Lộng Triều

Chương 37: Xem hoa trong sương




Cả chiều hôm đó Cao Chí Minh đứng ngồi không yên, thậm chí không để ý tới vẻ quyến rũ của vợ. Đường Linh cũng biết tâm sự của chồng. Ả cũng như vậy.
Dù là Liễu Đạo Nguyên hay Lưu Triệu Quốc đều là nhân vật nổi tiếng ở Thành phố An Đô này. Mặc dù Liễu Đạo Nguyên đã rời khỏi Trưởng ban tổ chức cán bộ nhưng sức ảnh hưởng không thể coi nhẹ. Ít nhất đề bạt một cán bộ bình thường không có gì khó khăn với Liễu Đạo Nguyên.
Triệu Quốc Đống sao không lợi dụng quan hệ này chứ? Rèn luyện từ cơ sở sao? Cao Chí Minh lắc đầu, sợ rằng còn không có người ngu như vậy? Tự cho mình thanh cao nên không thèm lợi dụng quan hệ? Không thể, Triệu Quốc Đống nếu không thức thời như vậy thì có lẽ đã không thèm coi trọng Đường Cẩn.
Cao Chí Minh không thể hiểu nổi người thanh niên này.
Tâm trạng này kéo dài đến tận bữa tối.
- Lão Cao, lão lãnh đạo của ông ở ngay phòng bên.
Nói chuyện chính là phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành phố An Đô – Đào Nghiễm Niên. Y có quan hệ khá tốt với Liễu Đạo Nguyên.
- Anh nói là Trưởng ban Liễu? Đúng thế, có lẽ Trưởng ban từ Tân Châu về và được bạn bè tiếp đón.
Cao Chí Minh cố cười mà nói.
- Đi thôi, chúng ta sang mời một chén. Tiểu Đường cũng phải sang. Lão Cao không uống được thì cô phải uống thay. Không chừng ngày nào đó Trưởng ban Liễu trở về hoặc lão Cao được phái đi rèn luyện, cũng có thể thành người lãnh đạo một huyện, quận thì sao? Đi thôi.
Đào Nghiễm Niên cầm chén đứng lên nói.
Khi Đào Nghiễm Niên dẫn theo Cao Chí Minh, Đường Linh và một người nữa đi vào phòng Liễu Đạo Nguyên, Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc.
- Ha ha, Nghiễm Niên, mấy người chúng tôi thì ngoài Quốc Đống ra, chắc anh quen hết phải không?
Liễu Đạo Nguyên thấy Đào Nghiễm Niên dẫn người vào liều vui vẻ đứng lên giới thiệu với Triệu Quốc Đống:
- Quốc Đống, đây là Trưởng ban Đào – Ban Tổ chức cán bộ Thành phố An Đô, bạn của anh. Nghiễm Niên, hôm nay cùng bạn bè gặp mặt, tôi không sang chỗ anh. Anh biết dạo này dạ dày tôi hơi kém.
- Ha ha, Trưởng ban Liễu vừa đến Tân Châu làm Bí thư đã nói đau dạ dày rồi, lãnh đạo tỉnh nghe thấy thì sao?
Đào Nghiễm Niên một bên thầm đoán thanh niên mới hơn 20 tuổi kia là như thế nào ở đây. Y cũng không rõ tên này làm gì.
- Trưởng ban Đào, tôi là Triệu Quốc Đống, ngài gọi tôi Tiểu Triệu hoặc Quốc Đống là được.
Triệu Quốc Đống bưng chén lên nói.
- Ha ha, Quốc Đống đúng là còn rất trẻ.
Đào Nghiễm Niên đang không rõ lai lịch của đối phương nên chỉ hàm hồ nói:
- Thị trưởng Thái, Bí thư Hùng, Cục trưởng Lưu, hôm nay đúng là trùng hợp. Trưởng ban Liễu, không, bây giờ nên gọi là Bí thư Liễu mệt thì mấy vị cũng nên quan tâm anh em Ban Tổ chức cán bộ chúng tôi chứ?
Đường Linh vừa vào phòng càng giật mình hơn. Thái Chánh Dương thì ả rất quen. Thái Chánh Dương vốn là Bí thư huyện ủy rất mạnh ở Huyện Hoa Dương, vốn được xác định làm trợ lý Thị trưởng nhưng thoáng cái biến thành Phó thị trưởng, hơn nữa nghe nói cuối năm có thể vào thường vụ. Người đàn ông béo lùn kia ả cũng không lạ, cựu Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật An Đô, bây giờ nghe nói đến Thông Thành làm Phó bí thư.
Triệu Quốc Đống sao lại có quan hệ với đám người này?
- Tiểu Cao, cậu là người Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy chúng ta, sao lại đi cùng mấy người Đào Nghiễm Niên vậy?
Liễu Đạo Nguyên cười nói.
- Bí thư Liễu, Tiểu Cao lần này là người nhà của Ban Tổ chức cán bộ Thị ủy chúng tôi. Ồ, cậu ấy là chồng của Tiểu Đường – đẹp nhất Ban Tổ chức cán bộ chúng tôi.
Đào Nghiễm Niên nói.
- Trưởng ban Đào, ngài đừng trêu tôi, hơn 30 rồi thì còn đâu được như vậy.
Đường Linh cố là mình bình tĩnh rồi cầm chén lên:
- Chí Minh, chúng ta mời mấy vị Bí thư Liễu, Thị trưởng Thái.
Vợ chồng Cao Chí Minh và Đường Linh đến đây chỉ có thể cầm chén lên mời một vòng. Chẳng qua khi đến trước mặt Triệu Quốc Đống thì bọn họ không nhịn được.
- Quốc Đống đúng là giấu kén thật.
Cao Chí Minh nhỏ giọng nói:
- Tại sao lại muốn như vậy?
Triệu Quốc Đống bây giờ lại rất bình tĩnh, Đường Cẩn đối với hắn đã là quá khứ, nhưng tại sao trong lòng hắn vẫn mơ hồ có một suy nghĩ mong cô quay lại? Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng khinh bỉ chính mình vì có suy nghĩ này. Nhưng sự thật là như vậy.
- Các vị cũng có hỏi bạn tôi là gì đâu. Bọn họ cũng chỉ là bạn của tôi.
Cao Chí Minh và Đường Linh nghẹn lời. Đúng thế, lúc trước ai nghĩ sẽ là như thế này.
Trong mắt bọn họ Triệu Quốc Đống công tác ở nông thôn, gia đình công nhân thì sao xứng với Đường Cẩn. SỰ thật tàn khốc làm bọn họ phải quyết định như vậy, nhưng bây giờ thì sao? Sự thật giống như đang trêu chọc bọn họ.
Đào Nghiễm Niên chú ý thấy vợ chồng Cao Chí Minh có vẻ nhận ra Triệu Quốc Đống kia nên cười nói:
- Chí Minh, cậu cũng biết Quốc Đống?
- Cũng gặp một lần.
Cao Chí Minh có chút xấu hổ nói.
Cuối cùng Thái Chánh Dương đại biểu bàn này mời Đào Nghiễm Niên một vòng. Rượu vang không mạnh nên Thái Chánh Dương vẫn chịu được.
- Quốc Đống, anh thấy vợ chồng Cao Chí Minh hình như biết chú?
Liễu Đạo Nguyên thấy tâm trạng Triệu Quốc Đống hơi kém.
- Ha ha, là cô và chú rẻ của bạn gái trước đây. Lúc trước là bọn họ ra mặt yêu cầu em chia tay với bạn gái.
Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng.
- Hả, thời này còn có việc như vậy sao?
Ngoài Lưu Triệu Quốc ra thì mấy người kia đều ra vẻ không thể tin.
- Quốc Đống, có phải là bạn gái ở phân cục Thiên Hà?
Lưu Triệu Quốc nhíu mày nói.
- Vâng, chuyện quá khứ rồi, đừng nhắc làm gì.
Triệu Quốc Đống có chút bất đắc dĩ. Hắn không muốn nhắc lại việc này.
- Đừng ra vẻ buồn bã như vậy. Đất thiếu gì cỏ, đàn ông lo gì không có vợ.
Thái Chánh Dương lạnh lùng nói:
- Ả bỏ chú tức là ả không có mắt. Đàn ông nên đặt tâm tư vào sự nghiệp, chú sợ không tìm được vợ sao?
- Ha ha, ả kia đúng là đẹp, xem ra bạn gái của Quốc Đống nhất định cũng đẹp, bảo sao Quốc Đống không thể quên. Chẳng qua phụ nữ đối với đàn ông chỉ là trang điểm, chỉ cần chú có sự nghiệp thì sẽ có các cô gái xuất sắc lao vào chú.
Hùng Chính Lâm cũng nghiêm túc nói.
- Được rồi, chuyện này Quốc Đống tự xử lý, mấy ông nói xen vào làm gì. Tình cảm là thứ khó nói rõ, những người khác không có quyền lên tiếng. Quốc Đống, tự chú phải suy nghĩ, phụ nữ cũng tốt, tình cảm cũng tốt, không nên quá suy nghĩ vào nó.
Mấy người an ủi làm Triệu Quốc Đống rất cảm động, nói thật trong lòng hắn mặc dù vẫn còn một tia lưu luyến nhưng theo thời gian thì nó cũng giảm đi. Ấn tượng của Đường Cẩn mặc dù còn rõ nhưng không còn là duy nhất trong mắt hắn nữa.
Triệu Quốc Đống không biết là có phải do Khổng Nguyệt xuất hiện làm tình cảm mình đổi khác không? Hắn thậm chí cảm thấy mình cũng không trong sáng gì. Khổng Nguyệt, Hàn Đông, Đồng Mạn, Cổ Tiểu Âu, thậm chí còn có Từ Xuân Nhạn, chỉ trong thời gian ngắn như vậy hắn đã có liên quan tới từng này cô gái. Mặc dù chưa chắc đã là tình cảm nhưng nếu để mặc nó phát triển thì không biết sẽ đến bước nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.