Lộng Triều

Chương 15: Vấn đề nan giải




Triệu Quốc Đống khẽ cười một tiếng nhưng không nói gì.
Chiếc xe khách xuất phát từ huống chi tới Tào Tập, đường đi phải ngang qua Tân Bình, hai người Triệu Quốc Đống gần như là cưỡi trên con xe cũ nát này.
- Bà chị, chiếc xe này của chị có được mấy đời rồi?
Triệu Quốc Đống bỏ tiền ra mua vé nhưng lại bị Du Minh Phú thanh toán trước, hắn cũng không khước từ mà hỏi thẳng.
- Mấy đời? Xe này của tôi chính là xe mới, vẫn chưa được ba năm đâu, là do con đường này đó, cứ ba đến năm năm là phải đổi xe nếu không riêng tiền phí sửa chữa cũng đã chịu không nổi rồi.
Người phụ nữ trung niên bán vé nói đầy oán hận:
- Cũng không biết đám người phòng giao thông kia làm ăn kiểu gì không biết? Năm nào cũng đều thấy tu tu bổ bổ, có lẽ chưa thấy con đường này tốt được lâu bây giờ, chưa đầy hai tháng đã biến thành tình trạng này, đây không phải là cố ý tạo mối làm ăn cho hội sửa xe sao?
- Hừ, cô không biết em vợ cái tên họ Ngưu kia có một cửa hàng sửa chữa ở thị trấn Thành Quan à, nghe nói đội cảnh sát giao thông xác định địa điểm sửa chữa sự cố ở đó, hai nhà cảnh sát giao thông và công ty bảo hiểm chỉ cho phép sửa chữa xe xảy ra sự cố ở đó.
Một vị hành khách cười nói:
- Kiếp sau thì nhớ đi làm quan nhé, có như vậy thì mới có thể kiếm tiền một cách quang minh chính đại.
Du Minh Phú thầm kêu khổ trong lòng, liếc nhìn thấy Triệu Quốc Đống ngoảnh mặt làm ngơ nên đành ho khan một tiếng:
- Vì nguyên nhân gì mà con đường này tả tơi đến như vậy?
- Đều vì tu bổ, hơn nữa lại không chịu sử dụng hết kinh phí để sửa tổng thể, mỗi năm chỉ sửa đoạn này rồi bổ đoạn khác, nếu không thì cũng bị mấy tên ở phòng giao thông ăn chặn hết!
Một hành khách khác nói chen vào:
- Bọn chúng cho rằng cứ đổ trách nhiệm do xe chở cát đá tải trọng lớn là mọi sự đều êm xuôi. Tưởng dân chúng không hiểu, dễ lừa bịp sao.
- Ồ? Không phải do xe chở cát đá tải trọng lớn phá hủy đường sao?
Du Minh Phú cũng ngẩn người.
- Cũng có liên quan với xe tải trọng lớn nhưng anh cứ nhìn phía bên dưới những đoạn đường bị phá hư thì biết, có nhiều vật liệu không? Rải nhựa đường nhiều hay ít? Dưới đáy mỏng hay không? Hừ hừ, cách làm này quá tuyệt, ai muốn hưởng bao nhiêu thì tùy, chỉ khổ những người như chúng ta cứ cách vài ngày là lại phải tới An Đô nhập hàng. Chỉ cần ngồi một chuyến thì chắc xương cốt cũng phải giãn ba phần.
Người hành khách nói chen vào kia hiển nhiên là một hành khách lâu năm, hầm hừ nói:
- Chỉ bằng con đường này thì xử bắn trưởng phòng giao thông huyện cũng không oan uổng.
Du Minh Phú không dám tiếp lời, bình thường hắn cũng ít khi đi loại khách này nên cũng khó được nghe những lời bực tức của đám lữ khách chuyên chạy cả ngày trên con đường này. Em vợ của Ngưu Đức Phát hình như là mở một cửa hàng sửa chữa ô tô, chẳng qua điều này cũng rất bình thường, chỉ có điều trong chuyện này có nhiều đường cong khúc rẽ như vậy thì hắn lại không rõ lắm, không ngờ khi hắn được biết đến thì đồng thời phó chủ tịch huyện Triệu cũng vểnh tai lên nghe rõ ràng.
- Được rồi, đừng nói mấy cái chuyện ăn no rỗi việc này nữa, huyện nào mà không như vậy chứ, tôi thấy bên Phong Đình, Thương Hóa cũng chẳng có nơi nào tốt cả, ngay cả đường quốc lộ cũng tương tự.
Một gã hành khách khác cũng đáp lời:
- Trên đời này quạ đen mãi mãi vẫn đen, từ ngàn xưa làm qua chỉ vì tiền tài, nếu không thì hầu bao của bọn họ sao phồng lên được?
Lời này kéo theo liên tiếp tiếng phụ họa của những hành khách khác. Triệu Quốc Đống cũng chỉ đành hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ.
Có không ít những người trên xe vì con đường mà sinh ra bực tức, tình hình giao thông kém phỏng chừng cũng không phải một nguyên nhân. Tài chính duy tu không đủ, xe trọng tải lớn qua lại. Bên Tân Bình kia là nơi cung cấp cát đá chủ yếu để kiến thiết huyện Hoa Lâm nên xe tải trọng lớn qua lại chắc chắn không ít nhưng đơn vị thi công có ăn bớt xén nguyên vật liệu hay không thì không chắc.
Chẳng qua từ những lời dân oán này cũng rất đáng được chú ý. Kiến thiết giao thông đã không còn chỉ là nhu yếu phát triển kinh tế nữa mà còn xuất phát từ nhu cầu của dân chúng. Từ huyện Hoa Lâm tới Tân Bình rồi Ninh Lăng, con đường này vốn là tuyến đường quan trọng nhất nối liền giữa huyện Hoa Lâm với bên ngoài. Tuyến đường này không những là mạch máu phát triển huyện Hoa Lâm mà còn là đường qua lại chủ yếu của dân chúng để ra vào Hoa Lâm. Nơi này mà không thông suốt thì có thể nói là kinh tế Hoa Lâm phát triển không thông suốt.
Lúc này Triệu Quốc Đống đúng là đã có cảm giác khinh thường trưởng phòng Ngưu kia, là một trưởng phòng mà ngay cả thể diện của công trình mà cũng không muốn làm. Có thể thấy trình độ của tên trưởng phòng này rất bình thường.
Con đường dài có 23 km mà chiếc xe phải mất hơn một tiếng đồng hồ mới tới được Tân Bình, đương nhiên điều này cũng có liên quan tới tính chất của loại xe khách này, khách lên xuống dọc đường cũng khiến trì hoãn thời gian không ít.
Đứng ở ngã ba đường Tân Bình, bụi đất mịt mù. Quốc lộ 915 từ nơi này đi thẳng theo hướng đông là tiến vào địa phận Hồ Nam, còn nếu xuyên theo hướng tây thì sẽ thông tới huyện Tào Tập và Ninh Lăng.
Nhiều đoạn đường trên đường này bị tổn hại nhựa đường nhưng lại khiến cho công nhân bảo dưỡng tiện lợi không ít, chỉ đơn giản kéo một chiếc xe hoàng thổ trộn lẫn cát đá bổ sung trực tiếp vào, cho xe lu lăn qua vài lần là trở về nguyên trạng.
Phương thức này tiện nghi đơn giản nhưng bình thường đều chỉ dùng cho đường xã hoặc là đường tạm thời, còn đường huyện, đường tỉnh thì đều rất ít dùng phương thức này chứ chẳng phải nói tới đường quốc lộ.
Triệu Quốc Đống thầm than trong lòng, như này cũng chẳng trách dân chúng chửi tung trời, dùng phương thức này tu bổ thì dân chúng không ý kiến chắc?
Thấy ánh mắt của Triệu Quốc Đống cứ nhìn chằm chằm vào mấy chỗ tổn hại, trong lòng Du Minh Phú cũng không được tự nhiên:
- Phó chủ tịch Triệu, có lẽ đây chỉ là tu bổ tạm thời một chút, nghe nói quốc lộ 915 năm nay sẽ đại tu, nếu chúng ta lại đổ tiền vào tu sửa thì sẽ rất lãng phí.
- Tôi biết, chẳng qua tôi thấy từ Tân Bình tới Thành Quan thì cứ một đoạn là lại có chuyện, vì sao lại dùng phương thức tu bổ này nhiều như vậy chứ?
Triệu Quốc Đống hỏi lại:
- Lão Du, anh chớ giả bộ lừa gạt trước mặt tôi, anh không nói thì tôi cũng có thể hỏi được mà.
- Ha ha, sao tôi dám thế chứ.
Du Minh Phú cười cười xấu hổ:
- Hàng năm đại biểu đại hội nhân dân huyện thị sát kiến thiết quốc lộ đều vào giữa tháng chín, cho nên bình thường phòng giao thông đều chọn tiến hành tu bổ giữa tháng bảy tháng tám, thời tiết khi đó cũng thích hợp rải nhựa đường. Nhưng anh cũng biết hai mùa đông xuân mới là thời gian cao điểm kiến thiết, xe tải trọng lớn từ Tân Bình qua đây đặc biệt nhiều, ngày nào cũng rầm rập chạy cho nên đường cũng bị hư hỏng nhanh chóng. Phòng giao thông cũng không có khả năng năm nào cũng phải tu bổ hai làn cho nên cũng chỉ có thể dùng phương thức này để ứng phó tạm thời.
Triệu Quốc Đống cũng biết đây là thủ đoạn quen dùng của các địa phương nghèo khó trong giao thông, nói thật cũng không tính là sai lầm lớn gì, tu bổ tạm thời một chút còn hơn là để mặc kệ đó. Vấn đề ở chỗ việc tu bổ chính thức con đường này vào mùa hè hàng năm có phải chỉ bảo đảm được một quý hay không? Trong chuyện này liệu có lừa gạt nào không? Đường bị hủy hoại nhanh như vậy có phải là kết quả do xe trọng tải lớn qua lại hay không, nếu thật sự là vậy thì giải quyết vấn đề này như thế nào.
- Bên Tân Bình này sản xuất cát đá lớn như vậy, chẳng lẽ huyện chưa từng suy nghĩ qua mấy vấn đề này sao? Hàng năm đều tu tu bổ bổ như vậy, tiền bỏ vào năm trước lại như ném xuống nước, chưa từng nghĩ biện pháp nào lâu dài hay sao?
Triệu Quốc Đống nói.
- Có nghĩ, sao lại không nghĩ chứ? Hàng năm đại biểu đại hội nhân dân toàn quốc trong huyện đều có vô số đề án cải thiện đường giao thông Hoa Lâm, huyện cũng không phải là không có tâm tư tu sửa con đường này, thảo luận điều tra nghiên cứu nhiều vô kể nhưng cuối cùng lại để đó vứt xó. Tuy rằng tình hình quốc lộ 915 cũng không được khá lắm nhưng còn tốt hơn nhiều so với đoạn từ Tân Bình cho đến huyện Hoa Lâm chúng ta, nếu như có thể thông suốt con đường này hoàn toàn thì huyện Hoa Lâm có thể coi là phất rồi.
- Nhưng đoạn đường từ Tân Bình tới huyện Hoa Lâm chỉ có 23 km, nếu như muốn về lâu về dài thì chỉ còn cách xi măng hóa con đường này, hơn nữa còn phải dựa theo tiêu chuẩn mặt đường xi măng cấp hai để thi công. Điều này thì không có mấy triệu thì không được nhưng bất kể là phòng giao thông huyện hay là cục giao thông thì đều không thể chịu được khoản chi khổng lồ như vậy. Tài chính huyện năm trước mới hơn ba triệu, chi ra đã gần bốn triệu, chỗ thiếu còn phải nghĩ biện pháp khác bù vào, ngay cả chuyện ăn cơm no bụng mà còn chưa được chú ý đến thì sao huyện còn có tâm tư sửa đường?
Triệu Quốc Đống đương nhiên hiểu lời của Du Minh Phú đại khí là ám chỉ việc Điền Ngọc có thể kiếm được một ít tài chính từ văn phòng xóa đói giảm nghèo tỉnh và sở nông nghiệp. Đó cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Điền Ngọc với thân phận phó chủ tịch huyện dám ngang ngược ở huyện Hoa Lâm này, khó trách ngay cả Ngưu Đức Phát trâu bò như thế mà ở trước mặt Điền Ngọc cũng phải cúi đầu, không có tiền thì dù mày có là trưởng phòng giao thông thì cũng chỉ là quả bóng da thôi.
Có tiền chính là đại gia, những lời này càng về sau càng thể hiện vô cùng sâu sắc. Nếu như mình có thể kiếm được tài chính thì chắc là Ngưu Đức Phát kia cũng sẽ hấp tấp chạy đến trước mặt mình giống như chó vẫy đuôi mừng chủ vậy, Triệu Quốc Đống nghĩ thầm như thế.
- Ừ, đây cũng là một vấn đề, một huyện nghèo thu nhập tài chính chỉ có hơn 3 triệu mà muốn bỏ ra mấy trăm ngàn để sửa đường, hơn nữa là sửa một con đường thì hiển nhiên không thực tế. Không thể tranh thủ một ít tài chính bên cục giao thông sao?
Triệu Quốc Đống trầm ngâm nói, đây là một ván cờ đầu tiên bày ra trước mặt hắn, hắn bắt buộc phải phá, nếu không hắn sẽ chẳng thể tạo lập được uy tín ở Hoa Lâm này.
- Tôi đoán tranh thủ thì chắc là có thể được một chút, nhưng là bao nhiêu chứ? Ba đến năm trăm ngàn cho anh thì cũng phải xem anh có kế hoạch sửa đường chắc chắn hay không, hơn nữa hơn phân nửa tài khoản được chỉ mặt gọi tên là dùng ở bên trên. Đầu năm nay biến đổi phương thức đồng bộ số liệu tài chính, các cục cũng đều tinh khôn, nếu thấy số liệu tài chính đồng bộ thì mới trình lên, huyện chúng ta thì sao có thể tính ra được những con số kia chứ?
Du Minh Phú đã hết sức quen thuộc với mánh lới của đám cơ quan trong huyện.
- Ba đến năm trăm ngàn chẳng qua cũng chỉ như muối bỏ biển, tác dụng không lớn.
Triệu Quốc Đống lắc đầu thở dài một hơi.
- Ôi phó chủ tịch Triệu của tôi, nếu thật sự có thể cho ngài ba đến năm trăm ngàn thì đó là đã quá nể mặt ngài rồi đó. Ba đến năm trăm ngàn đối với huyện chúng ta mà nói thì cũng không phải con số nhỏ, ngài không thấy hai con xe Santana rách nát của đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc và hội nghị hiệp thương chính trị của huyện sao, muốn đổi xe, báo cáo gửi vô số, Huyện cũng đã phê duyệt, chỉ là không có tiền, chủ tịch Hoa bên đại hội đại biểu nhân dân huyện lên trụ sở ủy ban nhân dân huyện trách móc suốt hai ngày trời, nói đến cả những lời khó nghe mà còn không có? Chủ tịch huyện La cũng chỉ mặt dày ra cười ứng phó, không có tiền, anh có là chủ tịch huyện thì cũng chỉ là cháu con rùa.
Du Minh Phú cười khổ nói.
Chuyện này thì Triệu Quốc Đống đã nghe Mã Bản Quý nói qua, sau hôm Điền Ngọc bị cách chức tạm thời thì chủ tịch Hoa bên đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc của huyện nhận được tin tức đã tới liên tục yêu cầu lập tức thực hiện thủ tục mua xe, đoán chừng là do cảm thấy một khi Điền Ngọc sụp đổ thì kế hoạch mua xe sẽ thất bại. Kết quả không phải dự đoán, việc mua xe tự nhiên bị bỏ đó, báo cáo phê duyệt trước đó cũng đành đặt vào trong đống văn kiện, lão chủ tịch Hoa trong lòng không thoải mái nên tự nhiên muốn trút giận, đổ vấy trách nhiệm. La Đại Hải và mấy phó chủ tịch huyện khác nghe được cũng chẳng biết trong lòng có tư vị gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.