Lộng Triều

Chương 17: Tình nhân trời sinh




Triệu Quốc Đống cuối cùng phải đổi lượt một hồi mới có thể dùng xe, kéo phó phòng giao thông Lưu Hỏa Trạch cùng với Du Minh Phú lên xe. Chiếc Poussin của ủy ban nhân dân huyện chạy ròng rã suốt hai ngày trời, từ Tân Bình tới Thành Quan, dọc tuyến bốn xã, trấn, Triệu Quốc Đống xuống thăm hỏi, tọa đàm từng nơi một, thậm chí còn xuống các thôn dọc tuyến để chứng thực tình hình. Sau khi đi hết bốn xã trấn này xong, thừa lúc còn có thời gian ban ngày nên Triệu Quốc Đống lại hét chạy tới Hà Khẩu một chuyến, chuyến đi xuống dưới này lại gây sức ép quá mức với một đám người.
Không ngoài ngoại lệ, tất cả dân chúng đều ngóng trông con đường có thể tu sửa, nhưng ai cũng khiếp sợ khoản kinh phí kếch sù để sửa con đường này. Nhất là mấy lãnh đạo chính quyền xã trấn vừa nghe nói sẽ sửa đường thì cả đám đều nhiệt liệt hoan nghênh nhưng vừa nghe nói kinh phí khó khăn nên có khả năng sẽ gom góp bằng mọi cách thì cả đám không ngừng kêu khổ. Điều này làm cho Triệu Quốc Đống cảm nhận sâu sắc hàm nghĩa chân thật của câu nói: Tiền không phải tình cảm!
So với những xã, trấn ở phía nam huyện thì kinh tế mấy xã ở phía bắc tốt hơn chút ít, nhưng nếu trông cậy những xã, trấn này xuất tiền ra để sửa đường thì cũng không thực tế, còn nếu muốn dân chúng góp vốn sửa đường thì sẽ gặp phải sự phản ứng dữ dội.
Hiện tại các cấp chính quyền đều đang kêu gọi giảm nợ, hiện tượng nông dân trốn nộp và giữ các khoản thuế nông nghiệp thì chỗ nào cũng có. Vụ tiểu xuân vừa qua đi là cán bộ xã, trấn võ trang đầy đủ như lâm đại địch để đi xuống bên dưới thu thuế nông nghiệp. Hiện tượng nông dân khất nợ chỗ nào cũng có, cự tuyệt giao nộp cũng nhìn mãi tới quen mắt, nếu là muốn để bọn họ góp vốn sửa đường thì bất cứ lúc nào cũng có khả năng biến thành một ngọn lửa lớn lớn.
Triệu Quốc Đống cũng không còn nghĩ cách trên đám người chậm phát triển này nữa, nếu để cho chính quyền xã trấn nghĩ biện pháp về chuyện này, làm không tốt khiến cho bọn họ chia nhau tăng giá ầm ầm lên đầu nông dân.
Tình hình cơ bản bắt đầu được lần mò ra, hai người Du Minh Phú và Lưu Hỏa Trạch đi qua đi lại sắp chịu không nổi, ngay cả tay lái xe của văn phòng ủy ban cũng cảm thấy mệt mỏi, hoảng sợ, lấy lý do xe cần duy tu bảo dưỡng để không đi nữa.
Triệu Quốc Đống lại không có thời gian để suy xét đến việc này, "dục tốc bất đạt" những lời này không thích hợp với mình, ít nhất lúc này là như vậy. Vài xã, trấn tuy đều không thể đóng góp được bao nhiêu tài chính nhưng Triệu Quốc Đống cũng tìm được một chút căn nguyên, ý nguyện của dân chúng địa phương rất mãnh liệt. Triệu Quốc Đống cũng chỉ vô tình hỏi được bởi vì mở rộng đường thì có khả năng sẽ phải chiếm dụng một phần ruộng đất, mà chính quyền thậm chí thôn tổ cùng nông dân bản địa đều tỏ vẻ rất rộng lượng, chỉ cần có thể tu sửa con đường tốt lên, ngoại trừ tiền thì đều sẵn lòng cung cấp, ủng hộ tất cả những cái khác.
Cũng may cơ sở con đường này có thể lợi dụng đường quốc lộ sẵn có, chỉ cần mở rộng nền đường, dù sao thì một con đường xi măng, bê tông hóa cấp 2 ở huyện Hoa Lâm này là một điều gì đó khá xa xỉ. Một khi con đường được xây dựng xong thì các xã, trấn thậm chí thôn, các tập thể, tổ chức dọc tuyến đường đều có thể cảm nhận được lợi ích mà con đường này mang đến.
Khi hai chiếc xe Toyota desert prince gầm rú xông vào trụ sở ủy ban nhân dân huyện thì Triệu Quốc Đống đã ở trong phòng làm việc nhàn nhã hai ngày rồi.
Sau hai ngày điều động chiếc xe Santana, tay lái xe văn phòng ủy ban nhân dân Tiểu Hoàng và chiếc xe Santana liền biến mất, nghe nói chiếc xe đang nằm tại cửa hàng sửa chữa, giảm xóc, ổ trục, biến tốc đều cần phải đại tu. Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng không rõ là mình trùng hợp gặp chiếc xe cần đại tu hay là do bị mình thúc giục đi mấy chục km đường mục nát nên chiếc xe mới không chịu nổi.
Triệu Quốc Đống cũng không phải là một nhân tài gây chuyện, một chiếc xe bị Triệu Quốc Đống dùng đến mức phải nằm trong cửa hàng sửa chữa, chỉ còn lại một chiếc Poussin thì Triệu Quốc Đống lại không biết xấu hổ đi xếp hàng. Coi như hết, bỏ đi, La Mã không phải một ngày là xây xong, chỉ đành mong Triệu Trường Xuyên có thể đưa xe tới sớm một chút.
Nhân viên công tác trong ủy ban nhân dân huyện đều kinh ngạc thò đầu ra xem 2 chiếc xe Toyota desert prince 4500 mới tinh này, một chiếc màu trắng bạc, một chiếc màu xanh thẫm đồng loạt dừng trong trụ sở ủy ban nhân dân huyện. So với hai chiếc xe uy phong thì chiếc Poussin của La Đại Hải đỗ trong sân giống như một nữ nhân chân bó nông thôn bình thường.
An E10888, biển số khủng như vậy cũng chỉ có loại người như Triệu Đức Sơn mới có thể dùng. Lấy chính hắn mà nói thì Triệu Trường Xuyên đã rất khiêm tốn rồi, cũng chỉ có anh em hắn mới giữ vững thể diện công ty nước khoáng Thương Lang. Mà đối với hắn mà nói thì biện pháp giữ thể diện tốt nhất chính là một chiếc xe tốt cùng với một biển số xe khủng.
Một chiếc xe Toyota desert prince 4500 khác biển An E màu xanh lá cây không thể nghi ngờ chính là do Triệu Trường Xuyên chuẩn bị cho mình. Triệu Quốc Đống đứng ở trên tầng hai nhìn xuống thấy có bốn người bên dưới thì trong lòng có hơi kỳ quái, sao cô cũng tới?
Đôi bốt ống dài, áo khoác ngoài màu trắng ngà, áo lông cừu màu đỏ rực, cố ý bộc lộ đôi chân dài ngạo nghễ trong chiếc quần jean cộng thêm mái tóc dài xoăn xoăn và một chiếc kính râm. Nếu đặt vào những năm 80 thì nhìn kiểu gì cũng giống một Hoa kiều về nước.
Cổ Tiểu Âu liếc mắt một cái liền nhìn thấy Triệu Quốc Đống đứng ở góc tầng hai nên hưng phấn vẫy tay liên tục rồi tìm cầu thang lên tầng. Còn hai anh em Triệu Đức Sơn cũng nhanh chóng phát hiện Triệu Quốc Đống đứng ở trong góc.
Văn phòng của Triệu Quốc Đống không tính là lớn nhưng chứa ba bốn người thì vẫn dư dả, thấy một người đàn ông không đi lên mà chỉ đổi ngồi sang chiếc xe màu trắng ngà. Triệu Quốc Đống đoán đây là lái xe mà công ty mới tuyển dụng.
- Chậc chậc, anh, đây là văn phòng của anh sao? Đường đường là văn phòng của phó chủ tịch huyện mà như này sao?
Triệu Đức Sơn đánh giá xung quanh rồi chậc chậc không ngừng:
- Văn phòng của chuyên viên Hác bên Tân Châu hơn văn phòng của anh nhiều lắm.
- Phòng của chuyên viên Tôn kia không phải văn phòng chuyên viên sao?
Triệu Quốc Đống hơi kinh ngạc nên thuận miệng hỏi.
- Ha ha, chuyên viên Hác là cán bộ quân đội chuyển ngành trở về, rất trượng nghĩa lại hợp với tính em nên chỉ sau vài lần uống rượu là đã quen thân. Người đó cũng rất thú vị, đều xưng anh em luôn, công ty có chuyện gì thì đều gọi hắn tới trợ giúp.
Triệu Đức Sơn chớp chớp mắt dường như có chút thâm ý:
- Chuyên viên Tôn cũng tới chỗ em hai lần, tạm được, chỉ là hơi ít nói.
Triệu Quốc Đống thật không ngờ đứa em của mình còn có thể tạo dựng quan hệ với Hác Dược Long, xem ra ở Tân Châu thì Triệu Đức Sơn lăn lộn cũng không tệ. So với sự trầm ổn kiên định của Triệu Trường Xuyên thì Triệu Đức Sơn ngay thẳng hướng ngoại nên đích xác có nhiều khả năng kết bạn, hơn nữa thằng này cũng khá hào phóng nên từ từ cũng có thể tạo dựng quan hệ thân thiết.
- Người ta là chuyên viên, anh là phó chủ tịch huyện, khoảng cách chênh lệch rất lớn, huống chi kinh tế Tân Châu mạnh hơn nhiều so với nơi này, không thể so bì được.
Triệu Quốc Đống khẽ cười một tiếng:
- Tiểu Âu, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới thăm Quốc Đống ca của em thế?
- Anh Quốc Đống, đây chính là trụ sở ủy ban nhân dân huyện các anh sao? Không đúng, em thấy cũng không khác gì với ủy ban nhân dân thị trấn, anh Quốc Đống, phó chủ tịch huyện như anh thì quản lý bao nhiêu người?
Cổ Tiểu Âu nhìn xung quanh với vẻ mặt tò mò, bên cạnh hai chiếc xe Toyota đã xuất hiện vài người đang đánh giá, xem ra đều tới để xem người đến là thần thánh phương nào.
- Tiểu Âu, phó chủ tịch huyện như anh không quản người nào, chỉ có tập trung làm việc, em từ đâu tới đây?
Triệu Quốc Đống cười hỏi.
- Còn có thể từ chỗ nào chứ? Lúc đầu còn tưởng có thể từ Bồng Sơn tới đây, về sau mới biết được con đường đó xuống cấp quá nguy hiểm cho nên mới trở về Giang Miếu một chuyến rồi mới tới đây.
Triệu Đức Sơn nói một cách tùy tiện:
- Trở về liền đụng phải Cổ thúc của cô ấy, nghe nói chúng em muốn tới chỗ anh thế là nha đầu này liền bám theo, đuổi cũng không đuổi được.
- Nha đầu cái gì? Tên Triệu Đức Sơn nhà ngươi nói chuyện khách khí một chút, biết đâu ngày nào đó tôi trở thành bạn gái của anh trai anh thì chưa biết chừng anh còn phải gọi tôi là chị dâu đó.
Cổ Tiểu Âu hầm hừ nói.
- Thành chị dâu tôi?! Cổ Tiểu Âu, tôi không nghe lầm chứ? Thật sự có chuyện này sao, có phải cô bị điên rồi không, nếu không thì anh tôi bị dở!
Triệu Đức Sơn cười ngặt nghẽo nói:
- Sao anh tôi nhìn trúng cô được chứ?
- Anh!
Bị Triệu Đức Sơn nói khiến cô tức giận đỏ bừng cả mặt, ngực cứ phập phồng kịch liệt, trên đường đi hai người đều không ít tranh cãi nhưng đều nhờ Triệu Trường Xuyên chen vào nói mới khiến hai người không ầm ĩ nữa.
- Đức Sơn, em bớt nói không được sao?
Triệu Quốc Đống nhướng mày, lời của Đức Sơn đúng là tổn thương tự tôn của người ta:
- Một cô gái xinh đẹp như Tiểu Âu, nếu tham gia cuộc thi người mẫu thì tuyệt đối cầm chắc quán quân. Tiểu Âu, em đã đừng nghĩ phát triển theo phương diện này chưa?
- Hứ, anh Quốc Đống, làm người mẫu thì có thể làm cả đời sao? Tuổi thanh xuân qua một cái là lại già đi, rồi sao?
Cổ Tiểu Âu thở dài một hơi rồi bỗng nhiên lại bật cười:
- Trừ phi anh Quốc Đống đáp ứng nuôi em suốt đời.
Nghe thấy lời nói có phần trẻ con của Cổ Tiểu Âu thì Triệu Quốc Đống sởn tóc gáy, vội vàng nói:
- Ăn nói cái kiểu gì đó, chẳng lẽ không có ai nuôi dưỡng sao? Em cũng không muốn tự lập nghiệp, trở thành anh thư sao?
- Bỏ đi, mệt người lắm, em không thích cái cuộc sống dốc sức làm cả ngày lẫn đêm, lúc trẻ thì còn ham muốn chứ lớn thêm ít nữa còn được như vậy sao?
Cổ Tiểu Âu lắc đầu, trong ánh mắt lộ ra sự khát khao:
- Em hi vọng qua ba mươi tuổi thì có thể thoải mái một chút, tốt nhất là có thể làm chuyện nhàn nhã mà mình muốn làm, ví dụ như ra nước ngoài du lịch, tìm nơi phong cảnh tốt nghỉ ngơi, mua sắm, hoặc là nuôi chó, mèo hay trồng hoa gì đó.
Triệu Quốc Đống không phản bác được, con bé này mới tí tuổi đầu mà đã nghĩ xa xôi rồi, hơn nữa nghe tưởng tượng của cô về cuộc sống sau này thì sao có vẻ giống cuộc sống của tình nhân thế nhỉ, chẳng lẽ Cổ Tiểu Âu là dạng người sinh ra để làm tình nhân?
- Nằm mơ đi, ai vớ phải người vợ như cô thì xem như cả đời này hỏng mất rồi.
Triệu Đức Sơn thật sự không nhịn nổi bật thốt lên.
- Hừ, loại người thô thiển như anh thì biết gì là cuộc sống hưởng thụ chứ? Chỉ sợ là anh chỉ có thể tìm bà cô ở dưới thôn rồi lại bắt ở nhà bán mạng làm việc thay anh, như thế anh cảm thấy thực tế nhất.
Cổ Tiểu Âu chẳng thèm để ý, vẻ mặt khinh miệt.
Bị Cổ Tiểu Âu nói một tràng tức giận đến trợn mắt, đang định đả kích đối phương một chút thì Triệu Trường Xuyên lôi hắn lại. Triệu Đức Sơn thấy sắc mặt khó chịu của anh trai mình mới nuốt cục tức lại rồi không lên tiếng nữa.
- Anh, anh đang ở chỗ nào thế?
Triệu Trường Xuyên chuyển hướng chủ đề.
- Đi thôi, đi tới chỗ anh ở xem, tạm được, không khí rất tốt, có thể sống lâu thêm vài năm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.