Lộng Triều

Chương 40: Hư vinh




Vụ án này là vụ án lớn liên quan tới ba huyện nên đương nhiên không thể để Đồn công an Giang Miếu làm. Điều này khiến đám đội viên dự bị có chút bất bình. Triệu Quốc Đống thì không sao, công tác sau đây còn không ít, để Đội cảnh sát hình sự tiếp nhận cũng là bình thường.
- Tiểu Triệu, làm rất tốt, không mất uy phong của Đội cảnh sát hình sự chúng ta.
Lưu Thắng An dành thời gian đến nói chuyện với Triệu Quốc Đống. Đồng Mạn lúc này biết điều lui ra. Y vỗ vỗ vai Triệu Quốc Đống rồi nói:
- Vàng ở đâu đều cũng sẽ sáng. Cậu lúc này coi như làm tôi nở mày nở mặt.
- Đội trưởng Lưu nói gì vậy, đâu đều là nhờ vào sự dạy bảo của đội trưởng nên tôi mới được như vậy.
Triệu Quốc Đống khiêm tốn nói.
- Thắng An, anh đi liên lạc với bên Huyện Bình Xuyên rồi xuất phát sang đó mang hai người kia về đây. Huyện Bình Xuyên đã bắt được người rồi.
Chu Tinh Văn lúc này nói:
- Tiểu Triệu, làm rất tốt. Cậu có muốn về Đội cảnh sát hình sự không?
Lưu Thắng An cũng vui vẻ nói:
- Trưởng phòng Chu, tôi đã sớm nói Tiểu Triệu là nhân tài mà, xuống Đồn công an thì hơi đáng tiếc. Lần sau trong hội nghị Đảng ủy thì sếp phải nhắc đến việc này và điều Tiểu Triệu về lại cho tôi.
- Ồ, Lưu ca, anh làm vậy là không ổn đâu, sao lại đến đào tường nhà tôi như vậy? Đồn công an Giang Miếu không dễ gì có một người tài như vậy. Mới đến có tháng mà anh đã đòi về sao. Quyết định của Đảng ủy Công an huyện đâu phải là trẻ con nói đùa.
Khâu Nguyên Phong đi tới cười nói:
- Trưởng phòng Chu nói có đúng không?
- Tiểu Triệu, ý của cậu là như thế nào?
Chu Tinh Văn nhìn Triệu Quốc Đống.
- Cái này tôi nghe theo phân công của lãnh đạo.
Triệu Quốc Đống nói một câu khách sáo nhưng thấy Chu Tinh Văn có vẻ do dự nên bổ sung thêm:
- Chẳng qua tôi nghĩ nếu mình đã được phái xuống, sếp Khâu đối với tôi cũng tốt nên tôi muốn rèn luyện ở Đồn công an Giang Miếu một thời gian.
- Ừ, rất tốt, rèn luyện ở cơ sở cũng tốt. Thắng An, tầm nửa năm sau thì nhắc lại với tôi, để điều Tiểu Triệu về Đội cảnh sát hình sự.
Chu Tinh Văn rất hài lòng nói.
Lưu Thắng An cũng biết đây là kết quả tốt nhất. Chứ muôn Đảng ủy lập tức điều Triệu Quốc Đống về Đội cảnh sát hình sự là không thể. Bây giờ được Chu Tinh Văn hứa như vậy là tốt rồi.
- Sếp Chu, lão Khâu, lần này Tiểu Triệu biểu hiện rất tốt trong vụ án, cũng nên ghi công khen thưởng.
- Ừ, biểu hiện của Đồn công an Giang Miếu và Tiểu Triệu trong một loạt vụ án là rất tốt. Lãnh đạo Cục công an thành phố và Huyện ủy đều cho rằng Đồn công an Giang Miếu có sức chiến đấu. Lần này sau khi chiến dịch kết thúc thì nhất định phải khen thưởng, nếu không thì còn ai muốn phá án nữa.
Chu Tinh Văn gật đầu nói:
- Lão Khâu, anh phải bồi dưỡng Tiểu Triệu cho tốt, nửa năm nữa tôi sẽ đòi người đấy.
- Đúng rồi, tôi vừa nói chuyện với Bí thư Khương của Đảng ủy Khu. Anh ta cũng tỏ thái độ trước mặt Bí thư Bao là sẽ cho Đồn công an một khoản kinh phí phá án, lão Khâu phải đi xác nhận ngay mới được.
Vụ án trộm trâu kết thúc một cách đáng mừng. Cục công an thành phố có thể nhờ vào ảnh hưởng của vụ án này mà làm mình đỡ mất mặt vì không hoàn thành nhiệm vụ trong chiến dịch với sở. Nhất là khi đài truyền hình không ngừng đưa cảnh dân chúng cảm ơn cảnh sát thì Sở công an rất nhanh phát huy chương xuống.
Báo Công an nhân dân và Công an An Nguyên đều đưa tin về vụ án này. Công an huyện Giang Khẩu, thậm chí là Khâu Nguyên Phong và Triệu Quốc Đống của Đồn công an Giang Miếu đều nổi tiếng.
Khi Triệu Quốc Đống nghe được giọng của Đường Cẩn thì chút phiền muộn trong lòng cũng giảm đi nhiều.
- Sao không nói gì thế? Anh phá một vụ án lớn như vậy thì Công an huyện Giang Khẩu có phản ứng gì không?
Trong giọng Đường Cẩn lộ rõ vẻ bực bội.
- Lên cả Báo công an nhân dân mà Công an huyện Giang Khẩu không nói gì sao anh?
- Em muốn bọn họ nói và phản ứng như thế nào? Có lẽ cũng chỉ là một tấm bằng khen mà thôi. Anh may thôi mà. Triệu Quốc Đống nuốt nước bọt, nghĩ đến cơ thể đầy đặn của Đường Cẩn thì hắn đúng là không nhịn được.
- Tiểu Cẩn, cuối tuần này có việc gì không?
- Phì, cả ngày chỉ nghĩ đến việc đó, không mệt sao?
Đường Cẩn cũng thấy ham muốn, cả người ngứa ngáy. Cô nhìn quanh không thấy ai liền nhỏ giọng nói:
- Cuối tuần anh lên chỗ em nhé.
- Được, đồn cho anh mấy ngày nghỉ để anh nghỉ ngơi. Phá vụ án này đúng là anh khá mệt.
Triệu Quốc Đống ưỡn ưỡn người. Mai phục 20 ngày liên tục, mặc dù là ba tổ thay nhau nhưng áp lực tâm lý luôn có, đây mới là điều làm người ta mệt nhất. Cũng may vụ án này đã xong.
- Anh chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng nghĩ mình còn trẻ mà không để ý.
Đường Cẩn quan tâm nói.
Triệu Quốc Đống không khỏi thấy ấm áp, hắn nói:
- Mấy hôm trước em đi đâu vậy? Anh gọi điện đến phòng cũng không có.
- Em và lãnh đạo đi điều tra, hai hôm nay phải làm báo cáo điều tra, cuối cùng mới được thoải mái.
Đường Cẩn trêu chọc:
- Bây giờ hình như có một thông liên lạc là máy nhắn tin. Nếu muốn tìm ai là lập tức tìm được, hay là anh mua cho em một cái? Như vậy anh lúc nào cũng có thể tìm được em.
Đường Cẩn đây là nói đùa nhưng lại làm Triệu Quốc Đống động tâm.
Máy nhắn tin thời kỳ này vẫn là thứ khá mới. Ở Giang Khẩu này chỉ có vài ông chủ lớn và lãnh đạo to mới dùng. Cái giá hơn 2 ngàn đến 5 ngàn thì người bình thường không thể mua nổi. Bây giờ đeo máy nhắn tin vào eo là đại biểu cho sự giàu có, điều này giống như đi BMW ở tương lai vậy.
Lời nói trong giọng Đường Cẩn đã làm Triệu Quốc Đống cảm thấy một chút áp lực. Mặc dù trong mơ hắn thấy máy nhắn tin là rất đơn giản, nhưng vào lúc này một năm tiền lương của hắn chỉ có thể mua được một cái.
- Ha ha, máy nhắn tin đáng gì chứ? Sớm muộn gì cũng không ai dùng mà, muốn mua thì phải mua máy điện thoại cầm tay.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Ồ, nghe anh nói lớn nối nhỉ. Anh thấy máy điện thoại cầm tay rồi ư? Chắc là thấy trong phim Hongkong hả?
Đường Cẩn đột nhiên cảm thấy Triệu Quốc Đống nói chuyện hơi khác nên có chút kinh ngạc.
- Tiểu Cẩn, công nghệ thời đại này đúng là còn kém. Hôm nay thấy thì mới nhưng không chừng ngày mai sẽ thành lỗi thời. Em cũng đừng thấy nó thần bí như vậy.
Triệu Quốc Đống không thèm để ý mà nói.
- Phì, anh đừng có mạnh miệng với em, lúc nào anh mua cho em cái đi.
Đường Cẩn nhớ đến Tương Vĩ Tài có một cái thì có chút hâm mộ. Có thứ này thì không lo không tìm được người, nhắn tin là được. Chỉ cần có điện thoại là lúc nào cũng có thể liên lạc với nhau.
Triệu Quốc Đống ở bên kia cười cười một tiếng, xem ra thứ mà hơn mười năm sau không ai dùng thì bây giờ lại có nhiều người mê hoặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.