Lộng Triều

Chương 16: Hạ Khẩu




Từ Tân Bình trở về trung tâm huyện thì cũng đã hơn 12h trưa, Triệu Quốc Đống và Du Minh Phú cũng không về nhà khách mà tùy tiện tìm một quán cơm nhỏ ở bên đường ăn cơm.
Du Minh Phú cảm thấy rất hứng thú đối với vị phó chủ tịch huyện có tập quán sinh hoạt thoải mái như này, không hút thuốc lá cũng không thích uống rượu, tùy tiện gọi mấy đồ ăn là có thể chén xong hai bát cơm, cơm nước xong xuôi là lập tức lôi kéo mình lên minibus đi về phía nam khiến Du Minh Phú không thể không bội phục tinh lực người này tràn trề.
Trên đường trở về Hà Khẩu thì sắc mặt của Triệu Quốc Đống không được tốt cho lắm.
Tuy rằng trên danh nghĩa từ Hà Khẩu đi xa thêm về phía nam là có thể tới huyện Bồng Sơn nhưng từ Hà Khẩu mà xuôi nam thì không phải ô tô bình thường có thể thông hành được. Ngoại trừ máy kéo hoặc là một xe tải lớn trong tình trạng tốt chứ còn xe bình thường thì không dám đi con đường này, chật hẹp thì không nói, hơn nữa tình trạng đường cực kém, nếu nói con đường toàn đá vụn là còn tốt chán, mặt đường gồ ghề khiến Triệu Quốc Đống không dám tiếp tục ngồi trên con xe ba bánh thuê từ Hà Khẩu nữa.
Nói cách khác trên thực tế Hoa Lâm cũng chỉ có một con đường có thể ra vào, đó chính là dọc theo phía bắc qua quốc lộ 915, còn phía nam thì coi như là một con đường cụt. Phỏng chừng huyện Bồng Sơn cũng không tốt lắm nên phòng giao thông cũng không có tâm tư thông suốt hoàn toàn con đường này, khiến cho đây vốn là con đường ngắn nhất nối liền Tân Châu với Ninh Lăng lại trở thành một con đường cho có.
Phía bắc Tân Bình còn có một con đường khả dĩ thông tới huyện Tây Hà bên thị xã Thông Thành, nhưng tình trạng con đường này cũng không hơn gì bên Hà Khẩu, rách mướp, ô tô bình thường cũng không đi đường này. Mà kinh tế Tây Hà cũng gần như Hoa Lâm, đều là huyện nghèo khó cấp quốc gia. Con đường này đã trở thành một nơi có cũng được mà không có cũng không sao.
Du Minh Phú cũng nhìn ra tâm trạng của vị phó chủ tịch Triệu này rất xấu, chẳng qua ngẫm lại cũng hiểu, người ta được phân công quản lý mảng giao thông, trông thấy tình trạng như này thì trong lòng cũng chán nản, cho dù anh có từ Sở giao thông tỉnh xuống dưới thì sao chứ? Không nói toàn tỉnh, mà ngay cả toàn bộ tình hình giao thông thị xã Ninh Lăng đều như vậy, không ai có cách nào để giải quyết khốn cục loại này mà chỉ còn cách thông qua thời gian để giải quyết từng chút từng chút một mà thôi, do vậy đối với một phó chủ tịch huyện với nhiệm kỳ ba năm như Triệu Quốc Đống mà nói thì cũng khá gian nan.
Trở lại nhà khách, Triệu Quốc Đống gần như là cả đêm không ngủ, hắn rất hiếm khi mất ngủ, nhìn toàn cảnh giao thông huyện Hoa Lâm đến ngẩn người, con đường từ Tân Bình tới huyện Hoa Lâm nhất định phải sửa. Chẳng những phải sửa mà còn phải biến thành một con đường đúng nghĩa, đoạn đường từ Hà Khẩu đến huyện Hoa Lâm cũng phải sửa!
Từ huyện Hoa Lâm về phía nam là đến Hà Khẩu, càng đi càng thấy cảnh vật kiến trúc càng rách nát, khi đến Hà Khẩu thì xung quanh phần lớn là nhà cửa vẫn còn nhà tranh vách đất. Bây giờ đã là thập niên 90 của thế kỷ hai mươi rồi, nếu anh tới Thượng Hải nhìn thấy những tòa nhà cao tầng đồ sộ rồi so với nhà cửa bên này thì chắc sẽ cảm thấy đây là hai thế giới khác.
Bởi vậy anh cũng có thể biết được do đường giao thông không thông suốt nên mới khiến cho dân chúng bị vây trong nghèo khổ, khó có thể biết được sự đổi thay và tiến bộ thời đại ở bên ngoài, đồng thời cũng khiến cho bọn họ không tìm được biện pháp tốt nhất để thay đổi cuộc sống của mình.
Một đêm dựa bàn viết nhanh, Triệu Quốc Đống phác thảo qua loa một dự án giản lược để tăng cường kiến thiết đường quốc lộ huyện Hoa Lâm. Trong đó trọng điểm là đưa con đường quốc lộ từ Tân Bình tới Thành Quan huyện Hoa Lâm là công trình số 1, còn 35 km quốc lộ từ Thành Quan đến Hà Khẩu là công trình số 2.
Triệu Quốc Đống không có ý gì khác, trong vòng ba năm mình có thể đẩy mạnh hoàn thành kiến thiết hai quốc lộ này thì hắn đã cảm thấy mỹ mãn. Coi như là không uổng phí 3 năm đến huyện Hoa Lâm "mạ vàng".
La Đại Hải cẩn thận quan sát vẻ mặt trầm tĩnh của Triệu Quốc Đống. Nếu như là một người khác thì chỉ sợ hắn đã sớm vứt bản dự thảo này sang một bên và không muốn trả lời đối phương nữa. Kiến thiết 58 km đường, hơn nữa còn dự tính xi măng hóa cấp 2, ba năm quy hoạch. Nếu không phải người này từ Sở giao thông tỉnh xuống thì hắn thật sự nghi ngờ đối phương rốt cuộc có biết kế hoạch này hao tổn bao nhiêu của cải hay không!
Sau một lúc trầm ngâm rất lâu, La Đại Hải mới chầm chậm nói:
- Quốc Đống, tôi biết tâm trạng và ý tưởng của cậu. Tôi đã sinh sống ở Hoa Lâm 24 năm rồi, có thể nói Hoa Lâm chính là cố hương thứ hai của tôi. Từ đáy lòng tôi rất muốn thay đổi diện mạo địa phương này. Tình trạng giao thông Hoa Lâm đích xác rất kém nhưng việc này cần phải có thời gian, tình hình tài chính Hoa Lâm tôi cũng đã thông báo cho cậu biết rồi. Năm trước tài chính thu vào là 3 triệu 280 ngàn, tài chính xuất ra là 3 triệu 700 ngàn, còn thiếu hơn 400 đến 500 ngàn.
- Chủ tịch La, tôi hiểu ý của ngài. Ý của ngài là tài chính Hoa Lâm không thể đầu tư cho giao thông đúng không?
Triệu Quốc Đống tỏ ra rất bình tĩnh.
- Quốc Đống, trong số 3 triệu 280 ngàn thu vào năm trước thì huyện đã chi 1 triệu 800 ngàn vào giáo dục, còn lại là hơn 1 triệu 400 ngàn. Toàn bộ huyện còn có hơn 1 ngàn cán bộ, nhân viên hành chính, cùng cán bộ về hưu ăn lương tài chính nên còn được khoảng 1 triệu. Cậu tính xem cơ quan đơn vị nào cũng phải có kinh phí công tác, tiền thuốc men cho nhân viên về hưu cũng phải suy xét chứ, rồi còn đủ thứ khác nữa. Cậu nói xem nếu cậu ngồi vào vị trí củ tôi thì có làm được không?
La Đại Hải thở dài một hơi thật sâu, cười khổ:
- Đấy là còn nhờ phó chủ tịch Điền trước kia thu xếp khắp nơi mới được thêm không ít tiền khẩn cấp thì mới có thể sống qua từng năm một.
Câu nói sau cùng của La Đại Hải khiến Triệu Quốc Đống ngẩn ra. Có thể thản nhiên nói ra lời như thế thì bất kể thế nào thì ít nhất La Đại Hải cũng không phải là một người biết chịu trách nhiệm. Tuy rằng nghe nói quan hệ giữa hắn với Điền Ngọc không tốt cho lắm.
- Chủ tịch La, ngày hôm qua tôi đi một vòng từ Tân Bình tới Hà Khẩu, nói thật, tình trạng đường rất gay go, có thể nói nếu như đoạn đường từ Tân Bình tới Hà Khẩu mà không được cải thiện thì tôi nghĩ công tác thu hút đầu tư của huyện chúng ta rất khó đột phá! Hơn nữa tôi cũng thấy điều kiện các xã trấn phía nam của huyện rất kém, cuộc sống của dân chúng rất khổ, về cơ bản đều là kiếm cơm ăn theo kiểu tự nhiên, dựa vào ruộng đất, muốn cho nông dân tăng thu nhập thực sự quá khó khăn.
Triệu Quốc Đống càng thẳng thắn hơn:
- Tôi cũng có hiểu biết sơ bộ về tình hình công nghiệp huyện chúng ta, tuy rằng chúng ta là huyện nông nghiệp nhưng huyện nông nghiệp thì cũng nên có kinh tế công nghiệp nhất định làm hậu thuẫn. Nếu không tài chính của chúng ta vĩnh viễn không thể cải thiện được, và mãi sẽ chỉ như lời ngài nói là hàng năm dựa vào sự giúp đỡ xung quanh mà sống.
La Đại Hải làm sao lại không hiểu rõ đạo lý trong đó, dựa vào các khoản trợ giúp người nghèo và trợ cấp khác thì chỉ có thể trị phần ngọn chứ không thể trị tận gốc. Hơn nữa bên trên càng lúc càng giám sát nghiêm khắc việc sử dụng khoản tiền này, La Đại Hải cũng biết loại chuyện tốt này không duy trì được bao lâu, đến lúc đó tài chính trong huyện thật sự sẽ không chống đỡ nổi. Khi tất cả mâu thuẫn sẽ đều bộc lộ ra hết thì sẽ cực kỳ nguy hiểm, cho nên khi Triệu Quốc Đống đề xuất một phương án cực lớn như vậy thì hắn cũng không có cự tuyệt ngay lập tức mà muốn nghe xem có ý kiến gì hay hay không.
- Phó chủ tịch Triệu, không phải là tôi không biết tầm quan trọng của quốc lộ đối với việc phát triển kinh tế và giúp nông dân thoát khỏi nghèo khó làm giàu của huyện chúng ta. So với cậu thì tôi còn nôn nóng hơn, cậu thử đi hỏi xem vì chuyện này mà tôi tìm lên cục giao thông bao nhiêu lần rồi? Nhưng nếu muốn xi măng hóa theo tiêu chuẩn cấp 2 đoạn đường dài 23 km từ Tân Bình đến huyện thì cậu có biết là cần bao nhiêu tiền không?
La Đại Hải thật sự không nhịn được bật hỏi.
- Vâng, chủ tịch La, tôi đi ra từ Sở giao thông tỉnh, ngài không cho là tôi chỉ ở đó chỉ ngồi không đấy chứ? Bình thường xi măng, bê tông hóa đường cấp 2, nếu dựa theo đất nền 12 thước, đường rộng 8-9 thước, tổng hợp giá cả xi măng, sỏi, cát, vôi cùng với nhân công từ khu 325 và 425 của Ninh Lăng chúng ta thì kinh phí dự tính khoảng 400 ngàn trên 1 km, nói cách khác tổng chi phí 23 km đường từ Tân Bình đến huyện Hoa Lâm đại khái vào khoảng trên dưới 9 triệu.
Triệu Quốc Đống nói một cách thản nhiên.
La Đại Hải tính toán một lát, hắn tuy không phải xuất thân làm giao thông nhưng đại khái cũng biết chi phí xây dựng đường xi măng tiêu chuẩn cấp 2, và hắn tự tính giá cả cũng không kém nhiều, vì thế gật gật đầu:
- Không sai biệt mấy, dự tính của tôi là trên dưới 10 triệu. 10 triệu, phó chủ tịch Triệu à, đây cũng không phải là một con số nhỏ, tôi biết cậu từ Sở giao thông tỉnh xuống, chắc chắn là ở trên đó cũng có phương pháp. Nhưng chuẩn xác mà nói thì từ Tân Bình đến huyện chúng ta chỉ có duy nhất một con đường, chẳng phải quốc lộ cũng không phải tỉnh lộ, cậu cảm Thấy sở giao thông tỉnh có thể cung cấp cho chúng ta được bao nhiêu để kiến thiết con đường này?
Triệu Quốc Đống khẽ cười một tiếng, chủ tịch La này cũng thật là thẳng thắn, gì không nói mà lại hỏi thẳng sở có thể cho bao nhiêu chứ cơ bản không nói trong huyện có thể xuất ra bao nhiêu.
- Chủ tịch La, tỉnh có thể cấp bao nhiêu thì tôi không biết, nhưng sẽ cố gắng đi thử, có điều trước tiên tôi muốn biết huyện có thể bỏ ra được bao nhiêu thì tôi mới có cơ sở để nói.
Triệu Quốc Đống mỉm cười.
La Đại Hải thật không ngờ rằng đối phương lại thực sự tỏ vẻ quyết sửa con đường này, thầm nghĩ, mày thật sự có thể sửa con đường này mà tao làm chủ tịch huyện có thể không phụng bồi sao? Nói thật nếu có thể sửa thì đây chính là một tấm bia kỷ niệm lớn dành cho mình, coi như là đã đưa một câu trả lời thỏa đáng cho dân chúng huyện Hoa Lâm.
- Được, nếu đoạn quốc lộ này thật sự có thể sửa thì dù bớt ăn, bớt mặc tôi cũng sẽ cấp cho cậu 2 triệu!
La Đại Hải trầm ngâm một hồi dường như quyết định rồi mới cắn răng nói.
- Ha ha, chủ tịch La, ngài cũng thật là hào phóng đó, đầu tư hạng mục gần 10 triệu, trong huyện xuất 2 triệu? Ngài cũng biết con đường này vừa không phải quốc lộ cũng không phải tỉnh lộ mà.
Trong lòng Triệu Quốc Đống thoáng nới lỏng, hắn rất sợ La Đại Hải chỉ đưa ra 300 - 500 ngàn rồi đuổi mình đi, vậy thật sự mình không có cách nào làm nổi, như vậy dù có lên tỉnh cầu mãi thì cũng không thể nào được.
- Phó chủ tịch Triệu, không phải tôi không chịu mở lời, dù tôi nói có thể xuất 5 triệu thì cậu cũng phải để tôi lấy ra được đã chứ, đến lúc đó chính quyền huyện chịu không nổi nữa thì không phải là tôi và cậu cùng rơi vào tình trạng khó xử ư?
La Đại Hải cười khổ nói:
- Số tiền 2 triệu này tôi cũng còn phải cân nhắc xem đào từ chỗ nào ra đây?
- Được, chủ tịch La, tôi cũng không giấu ngài, tôi định từ giờ trở đi sẽ dồn tinh lực chủ yếu vào việc trù bị kiến thiết đoạn quốc lộ này. Tuần sau tôi tính toán cụ thể rồi sẽ lên tỉnh một chuyến, ngoại trừ trong huyện thì bên thị xã tôi cũng phải chạy, có được hay không thì tôi cũng không dám nói trước, dù sao cũng phải đi thử mới biết được.
Triệu Quốc Đống đứng dậy:
- Các chuyện khác tôi cũng chỉ tạm thời để sang một bên, tôi thấy trưởng phòng Ngưu bên giao thông cũng rất bận ngài xem có thể gọi điện thoại của trưởng phòng Ngưu bảo hắn bố trí một người đi cùng tôi hay không?
La Đại Hải vừa nghe lời này liền biết Triệu Quốc Đống chắc chắn không thoải mái với cái tên Ngưu Đức Phát kia. Nhưng tên Ngưu Đức Phát kia là thân tin của Trâu Trì Trường, tuy rằng có chút quan hệ thông gia với mình nhưng trên thực tế lại không mấy khi qua lại:
- Được, tôi sẽ bảo hắn bố trí một người chuyên môn đi theo cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.