Lộng Triều

Chương 22: Thu hoạch ngoài ý muốn




Tương lai của Nước suối Thương Lãng, Triệu Quốc Đống cũng không dám xác định. Hắn chỉ có thể dựa vào giấc mơ mà giúp nnos trưởng thành. Nhưng thế kỷ 21, khắp Trung Quốc dấy lên cơn sóng bất động sản làm hắn có ấn tượng quá sâu.
Thời đại đó số nhà đầu tư bất động sản ngã xuống chỉ đến trên đầu ngón tay, qua đó có thể thấy ngành này lợi nhuận cao ra sao. Bảo sao ngay cả nhà đầu tư nước ngoài cũng muốn tiến vào thị trường Trung Quốc.
Bảng xếp hạng những người giàu nhất trên thế giới Forbes hàng năm được công bố, nhà đầu tư bất động sản chiếm tỷ lệ khá lớn trên đó. Nhà đầu tư bất động sản dựa vào gì có thể là một bộ phận khá lớn trên bảng Forbes. Không ngoài gì khác, chính là lợi dụng sự khan hiếm về đất và chính sách của quốc gia, khiến bọn họ có thể hợp pháp, hợp lý lấy tiền của dân chúng.
Triệu Quốc Đống biết mình không phải chúa trời, không thay đổi được cả cơn sóng này. Khủng hoảng kinh tế năm 97 là thử thách lớn đối với nền kinh tế Trung Quốc. Làm như thế nào khiến kinh tế phát triển? Cuối cùng Trung ương lựa chọn thông qua ngành sản xuất bất động sản.
Nếu không thể thay đổi thì không ngại mà hưởng thụ. Triệu Quốc Đống cho rằng vùng với việc để đám nhà đầu tư bất động sản không lương tâm làm loạn, tốt hơn hết để Công ty Thiên Phu tham gia, ít nhất mình có thể báo đáp lại xã hội một chút.
Nếu muốn tham gia bữa tiệc này, muốn lấy lợi ích lớn nhất thì nhất định cần đủ thực lực. Có đủ thực lực thì chính quyền địa phương mới tin anh, nói cách khác đây là trụ cột để anh liên minh được với chính quyền địa phương. Điểm này chính là điều Công ty Thiên Phu đang cần tạo ra.
Công ty Thiên Phu tiến bước quá chậm, căn cơ không đủ. Mà nay chỉ có tăng tốc phát triển, dùng thành tích huy hoàng thể hiện với chính quyền địa phương. Để bọn họ cảm nhận được thực lực của Công ty Thiên Phu. Chỉ như vậy thì Công ty Thiên Phu mới có thể tham gia thời đại kia.
Dương Thiên Bồi cũng mơ hồ biết suy nghĩ của Triệu Quốc Đống, nhưng y không rõ tại sao Triệu Quốc Đống lại tin thị trường bất động sản sẽ phát triển như vậy. Nhất là bây giờ không có dấu hiệu gì, nếu mạo hiểm đặt cược thì hơi quá.
Nhưng Triệu Quốc Đống địa biểu cổ đông lớn nhất, hơn nữa gần như bước đi nào của Triệu Quốc Đống đều làm Dương Thiên Bồi tin. Nếu không dù Triệu Quốc Đống là cổ đông lớn nhất thì y cũng không mạo hiểm cùng đối phương.
- Công ty mở rộng như vậy, chú có thấy hơi nhanh quá không?
Dương Thiên Bồi đang lo lắng. Yy là giám đốc nên phải suy nghĩ cho nhân viên bên dưới.
- Em biết anh lo lắng. Vấn đề tài chính không sao cả, em lo là nhân lực của công ty. Theo công ty phát triển, cần nhân viên nhất là nhân viên quản lý và nhân viên kỹ thuật càng lúc càng nhiều, năng lực cũng yêu cầu tăng lên. Cho nên ở điểm này anh và em cần phải nhận biết rõ ràng. Dù chúng ta dùng biện pháp nào cũng được, đào tường, tuyển dụng, tự bồi dưỡng cũng được. Tóm lại phải tạo thành mười đội mới là quan trọng nhất. Một công ty lớn thành hay bại sẽ quyết định vào việc anh có bao nhiêu nhân viên tài năng.
Triệu Quốc Đống nói như vậy làm Dương Thiên Bồi thở dài một tiếng. Y lo nhất là Triệu Quốc Đống chỉ muốn mở rộng thị trường mà quên xây dựng trong nội bộ công ty. Lời này của Triệu Quốc Đống đủ chứng minh không mất lý trí.
- Quốc Đống, anh rất vui, ít nhất hai chúng ta không bị hiện tượng bên ngoài mê hoặc. Sau khi thu mua Công ty xây dựng số 1 khiến nhân viên quản lý của chúng ta tăng lên không ít. Theo công trình hiện nay thì miễn cưỡng đối phó được. Anh cũng bắt đầu thuê nhân viên, ngoài ra anh dự định do công ty bỏ tiền đưa nhân viên có tiềm lực phát triển đến Học viện xây dựng Trùng Khánh, An Đô học tập một chút. Đúng như chú nói, ngoài thuê nhân viên, hai là chúng ta phải tự bồi dưỡng.
Dương Thiên Bồi dự định như vậy làm Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng. Xem ra Dương Thiên Bồi đã sớm tính toán trước, tự công ty bồi dưỡng thì nhân viên mới có sự đoàn kết, như vậy càng làm bọn họ hết lòng vì công ty.
- Hai bên cùng làm, đó là điều quan trọng nhất đối với việc mở rộng công ty. Thuê nhân viên từ ngoài là cách nhanh nhất giải quyết lực lượng cho công ty, tự bồi dưỡng là kế lâu dài.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói:
- Về phần tài chính thì anh không cần lo lắng. Nếu khó vay từ hệ thống ngân hàng thì em sẽ nghĩ biện pháp giải quyết. Đương nhiên chúng ta cần cố gắng được hệ thống ngân hàng ủng hộ.
Việc kinh doanh Triệu Quốc Đống không bao giờ tham gia. Dù là Nước suối Thương Lãng hay Công ty Thiên Phu, hắn đều đứng sau đưa ra phương hướng phát triển mà thôi. Hắn hy vọng việc kinh doanh thành công sẽ giúp con đường chính trị của mình thuận lợi hơn. Nhưng hai bên không thể có quan hệ trực tiếp, nếu không bị người ta phát hiện sẽ khá nguy hiểm.
Dương Thiên Bồi nói vài hạng mục sắp khởi công, Triệu Quốc Đống không có hứng thú mấy. Đây là việc Dương Thiên Bồi cần quan tâm, không phải chuyện của người đưa ra phương hướng phát triển. Chính xác mà nói hắn bây giờ là Chuyên gia tư vấn cao cấp, cảm giác này rất được.
Câu lạc bộ Mân Lâm Khải nằm phía bắc An Đô. An Đô là thành phố lớn với hàng triệu dân, ở thành phố mà có một khu xanh hóa lớn như ở đây có thể nói ông chủ có tiềm lực tài chính hùng hậu.
Cam Bình thấy rất hài lòng với thanh niên trông khá bình tĩnh trước mặt mình.
Cam Bình biết kế hoạch phái cán bộ xuống cơ sở rèn luyện của Tỉnh ủy. Cô là lãnh đạo Ủy ban nhân dân tỉnh, cũng nghe thấy việc này.
Nhưng đi xuống có nửa tháng đã đưa ra ý tưởng như vậy đúng là làm Cam Bình có cái nhìn mới đối với thanh niên này. Ít nhất chứng minh một điều người này xuống không phải ngồi chơi cho qua ngay. Dù là vì thành tích của y thì ít nhất cũng có tác dụng giúp dân chúng thoát nghèo.
- Tiểu Triệu, ý tưởng của cậu rất tốt. Nhưng huyện nghèo nếu muốn thay đổi bộ mặt thì không phải một lần là xong, điểm này cậu phải hiểu. Dân chúng đúng là muốn giàu lên nhưng quan niệm truyền thống bó buộc bọn họ. Dù chuyên gia của Học viện Nông nghiệp có thể tìm con đường cho nông thôn Hoa Lâm, nhưng nếu muốn thuyết phục nông dân thay đổi quan niệm bao năm, tôi nghĩ đó là một quá trình khá khó khăn. Điểm này cậu phải chuẩn bị trước về tư tưởng.
Cam Bình nói.
Triệu Quốc Đống đang quan sát vị Phó chủ tịch tỉnh này. Đối phương mặc dù nhận đề nghị của Lâm Băng nhưng không đồng ý ăn cơm, mà chỉ uống café nửa tiếng mà thôi.
- Chủ tịch Cam, điểm này tôi hiểu. Cho nên tôi muốn mời Học viện Nông nghiệp thành lập một điểm thực tế ở Hoa Lâm. Để các sinh viên, giáo viên Học viện Nông nghiệp tới đó trong thời gian thực tập, nghỉ ngơi, thử xem Hoa Lâm nên phát triển ngành nào có lợi nhất, nhanh nhất. Mà chúng tôi cũng dự định đưa các nông dân có quan niểm tiến bộ vào đó thăm quan. Thất bại có thể làm lại, thành công sẽ là điểm mẫu cho dân chúng.
- Nếu là như vậy thì rất tốt. Để tự bản thân nông dân cảm nhận ma lực của khoa học, ý tưởng rất sáng tạo. Dù là thất bại cũng không ảnh hưởng, chính quyền chủ yếu là đưa ra phương hướng.
Cam Bình nghe vậy thì cảm thấy Triệu Quốc Đống này đúng là có ý tưởng tốt.
- Mục đích của chúng tôi là làm mẫu và đưa ra phương hướng, cho nên chúng tôi dự định chọn nơi có địa hình khá phổ biến mà làm mẫu, tổ chức nông dân đến thăm quan. Thậm chí chúng tôi có thể phát động cán bộ xã, thị trấn làm mẫu, như vậy sẽ nhanh mang tới hiệu quả hơn.
- Ừ, rất tốt, cách này đáng để thử. Tiểu Triệu, chuyện này cứ nói như vậy đi. Tôi sẽ nói với Học viện Nông nghiệp, bên này tôi cũng yêu của Sở Khoa học công nghệ và Sở nông nghiệp coi Hoa Lâm là điểm mẫu, giúp đỡ về nhân viên và tài chính. Năm nay các sở trên tỉnh đều phải đưa ra biện pháp giúp đỡ huyện nghèo, tôi cảm thấy đây là con đường tốt. Nếu thành công, tôi cảm thấy sang năm sẽ nhân rộng ra các huyện khó khăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.