Lộng Triều

Chương 32: Quan hệ




Trên bờ đột nhiên vang lên tiếng kêu sợ hãi làm Triệu Quốc Đống chú ý tới. Hình như xảy ra chuyện gì, trong sóng nước có nhiều người bơi lội làm hắn không thể thấy rõ xảy ra chuyện gì. Chẳng qua hắn biết nhất định có việc gì đó.
- Anh, có người bị cuốn đến giữa dòng.
Đức Sơn chưa kịp về bờ đã vội vàng bơi lại giữa dòng.
- Ở đâu?
Triệu Quốc Đống cố ngoi lên mà tìm kiếm.
- Ở đằng kia, anh nhìn thấy không? Đó là cô gái mặc đồ tắm màu đỏ, sắp tới rồi đó.
Đức Sơn lớn tiếng nói, nó tất nhiên là không kịp.
Triệu Quốc Đống cố gắng làm cho mình giữ thăng bằng trong dòng nước, sau đó lại nhảy lên nhìn một vòng. Một cô gái mặc áo tắm màu đỏ hình như bị dòng nước cuốn lấy.
Cô gái dù bơi tốt đến đâu thì ở trong dòng nước xoáy cũng không thể phát huy được. Bơi dựa vào thể lực, bơi xuống bên dưới vài trăm mét là sẽ đến một nơi nguy hiểm có dòng nước xoáy. Một khi bị cuốn vào thì rất nguy hiểm.
Triệu Quốc Đống không hề suy nghĩ nhiều. Hắn dùng cả hai tay rất nhanh lao đến đó, dòng nước xoáy chảy rất nhanh, gần như chỉ vài giây đồng hồ, cô gái kia đã đến được gần chỗ của Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống cố gắng phát huy hết sức của bản thân và toàn lực lao xuống, cuối cùng lao xuống hơn trăm mét thì đã đuổi kịp cô gái áo đỏ đang nhấp nhô trong dòng nước.
Khi Triệu Quốc Đống ôm được eo đối phương thì cô gái có lẽ đã không chịu được nữa và ngất đi trong lòng Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống vốn định giúp cô gái bơi về bờ thấy thế liền kêu khổ một tiếng. Cô gái này ngất đi thì hơi phiền phức, tất cả đều phải dựa vào một mình hắn không nói, còn phải chú ý không để cô gái bị sặc nước, cũng phải tránh khỏi dòng xoáy nổi tiếng của sông ninh Giang. Một mình hắn có lẽ không sao, nhưng mang theo một người thì khó mà nói.
Biện pháp duy nhất chính là thoát khỏi vũng xoáy trước khi có cơn sóng lớn ập tới. Chỉ cần tiến vào bờ được thêm năm mười mét thì dòng nước sẽ không mạnh nữa, về cơn bản đã an toàn.
Triệu Quốc Đống đã rất lâu không mệt như vậy. Khi cứu người thì đúng là tiêu hao hết sức lực, bây giờ lại không thể không lo cho an toàn của người khác. Cũng may do hắn thường xuyên tập luyện nên thể lực tốt nên mới miễn cưỡng bơi được về bờ.
Hắn không còn sức ôm cô gái nữa, chỉ có thể kéo cô gái lên bờ, đặt cô lên bờ cát. Nơi này cách chỗ vừa nãy ít nhất 500 mét, người trên bờ còn chưa kịp chạy đến giúp.
Thở hổn hển vài hơi, Triệu Quốc Đống mới lật cô gái lại. Chiếc áo tắm màu đỏ rất hợp người, ở những năm này có thể nói là khá mốt, bộ ngực trắng nõn cao vút lên dưới chiếc áo tắm và tạo thành đường vòng cung quyến rũ. đầu v* như ẩn như hiện và khe sâu khá mê người.
Khuôn mặt xinh xắn và tròn khá giống Đường Cẩn, chẳng qua hơi béo hơn một chút, đúng là một mặt của người đẹp tiêu chuẩn. Da của cô gái có vẻ trắng hơn mức bình thường, mũi cao và thẳng, nhìn qua có vẻ như là có dòng máu người dân tộc thiểu số. Triệu Quốc Đống nhìn thấy quen quen nhưng lại nghĩ mình hơi mẫn cảm. Cô gái này chẳng qua mới 16, 17 tuổi mà thôi, không thể có quan hệ gì với hắn.
Triệu Quốc Đống đặt ngón tay xuống dưới mũi cô bé, đồng thời cũng đặt tay lên ngực trái để xem nhịp tim của cô gái.
Thở hơi yếu, tim đập khá đều, lại nhìn vùng bụng bằng phẳng của đối phương thì có lẽ không bị sặc nước nên không nguy hiểm đến tính mạng.
Triệu Quốc Đống đúng là rất mệt, hắn ngồi xếp bằng xuống mà lấy lại sức. Xung quanh có cây cỏ nhưng không ảnh hưởng tới tầm mắt của hắn.
Đôi nam nữ ở tình hình này thì khá kỳ quái, nhưng Triệu Quốc Đống lại không có sức mà có lựa chọn khác.
Đôi chân thon dài trắng nõn, mũi chân hơi hướng ra ngoài, hai tay dán sát vào eo, cô gái mặc dù đang ngất nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp mắt như đang ngủ, đầu bị ướt nên mái tóc hơi tán loạn.
Triệu Quốc Đống dừng một chút trên mặt đối phương, không thể không thừa nhận cô bé này khá đẹp, thậm chí còn không hề thua kém Đường Cẩn và Khổng Nguyệt. Đôi chân trắng nõn rất dài, cô bé này cao thấp nhất là trên 1m7, khá hiếm thấy ở con gái. Nhất là cô gái đang hôn mê làm cho Triệu Quốc Đống có cảm giác là lạ. Triệu Quốc Đống không thể tưởng tượng ra nếu là bình thường thì cô gái này sẽ như thế nào?
- Triệu ca, Triệu ca cứu được em gái em không? Em gái em không sao chứ?
Tiếng bước chân dồn dập chạy về phía này.
Triệu Quốc Đống đứng lên nhìn thì thấy chạy sát theo Đức Sơn có một người khá quen mắt. Đó không phải là Cổ Tiểu Phong sao? Em gái của thằng này?
Đến khi đám người kia chạy tới, Triệu Quốc Đống mới cầm lấy khăn tắm và quần áo mà Đức Sơn đưa cho. Hắn lạnh nhạt nói:
- Tiểu Phong, đây là em gái cậu?
- Hả, nó sao vậy anh? Không sao chứ?
Cổ Tiểu Phong thấy em gái mình nằm trên mặt đất thì lo lắng kêu lên.
- Kêu gì vậy hả? Gọi hồn à?
Đức Sơn tức giận nói:
- Anh tôi ra tay thì cô bé này có thể làm sao?
- Không sao, cô ấy mệt quá nên ngất đi mà thôi, nghỉ một chút là khỏi.
Triệu Quốc Đống uống một ngụm nước rồi nói:
- Được rồi Tiểu Phong, mấy người canh ở đây, tốt nhất là thay đồ cho cô bé không sẽ bị lạnh đó.
- Triệu ca, cảm ơn anh. Hôm nay nếu em gái em xảy ra chuyện thì em không biết nên làm như thế nào.
Cổ Tiểu Phong cảm kích nói.
- Đừng nói như vậy, ai có thể thấy người mà không cứu, đúng không? Đức Sơn, chúng ta đi.
Triệu Quốc Đống xua tay nói.
Đúng lúc này có mấy người vội vàng chạy đến:
- Tiểu Âu, Tiểu Âu! Tiểu Phong, em gái con sao vậy?
- Bố, mẹ, Tiểu Âu không sao, chỉ là mệt quá nên ngất đi mà thôi, nghỉ một chút là khỏi. Là Triệu ca cứu nó.
- Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.
Người phụ nữ trung tuổi không để ý gì hết, quỳ xuống cát mà lo cho con gái.
Người đàn ông trung niên thì bình tĩnh hơn. Y nhìn hai anh em Triệu Quốc Đống rồi nói:
- Chú là bố của Cổ Tiểu Phong và Tiểu Âu - Cổ Chí Thường. Lần này Tiểu Âu nhờ cháu cứu, ơn này cả đời chú ghi nhớ.
Triệu Quốc Đống hơi động tâm rồi cười nói:
- Cổ thúc nói gì vậy. Cháu chỉ là giúp một chút mà thôi, dù là ai cũng sẽ làm như vậy.
- Ha ha, cháu tên Quốc Đống hả, chú gọi cháu như vậy. Quốc Đống, cháu không cần khiêm tốn, Ninh Giang năm nào chẳng có người chết đuối chứ. Xuống bên dưới sẽ có dòng xoáy lớn, ngay cả người của nhà máy cũng không có mấy người dám bơi tới đó mà.
Cổ Chí Thường lắc đầu nói.
- Cổ thúc quá khen, khi đó thì có ai nghĩ được nhiều như vậy.
Triệu Quốc Đống khẽ nói một chút. Hắn không muốn ra vẻ mình làm ơn người ta phải báo đáp. Mặc dù người này sẽ giúp nhiều cho hắn trong việc khai thác cát nhưng bây giờ chưa đến lúc ấy, cơm cũng phải ăn từng miếng mà.
Cô gái rất nhanh đã tỉnh lại. Thấy bà mẹ khóc ròng, cô cũng hiểu vừa nãy mình gặp nguy hiểm, cô cũng khẽ nấc lên. Nhưng thật ra người đàn ông cứu cô lại đang cười cười nói nói một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.