Lộng Triều

Chương 35: Giảng viên




Bữa tối được tổ chức ở nhà hàng Hoa Đình gần đại học An Nguyên.
Đây là nhà hàng sang trọng do ông Đài Loan kinh doanh. Theo lý thuyết người Phúc Kiến Đài Loan sang An Nguyên không nhiều, nhưng có lẽ hiếm nên quý, hoặc là nói Quận An Đô chỉ có nhà hàng này là món Đài Loan chính cống. Vì vậy ở đây hấp dẫn không ít khách tới.
Lần đầu Triệu Quốc Đống ăn món Đài Loan, một loạt món đồ do đầu bếp nhà hàng nấu, hơn nữa còn có mấy món như canh tôm, món ăn nhẹ là bánh Xuân và mắt phượng, bữa ăn này khá đắt.
Giảng viên hướng dẫn của Thái Chánh Dương - Bùi Hoài Viễn là học giả có tiếng ở đại học An Nguyên. Chẳng qua người này cũng không hề tỏ vẻ kiêu căng, lạnh nhạt như Triệu Quốc Đống nghĩ, cách nói chuyện khá thân thiện, khôi hài. Điều này làm Triệu Quốc Đống càng tôn trọng Bùi Hoài Viễn hơn.
Thái Chánh Dương học ở lớp nghiên cứu sinh kinh tế của trường, bình thường y không có nhiều thời gian tới lớp. Nhưng Thái Chánh Dương mỗi lần đều xin nghỉ đáng hoàng, y cũng giữ được tinh thần tôn sư trọng đạo. Đây cũng là điều làm Bùi Hoài Viễn có ấn tượng tốt đối với Thái Chánh Dương.
Bùi Hoài Viễn có chút kinh ngạc khi Thái Chánh Dương mang theo một cậu thanh niên tới cùng. Mới đầu còn nghĩ đó là cháu của Thái Chánh Dương. Bùi Hoài Viễn biết thư ký của Thái Chánh Dương, nhưng sau đó mới phát hiện hai người xưng anh em, quan hệ có vẻ rất thân. Nhất là khi nói đến việc phát triển kinh tế trong nước, Bùi Hoài Viễn mới cảm thấy Thái Chánh Dương mang Triệu Quốc Đống tới là có mục đích.
Mặc dù Triệu Quốc Đống rất cẩn thận về cách dùng từ, nhưng Bùi Hoài Viễn không tốn mấy công sức đã tìm được ý tưởng mới mẻ của Triệu Quốc Đống. Một loạt vấn đề như quốc lui, dân tiến, cạnh trang trong các ngành sản xuất, các ngành kinh tế quan trọng nhất sẽ do tập đoàn nhà nước nắm giữ. Những quan niệm này ở hơn mười năm sau là rất bình thường, chẳng qua ở những năm 93, 94 thì nó lại là quá hoang đường. Đương nhiên đây chỉ là trong mắt người bình thường, nhưng đối với một chuyên gia kinh tế nổi tiếng của cả tỉnh An Nguyên thì lại như trúng một cơn đại hồng thủy, nó đánh mạnh vào suy nghĩ của Bùi Hoài Viễn.
Triệu Quốc Đống cũng hiểu quan điểm của mình khiến vị chuyên gia Bùi Hoài Viễn này phải suy nghĩ. Nguyên nhân chính là hắn sớm nói ra phương hướng phát triển kinh tế của quốc gia, nói lịch sử thành quan điểm của mình. Nhưng lúc này lại rất dễ dẫn đến phong ba. Cũng may hắn chỉ là một nhân vật nhỏ bé, nếu quan điểm này do chuyên gia như Bùi Hoài Viễn nói ra thì sợ sẽ khác.
Khi Triệu Quốc Đống đi lấy xe, Bùi Hoài Viễn nhìn theo và nói:
- Chánh Dương, cậu ta làm gì vậy?
- Là sinh viên của đại học An Nguyên.
Thái Chánh Dương cười nói.
- Ồ? Khóa nào vậy?
Bùi Hoài Viễn nhướng mày nói.
Thái Chánh Dương cười nói:
- Bùi lão thấy tài năng của cậu ta sao? Chẳng qua rất đáng tiếc, cậu ta chỉ là sinh viên tại chức kinh tế của trường mà thôi.
- Tại chức ư?
Bùi Hoài Viễn nói.
- Vâng, cậu ta đang là Phó chủ nhiệm Ban quản lý khu Khai Phát Giang Khẩu.
Thái Chánh Dương gật đầu nói.
- Ồ, Phó chủ nhiệm Ban quản lý khu Khai Phát cấp huyện mà có sự quan sát và quan điểm mới mẻ như vậy thì không đơn giản, nhân tài Thành phố An Đô nhiều đến mức như vậy sao?
Bùi Hoài Viễn tất nhiên không tin lời Thái Chánh Dương nói.
- Giáo sư Bùi cảm thấy quan điểm của cậu ta rất độc đáo sao?
- Độc đáo thì không phải. Quan điểm cậu ta nói ra thì rất nhiều chuyên gia kinh tế nước ngoài đã sớm đưa ra, có thể thấy không ít ở tạp chí nước ngoài, không phải thứ mới mẻ. Nhưng cậu ta có thể dựa vào tình hình thực tế của Trung Quốc mà phân tích thì không dễ dàng. Bây giờ kinh tế Trung Quốc đang phát triển rất nhanh, quốc gia bắt đầu có hiện tượng mất khống chế về kinh tế. Cậu ta có thể đưa ra quan điểm quốc lui dân tiến, đây không phải các chuyên gia bình thường dám nói ra. Đương nhiên đây có lẽ do quan hệ tới thân phận của cậu ta nên không e ngại. Chẳng qua dù như vậy cũng không dễ dàng gì.
Bùi Hoài Viễn lắc đầu rồi nói tiếp:
- Quốc gia cho phép các ngành cạnh tranh, thậm chí có thể từng bước tiến hành, chính quyền làm việc mình nên làm, không cần phải tốn công sức quan tâm tới các công ty, quá nhiều can thiệp vào các công ty có khi lại phản tác dụng. Dùng quy luật kinh tế thị trường mới là đúng nhất. Chính quyền cần làm là làm như thế nắm giữ phương hướng, làm như thế nào quá độ một cách vững vàng, làm như thế nào mới đảm bảo quyền lợi của công nhân về hưu.
Thái Chánh Dương suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Quan điểm của Bùi Hoài Viễn và Triệu Quốc Đống có không ít điểm nhất trí với nhau, đó là quốc gia cho phép các ngành sản xuất cạnh tranh công khai, cổ vũ công ty tư nhân tiens vào, dẫn đến cơ chế thị trường cạnh tranh. Do quy luật kinh tế thị trường quyết định sự sống còn của các công ty. Chính quyền chỉ cần dẫn dắt phương hướng, đồng thời dồn vào việc giải quyết vấn đề các công ty nhà nước phá sản gây ra, ví dụ như tạo việc làm cho công nhân mất việc.
Chiếc xe lặng lẽ tiến tới, Triệu Quốc Đống dừng xe ở ven đường thì thấy Thái Chánh Dương và Bùi Hoài Viễn đang nói chuyện nên đứng đó chờ.
- Ồ.
Triệu Quốc Đống đột nhiên nghe thấy tiếng nói khá quen. Hắn quay đầu lại thì thấy hai cô gái đứng phía sau mình. Không phải Kiều San thì là ai.
- Ha ha, Kiều San, đúng là trùng hợp, sao vậy, em ra ngoài mua gì à?
Triệu Quốc Đống thấy hai cô gái mặc đồ ở nhà nên đoán là ra ngoài mua gì đó.
Kiều San hơi đỏ mặt. Triệu Quốc Đống làm cô có ấn tượng rất sâu. Mặc dù hắn nói hơi nhiều nhưng lại không làm người ta ghét. Nhìn thấy ánh mắt dò hỏi và trêu chọc của bạn, Kiều San phát hiện chút rụt rè, kiêu kỳ của mình đã biến mất.
- Anh làm gì ở đây thế, chờ Tiểu Âu à?
- Tiểu Âu? Ồ, không, đang ăn trưa với thầy Bùi trường em.
Triệu Quốc Đống ngẩn ra rồi nói:
- Cũng thuận tiện nghe thầy Bùi dạy bảo. Anh bình thường làm sao nghe được thầy Bùi dạy bảo.
Nhìn theo ánh mắt Triệu Quốc Đống, Kiều San mới phát hiện Giảng viên kinh tế rất có tiếng của trường Bùi Hoài Viễn đang nói chuyện vui vẻ với một người đàn ông.
Bùi Hoài Viễn mặc dù dễ gần nhưng không thích nhận lời mời ăn uống, không phải ai cũng có thể mời ông. Điều này trong trường đại học cũng không phải bí mật.
Rất nhiều công ty đến mời Bùi Hoài Viễn tới mấy nhà hàng, khách sạn cao cấp ăn uống, nhưng ông đều khéo léo từ chối. Không ngờ Bùi Hoài Viễn lại ăn với người này. Nhà hàng Hoa Đình mặc dù đặc sắc nhưng sao có thể so sánh với khách sạn năm sao, nguyên nhân duy nhất là do người này mời.
Thấy Kiều San nhì với ánh mắt tò mò, Triệu Quốc Đống gãi đầu nói:
- Đừng hiểu lầm, anh sao có thể mời được Giáo sư Bùi dùng bữa, chẳng qua đi theo mà thôi. Người kia mới là người mời, Giáo sư Bùi là giảng viên hướng dẫn của anh ta.
Triệu Quốc Đống nói như vậy càng làm Kiều San có chút tò mò. Cô học chính là ngành kinh tế học phương Tây, Giáo sư Bùi cũng từng dạy cô. Ngoài việc ăn liên hoan khi có khóa ra trường, cô chưa từng nghe Bùi Hoài Viễn nhận lời mời cơm của sinh viên, nghiên cứu sinh nào cả.
- Đi cùng cũng là vinh dự rồi, Giáo sư Bùi bình thường không ăn ở ngoài.
Kiều San nói.
- Anh có phải nên đi chụp ảnh với Giáo sư Bùi, chứng minh anh có tư cách ngồi tiếp Giáo sư Bùi dùng bữa không nhỉ
Triệu Quốc Đống cười nói.
Câu này của Triệu Quốc Đống làm Kiều San nở nụ cười. Cô cười làm cho má lúm đồng tiền hiện lên rất đáng yêu.
- Quốc Đống.
Nghe thấy Thái Chánh Dương gọi mình, Triệu Quốc Đống lúc này mới vẫy tay chào Kiều San:
- Được rồi, anh phải đi, hôm khác gặp.
- Hôm khác gặp.
Kiều San cũng vẫy tay chào hắn.
Triệu Quốc Đống lái xe đến trước mặt Thái Chánh Dương và Bùi Hoài Viễn. Y xuống xe đi tới trước mặt Bùi Hoài Viễn rồi nói:
- Giáo sư Bùi, hôm nay có thể được ngài dạy bảo, em rất vinh dự, không biết còn có cơ hội này nữa không?
- Ha ha, cậu đừng nói như vậy chứ. TÔi không ngờ cậu lại chú ý tới cái nhìn của các chuyên gia kinh tế nước ngoài với sự phát triển kinh tế Trung Quốc chúng ta như vậy, còn có thể kết hợp với những điều mình quan sát. Được, chẳng qua tôi đề nghị cậu một việc đó là học thêm về kiến thức cơ sở, như vậy sẽ có lợi cho cậu.
Bùi Hoài Viễn cũng cười nói. Ông có ấn tượng khá tốt đối với Triệu Quốc Đống. Người này khi nói chuyện rất biết lễ phép, hiểu biết nhiều mà không kiêu căng, thanh niên như vậy thật hiếm có. Chỉ là người này mặc dù có cái nhìn rất xa nhưng lại không biết mấy về kiến thức chuyên ngành, điều này làm Bùi Hoài Viễn có chút khó hiểu. Hiện tượng này ông ít khi gặp phải. Người có thể đưa ra ý kiến sâu như vậy về sự phát triển và chính sách của quốc gia thì theo lý sẽ là chuyên gia, nhưng đối phương lại không phải.
- Cảm ơn Giáo sư Bùi đã chỉ điểm, em sẽ cố gắng.
Triệu Quốc Đống đương nhiên biết mình là như thế nào. Nếu như không phải dựa vào giấc mơ biết trước thì chút trình độ của hắn mà muốn nói chuyện với Bùi Hoài Viễn đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Mà bây giờ hắn được Bùi Hoài Viễn chú ý, còn được ông chỉ điểm một chút.
- Giáo sư Bùi, em đưa ngài về?
Thái Chánh Dương mở cửa xe rồi nói.
- Không cần, chỉ có vài bước mà thôi. Tôi cũng muốn đi bộ.
Bùi Hoài Viễn xua tay nói:
- Các cậu về đi. Chánh Dương, cậu và Quốc Đống có thể thường xuyên tới chỗ tôi ngồi một chút. Tôi đang có ý lầm một đề tài nghiên cứu, cũng muốn nghe suy nghĩ của người công tác thực tiễn như các cậu.
- Ha ha, Giáo sư Bùi, ngài gọi chính là điều bọn em mong muốn, cầu còn không được mà.
Thái Chánh Dương cười nói:
- Ngài lúc nào cũng có thể gọi cho em, em và Quốc Đống lập tức tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.