Lộng Triều

Chương 32: Suy nghĩ miên man




Khi Mao Đạo Lâm rời đi, Triệu Quốc Đống mới cảm thấy mình đã tiến vào một vũng nước xoáy lớn. Bành Hiểu Phương cũng không phải kẻ dễ chọc vào, nếu không y cũng không có năng lực lên làm Phó chủ nhiệm. Nhưng lần này y bị điều chỉnh thì nhất định có nguyên nhân.
Triệu Quốc Đống làm ở khu Khai Phát chưa đầy ba tháng, hắn không biết lãnh đạo suy nghĩ như thế nào mà lại tăng trọng trách cho mình, hay lấy hắn ra làm con dê thế tội.
Chẳng qua tất cả không quan trọng, hắn chỉ còn có một con đường là tiến về phía trước mà thôi.
Cũng tốt, không có áp lực thì sao có động lực, mình đang muốn tìm cơ hội để đi ra. Thu hút đầu tư là thử thách, nhưng lại là một bước khiến hắn đi ra thế giới.
Triệu Quốc Đống đầy tâm sự về nhà. Đây là một căn nhà mới được trang trí xong, nhà nhỏ nhưng cũng có vài phòng, khu vực xanh cũng nhiều.
Bãi cát Sơn Xuyên đang tiến vào thời kỳ rất phát triển, Hứa Vĩ đã hoàn toàn quen với các hoạt động của bãi, cách quản lý công nhân của y tốt hơn Trường Xuyên. Triệu Quốc Đống nhắc y lúc rảnh rỗi thì đọc sách, học tập nhưng xem ra Hứa Vĩ không nghe.
Lương hàng tháng là 800 tệ cộng với thêm từ hai đến bốn trăm tiền hiệu quả kinh doanh, điều này làm Hứa Vĩ lập tức nhảy vào tầng lớp kiếm tiền giỏi của Giang Miếu, đến nhà Triệu Quốc Đống chơi thì cũng ăn mặc đầy khí thế. Do Hứa Vĩ có ưu thế về kinh tế nên khiến không ít nữ công nhân Nhà máy dệt chú ý. Ít nhất mẹ Triệu Quốc Đống cũng đã nhận được câu hỏi của mấy chị em trong nhà máy hỏi về chuyện hôn nhân của Hứa Vĩ.
Theo Quốc lộ An Lam tiến hành thi công, ngoài Công ty Xây dựng số 2 cần nhiều cát hơn; thi công ở mấy khu vực khác cũng đến bãi cát Sơn Xuyên muốn mua. Lúc này chỉ dựa vào tăng công nhân là không thể. Hứa Vĩ nghe nói một ông chủ cát mua một tàu khai thác cát ở nhà máy cơ giới Giang Miếu, nhưng bây giờ bệnh nặng nên không thể kinh doanh, y liền đề nghị Triệu Quốc Đống mua thuyền này. Triệu Quốc Đống đồng ý.
Đề nghị này rất sáng suốt. Chiếc tàu khai thác cát giá 90 ngàn lập tức thể hiện được ưu thế của nó. Ở tình hình không tăng thêm công nhân, công suất lãnh đạo tăng lên gấp ba. Qua đó Hứa Vĩ cũng bắt đầu nhận thêm không ít mối làm ăn đến từ Huyện Bình Xuyên.
Chỉ riêng sản lượng cát khai thác được đã tăng lên gấp đôi. Tiền bán cát cho Công ty xây dựng số hai Giang Khẩu trong tháng 11 đã là hơn 40 ngàn, mà thêm các thu nhập khác thì lãi của bãi cát đã hơn 60 ngàn. Nếu như không phải anh em Trường Xuyên, Đức Sơn dồn hết tâm trí vào hạng mục công ty kinh doanh nước suối ở Thương Lãng thì đúng là không biết có thể chống lại sức hấp dẫn mà một lần nữa quay về nghề khai thác cát không?
Bãi cát là cách kiếm tiền nhanh nhất, nhưng cũng là ngành sản xuất có tính nguy hiểm lớn. Nếu Quốc lộ An Lam làm xong thì khó đạt được đến hiệu quả kinh doanh lớn như bây giờ, điều này Triệu Quốc Đống hiểu rõ. Bãi cát coi như hoàn thành sứ mạng tích lũy tiền ban đầu cho Triệu Quốc Đống. Nếu không phải có Hứa Vĩ tới, Triệu Quốc Đống thậm chí dự định việc kinh doanh nước suối vào quỹ đạo sẽ bán lại bãi cát.
Triệu Quốc Đống cũng thưởng cho Hứa Vĩ năm ngàn vì đề nghị kia. Điều này làm Hứa Vĩ một lúc lâu không dám nhận. Ở Nhà máy dệt vài tháng, Hứa Vĩ bây giờ đã thành người trẻ tuổi nổi tiếng chỉ kém anh em Triệu Quốc Đống, Khanh Liệt Bưu, Phòng Tử Toàn.
Triệu Quốc Đống cũng bỏ hơn sáu ngàn mua một chiếc xe máy cho Hứa Vĩ, Hứa Vĩ vui vẻ thường chạy quanh nhà máy. Ông cậu hai nghe thấy liền tức giận mắng Hứa Vĩ là thằng phá hoại. Nếu không phải có lão Triệu ngăn lại thì có lẽ Cậu hai của Triệu Quốc Đống đã oánh cho Hứa Vĩ một trận.
So sánh với công việc, Triệu Quốc Đống cảm thấy kinh tế của mình đã tăng lên nhiều. Bãi cát mặc dù không cung cấp nhiều tài chính giúp hạng mục bên Tân Châu nhưng đủ để thỏa mãn nhu cầu cá nhân của hắn. Nếu không có khoản thu này thì cuộc sống của hắn cũng không thoải mái như vậy, ít nhất cũng không mua được căn nhà này và tiêu tốn ở các nhà hàng.
Căn nhà 120 mét vuông và các thiết bị làm Triệu Quốc Đống mất gần 50 ngàn. Ngoài chiếc giường, bàn uống nước và Tv ra thì đúng là không còn gì khác.
Chẳng qua một hai tháng dọn tới đây nhưng Triệu Quốc Đống chỉ ở có vài ngày. Hầu hết thời gian còn lại hắn ngủ ở Đồn công an.
Triệu Quốc Đống cuộn mình trên giường, nếu lúc này có cô gái nào nằm bên thì tốt biết mấy.
Giá điện thoại di động đã giảm mạnh. Chiếc 8900 mà hắn mua cho Chu Tinh Văn nửa năm trước đã hoàn thành sứ mạng của nó. Chu Tinh Văn đã đưa nó, chẳng qua y lấy lại số điện thoại. Bây giờ máy thịnh hành nhất là chiếc Nokia 9900. Giá bây giờ đã giảm xuống còn dưới 20 ngàn. Điều này làm Triệu Quốc Đống cảm thấy điện thoại di động sắp nở rộ.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ xem có nên mua một chiếc không. Máy nhắn tin không tiện dùng nữa, chẳng qua điện thoại di động nên do Ban quản lý mua cho hắn mới đúng.
Triệu Quốc Đống nằm trên giường mãi không ngủ được.
Kinh doanh nước suối là ngành rất có tương lai. Theo Triệu Quốc Đống mơ thấy thì dù là hai thương hiệu nổi tiếng là Nhạc Bách và Ngõa Cáp đều rơi vào tay các công ty nước ngoài, các công ty trong ngành kinh doanh nước suối của Trung Quốc bị phân tán, thực lực yếu, hầu hết chỉ khổ sở làm ăn trong phạm vi tỉnh. Mà các công ty kinh doanh nước suối của nước ngoài cũng dần tiến vào, không ngừng xâm chiếm thị phần. Mà ngành này cũng mang tới lợi nhuận khổng lồ.
Nếu có cơ hội Triệu Quốc Đống sẽ tuyệt đối không bỏ qua. Dù đám Đức Sơn thất bại cũng phải làm lại. Bây giờ ngành kinh doanh nước suối ở Trung Quốc mới thời kỳ sơ khai, ngã vẫn có thể đứng lên. Nếu mấy năm nữa mà muốn tiến vào là rất khó khăn.
Chẳng qua Triệu Quốc Đống cũng không định tham gia nhiều vào công tác cụ thể. Hắn cần làm chỉ là đưa ra phương hướng phát triển, lúc khó khăn thì có thể giúp một chút. Còn các công việc cụ thể do Đức Sơn và Trường Xuyên đi làm. Hắn thậm chí hy vọng nếu công ty làm ăn tốt thì hai người Đức Sơn phải dần thoát ra khỏi kinh doanh. Theo Triệu Quốc Đống thấy thì hai thằng này nhiều nhất chỉ có thể làm trong phạm vi nhỏ hẹp. Nếu muốn công ty phát triển mạnh thì cần phải thuê giám đốc quản lý chuyên nghiệp.
Có lẽ mình suy nghĩ quá vượt thời đại, nhưng giấc mơ cho thấy điều này nhất định sẽ thành xu thế.
Thái Chánh Dương nói cho hắn biết Thị ủy An Đô đã quyết định thí điểm việc cải cách các nhà máy tập thể ở vài ba huyện. Huyện Giang Khẩu rất có thể nằm trong danh sách này. Thị ủy có yêu cầu thí điểm cải cách ở công ty có hiệu quả kinh doanh thấp, tóm lại thí điểm phải khiến cho công ty này phát triển mạnh lên.
Triệu Quốc Đống thầm nghĩ nếu Công ty Xây dựng số 2 Giang Khẩu cải cách, mình có nên giúp Dương Thiên Bồi không? Chỉ dựa vào mình Dương Thiên Bồi thì khó có thể nắm quyền tuyệt đối khi công ty cải cách. Ngoài công nhân có cổ phần, có thể còn có một bộ phận do các cá nhân bên ngoài mua. Đây là cơ hội, đương nhiên cũng rất nguy hiểm.
Triệu Quốc Đống coi trọng năng lực kinh doanh của Dương Thiên Bồi. Đây là người có năng lực nghiệp vụ, hơn nữa còn kiên định không cố chấp, năng lực quan hệ không kém. Một người như vậy nếu cho anh ta toàn quyền kinh doanh công ty, hơn nữa gặp cơ hội thích hợp thì Triệu Quốc Đống tin Dương Thiên Bồi sẽ phát triển được.
Triệu Quốc Đống nằm trên giường nghĩ một lúc rồi có chút buồn cười. Mình có vẻ giống đứng trong sương nhìn ra ngoài. Hạng mục kinh doanh nước suối ở Tân Châu còn chưa chính thức hình thành, mình đã nằm mơ vài năm sau sẽ đấu với các công ty nước ngoài. Chẳng qua nói đi nói lại nếu đã có ưu thế mà không dám mơ thì còn nói gì cố gắng.
- Mặc kệ thành công hay không, ít nhất mình cần phải nỗ lực phấn đấu một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.