ca và Phong ca nên thắng vài chục ngàn.
Tâm trạng Diệu ca khá tốt, nhìn đống tiền trước mặt thì ít nhất cũng 40 ngàn, đối phương thua ít nhất 20 ngàn.
- Phong ca, thay tôi chào Huy ca, mời Huy ca lúc nào rảnh đến chỗ tôi.
- Ừ, thời gian này Huy ca không rảnh. Huy ca mới từ Hải Nam về, sau đó còn phải đi Phúc Kiến.
Phong ca lắc đầu đi ra:
- Chờ Huy ca về rồi xem có thời gian hay không?
Triệu Quốc Đống đang định đưa mấy cô bé về trường thì máy nhắn tin của hắn vang lên.
Sau khi ăn xong đã là gần 9h tối, mấy cô bé ăn đến độ mũi đổ mồ hôi và không ngừng kêu thích. Chẳng qua lúc ra khỏi cửa lại run lên, tháng 12 nên An Đô rất lạnh.
Triệu Quốc Đống vừa chạy xe ra cửa đón mấy cô ra ngoài thì nhận được số điện thoại lạ.
- Alo ai đó.
- Ha ha, Triệu ca chúc mừng, đến khu Khai Phát bao giờ mà không thông báo thế?
Giọng hơi lạ nhưng Triệu Quốc Đống vẫn có thể nghe ra giọng của ai.
- Tiểu Huy à, đã lâu không nghe thấy tiếng của anh, đang ở Hải Nam sao?
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.
- Không, tôi sang Phúc Kiến.
Giọng đối phương hơi đứt quãng, qua đó có thể thấy sóng không tốt.
- Phúc Kiến? Anh đi Phúc Kiến bao giờ thế?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ thật nhanh.
- Xong chuyện ở Hải Nam là tôi sang Phúc Kiến, một người bạn hẹn tôi qua đó.
Lúc này Kiều Huy đang đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài cảnh biển. So với An Đô thời tiết lạnh, thời tiết Tuyền Châu lúc này đúng là làm người ta dễ chịu, những cơn gió không nóng không lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, Kiều Huy đã lâu không nghe thấy ai gọi mình là Tiểu Huy, bây giờ lại nghe thấy từ trong máy điện thoại nên thấy khá lạ.
- Tôi vừa được người bạn cho biết Triệu ca đã điều đến khu Khai Phát Giang Khẩu nên gọi tới chúc mừng. Lúc nào tôi tới An Đô sẽ mời Triệu ca uống rượu.
Đến lúc này Kiều Huy nhớ đến việc kia mà vẫn còn hơi sợ.
- Ồ, lần trước có không ít người vào tù phải không? Nghe nói bên đó có không ít người tiến vào, lần này không có năm năm đừng mong ra.
Triệu Quốc Đống nói.
- Ha ha, dựa cả vào Triệu ca nhắc nhở nên chúng tôi mới may mắn như vậy, coi như thoát khỏi vũng nước kia.
Nghĩ đến chuyện năm đó mà Kiều Huy không khỏi run lên. Lần đó nếu chẳng may bị tiến vào thì có lẽ cả đời sẽ xong.
Khó khăn lắm mới thoát ra và muốn tìm một con đường chính đi làm, nhưng ai ngờ lần đầu tiên thiếu chút nữa vào tù. Nếu như không phải có đối phương thì mình đúng là lỗ nặng, còn có bao người bạn bị mình hại.
- Tiểu Huy nói gì thế, sao rồi, Tiểu Huy bây giờ sang Phúc Kiến làm giàu và phát tài hả?
Triệu Quốc Đống cũng đánh giá đối phương ở ngoài nên mới vậy. Chẳng qua người này hắn chỉ gặp một lần nên không rõ chi tiết. Nhưng có thể khẳng định người này không bình thường.
- Làm chút chuyện ở bên này, cũng muốn kiếm chút mà.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Sản xuất ô tô hay là thuốc lá vậy?
Lúc này ở Phúc Kiến hình như ngoài buôn lậu xe hơi và thuốc lá thì không có ngành nào khác cả. Mấy ngành khác thì đám người Kiều Huy đâu có làm, mặc dù Triệu Quốc Đống không rõ thân phận thật của Kiều Huy.
Triệu Quốc Đống nói làm cho Kiều Huy cảm thấy hơi lạnh trong lòng.
- Ha ha, Triệu ca giỏi thật đó, câu đầu tiên đã làm cho Kiều Huy không còn gì để nói. Ngành thuốc lá đó rất nguy hiểm, bây giờ chỉ vào ngành ô tô thôi.
Triệu Quốc Đống biết cơn sóng bất động sản ở Hải Nam đã hết, ngân hàng cả nước mất phải vài chục tỷ vào Hải Nam. Vài năm nữa cũng chưa chắc thu lại về được, cũng không biết tên Kiều Huy có nghe mình nhắc nhở mà thoát thân được không?
- Ồ, anh còn ở bên Phúc Kiến bao lâu nữa?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.
- Trước tết tôi sẽ về An Đô một chuyến, đến lúc đó phải cảm ơn Triệu ca, Triệu ca nể mặt chứ?
Kiều Huy cười nói.
- Được, chờ Tiểu Huy về rồi nói. Đây là số điện thoại của Tiểu Huy sao?
Triệu Quốc Đống hỏi.
- Ừ, Triệu ca có sddt rồi chứ?
- Ừ, số điện thoại của tôi là … về rồi gọi.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi báo số điện thoại của mình ra. Nếu đối phương có thể tra ra máy nhắn tin của hắn, vậy tìm ra số điện thoại cũng không khó.
Kiều Huy bỏ máy xuống. Một cô gái đẹp ôm lấy nhưng y không động. Y đang suy nghĩ về việc tháng sáu. Nếu không phải có Triệu Quốc Đống nhắc nhở, nếu như không phải bọn họ sáng suốt, y không biết mình có ngã xuống trong cơn sóng đất của Hải Nam như bao người không?
Mấy cô gái ngồi đằng sau mặc dù không nghe rõ câu chuyện, nhưng mấy câu như “Hải Nam”, “Phúc Kiến” “Ô tô”, “Thuốc lá” thì cũng nghe ra. Các cô mơ hồ đoán Triệu Quốc Đống có bạn làm việc ở Phú Kiến, vì thế các cô càng thêm tò mò với Triệu Quốc Đống.
Một Trưởng đồn công an huyện sao lại có quan hệ rộng như vậy? Ngay cả Giáo sư kinh tế nổi tiếng của tỉnh An Nguyên – Bùi Hoài Viễn cũng ăn cơm cùng hắn, có quá không nhỉ?
- Quốc Đống ca, 919… là số điện thoại của anh à?
Cổ Tiểu Âu có chút hưng phấn nói.
- Ừ.
Triệu Quốc Đống thuận miệng nói. Cô bé này nhớ nhanh thật.
- Bọn em nhớ rồi đó, bọn em nếu muốn ăn cơm sẽ tìm anh thanh toán, có được không?
Cổ Tiểu Âu cười hì hì mà nói.
- Hả? Không vấn đề gì, chẳng qua anh ở Giang Khẩu nên cách An Đô khá xa.
Triệu Quốc Đống không ngờ cô bé này lại tính như vậy.
- Hừ, anh lái xe có thể mất bao lâu? Không đầy tiếng là đến trường em, nếu không có thành ý thì đừng đồng ý. Chẳng lẽ anh nghĩ bọn em thiếu ăn à. Đầy người muốn mời bọn em ăn, bọn em còn không thèm đi.
Cổ Tiểu Âu ra vẻ tức giận nói.
- Được rồi, anh luôn nghe theo người đẹp gọi. Nhớ số của anh, đừng gọi nhầm số đó.
Triệu Quốc Đống vội vàng giơ tay xin hàng, trên xe lại vang lên tiếng cười hì hì của các cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.