Lộng Triều

Chương 14: Dựa vào cái gì mà ra vẻ




- Lão Du, có hứng thú đi với tôi chạy quanh các nơi không?
Văn phòng Ủy ban có ba Phó chánh văn phòng, ngoài Du Minh Phú ra thì hai vị còn lại Triệu Quốc Đống không quen. Chánh văn phòng Huyện ủy – Uông Minh Hi lại phụ trách toàn cục. Triệu Quốc Đống cẩn thận quan sát hai vị kia đi lại khá gần với Liêu Vĩnh Trung và Vi Biểu. Thật ra Du Minh Phú lại không được quá nhiều người thích.
- Chủ tịch Triệu muốn đi đâu?
Du Minh Phú mắt sáng lên và đứng dậy.
- Từ Tân Bình tới Hà Khẩu, tôi định chạy dọc tuyến này xem một chút.
Triệu Quốc Đống nói.
Bình thường Chủ tịch, Phó chủ tịch huyện nhận chức thì đều được bố trí một nhân viên văn phòng đi cùng. Mặc dù chưa nói là thư ký nhưng trên thực tế cũng là thư ký.
Triệu Quốc Đống còn trẻ như vậy thì nếu chọn người lớn tuổi một chút sẽ không hợp, nhưng sinh viên mới tốt nghiệp ra thì huyện không sẵn.
- Được, lão Du này không có bản lĩnh gì nhưng tôi quen đường bên Hoa Lâm. Chẳng qua hôm nay văn phòng hình như không còn xe. Chủ tịch Liêu lên Ủy ban Thị xã, Chủ tịch Miêu lên Thị ủy.
Du Minh Phú có chút khó xử nói:
- Hay là sáng mai ngài nói với Chánh văn phòng Uông là mình cần xe.
Huyện ủy, Ủy ban Hoa Lâm có không ít xe nhưng muốn từng lãnh đạo đều có xe dùng thì không dễ.
Bên Ủy ban huyện thì ngoài Chủ tịch có xe riêng, còn đâu chỉ còn hai xe Santana và một xe 16 chỗ cũ. Hai xe Santana thì có một xe Điền Ngọc trưng dụng, bốn Phó chủ tịch huyện khác chia nhau một xe.
Còn xe 16 chỗ dùng để nhân viên Ủy ban đi công tác. Chẳng qua người của Ủy ban đều biết xe này đi rất xóc. Bọn họ thà đi xe đạp hoặc đi xe bus cũng không đi xe này. Xe đó đang đi không chừng sẽ chết máy, nếu ở chỗ mà không có sóng điện thoại thì toi.
- Ồ?
Triệu Quốc Đống ngẩn ra, hắn không ngờ lại gặp vấn đề này:
- Phòng Giao thông có xe không?
- Tôi không rõ.
Du Minh Phú biết Trưởng phòng giao thông Ngưu Đức Phát là một kẻ rất kiêu ngạo, Phó chủ tịch huyện bình thường thì y không nể mặt. Trước đó ở huyện Ngưu Đức Phát chỉ nể mặt Trâu Trì Trường, La Đại Hải cùng với Phương Trì Quốc. Chẳng qua mấy lần bị Điền Ngọc làm khó dễ nên nể mặt thêm tên này. Dù là Phó chủ tịch Liêu Vĩnh Trung phụ trách trực tiếp cũng không sai được.
- Được rồi, tôi gọi cho Trưởng phòng giao thông.
Triệu Quốc Đống cũng cảm thấy Phòng Giao thông không dễ tiếp xúc.
Triệu Quốc Đống về văn phòng mình.
Văn phòng ủy ban sau khi hỏi ý kiến của hắn đã chuyển văn phòng trước đây của Điền Ngọc sang cho hắn dùng. Điền Ngọc vốn lên làm Phó chủ tịch thường trực huyện thì được đổi phòng, nhưng y vẫn ở phòng cũ. Sau khi Điền Ngọc bị đình chỉ công tác thì căn phòng này là nơi ít người qua lại.
Triệu Quốc Đống thật ra rất hài lòng khi văn phòng ở một góc, cách xa với mấy vị Phó chủ tịch huyện khác, lại được bóng cây che cho nên mùa hè rất mát.
Triệu Quốc Đống bỏ máy xuống mà rất buồn bực, nhưng suy nghĩ một chút nên nhịn xuống. Tên Ngưu Đức Phát kia đúng là kiêu căng, mày họp hay không thì có liên quan gì với nhau.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, Phòng Giao thông mà không điều ra được chiếc xe nào, đây trừ khi là làm khó Phó chủ tịch huyện mới tới là hắn ra, Triệu Quốc Đống không thể tưởng tượng ra lý do nào khác cả.
Trong điện thoại hắn đã muốn phát tác nhưng hắn biết thời cơ chưa thích hợp. Hắn biết Ngưu Đức Phát có quan hệ rất rộng ở huyện này, có quan hệ khá tốt với Trâu Trì Trường, lại cùng quê với Phương Trì Quốc, còn có quan hệ họ hàng gì đó với La Đại Hải. Đây là điều hắn biết được từ chỗ Mã Bản Quý. Hắn dù có mắng cũng không ăn thua, người ta không để ý thì sẽ không để ý.
- Lão Ngưu, ông nói với ai đó?
Trưởng phòng giao thông huyện Phong Đình ngồi bên hỏi.
- Còn có thể là ai chứ, một tên kiêm nhiệm chức Phó chủ tịch huyện mà thôi, nghe nói từ trên sở xuống.
Ngưu Đức Phát không nhịn được tắt máy.
- Ở sở à, được đó, qua đó bên ông có lẽ lấy được vài hạng mục thì sao?
- Được rồi, tôi đã hiểu, chẳng phải nhân vật lớn gì cả. Ông nghĩ xem đám cán bộ này bị đầy xuống nơi nghèo khó nhất huyện thì có năng lực gì? Không chừng bị lãnh đạo sở đá đít.
Ngưu Đức Phát cười nói:
- Tôi đã hỏi qua Cục trưởng Lục, y nói cũng không nghe thấy tin gì ở trên tỉnh, trong thời gian này cũng không có hạng mục gì. Bây giờ tỉnh đang dồn hết tâm trí vào hai đường cao tốc. Việc sửa quốc lộ 915 bên Ninh Lăng chúng ta chắc phải dừng lại rồi.
- Ừ, ông nói cũng đúng. Bị đầy đến Ninh Lăng thì đâu ra là nhân vật lớn chứ, nếu không sao không chạy tới mấy nơi như Miên Châu, Kiến Dương, hoặc kém ra cũng là Tân Châu Đường Giang.
Đối phương thấy Ngưu Đức Phát phân tích có lý nên nói.
- Quan mới lên thường hay ra uy, cẩn thận đó.
- Cái này có gì phải lo. Hắn nói muốn xuống xã xem tình hình đường xá, muốn người đi cùng nhưng lại muốn phòng tôi bỏ xe ra. Đường đường Phó chủ tịch huyện mà không lấy được xe của huyện, như vậy mà còn muốn lập uy sao? Được, hắn muốn lập uy thì phải lấy gì thực tế ra đi. Nếu không sẽ bị mọi người cười cho.
Ngưu Đức Phát có chút khinh thường mà nói. Điền Ngọc trước đây một mình chiếm một xe Santana và không ai dám nói gì, bốn Phó chủ tịch huyện khác tranh nhau một xe. Liêu Vĩnh Trung là thường vụ huyện ủy thì cũng có gì hơn, cũng phải đứng sang bên. Bây giờ một thằng Phó chủ tịch huyện vừa tới lại muốn phòng giao thông này bỏ xe ra, xem ra cũng chỉ là thằng tới ngồi chờ quá độ mà thôi.
- Đúng thế, không bản lĩnh thì đừng ra vẻ, mọi người đứng bên ngồi hưởng gió đâu. Có giỏi kéo hạng mục, kéo tài chính xuống, mọi người sẽ coi là ông lớn.
Trưởng phòng giao thông Phong Đình có lẽ cũng bực tức đám cán bộ phái xuống cơ sở rèn luyện nên khinh thường nói.
- Mấy năm trước chỗ tôi cũng có một cán bộ trên sở phái xuống, làm Phó bí thư chỗ tôi. Người ta khá thành thật được nửa năm nhưng không kéo được hạng mục, tài chính gì về. Vì thế y liền về tỉnh, nửa năm kết thúc mà hầu hết các Bí thư, Chủ tịch xã và Trưởng phòng ban huyện tôi không biết có người này làm Phó bí thư. Như vậy cũng tốt, ít nhất không gây loạn cho chúng ta.
- Ừ, loại người như vậy cho gặp khó hai lần là biết điều ngay. Ông mà nể mặt hắn, hắn lại nghĩ mình là Bí thư, Chủ tịch huyện.
Ngưu Đức Phát cười nói:
- Tôi nói với hắn là đang họp, không rảnh, về phần xe ư thì xuống xã hét rồi. Hắn nếu rảnh thì đợi xe về rồi nói tiếp.
Ngưu Đức Phát đang đắc ý thì Triệu Quốc Đống đang tức muốn nổ phổi. Thằng Ngưu Đức Phát quá kiêu căng, nhưng mình bây giờ chỉ có thể nhịn. Không có xe, mình chẳng lẽ sẽ cùng Du Minh Phú đi xe khách sao?
Nghĩ vậy Triệu Quốc Đống liền động tâm, việc này cũng được mà, ít nhất hôm nay cũng có thể chạy được tới Tân Bình mà.
Khi Triệu Quốc Đống đưa ra yêu cầu muốn cùng Du Minh Phú đi xe khách, Du Minh Phú há hốc mồm không thể tin. Y không thể tưởng được vị Chủ tịch Triệu này muốn làm gì?
Bên Ủy ban huyện không có xe, xe của Văn phòng ủy ban cũng phái ra ngoài. Phòng Giao thông cũng không có xe. Triệu Quốc Đống mới tới nên chưa tạo được quan hệ tốt với các phòng ban bên dưới nên không trách được ai. Nhiều lắm chỉ là tức Ngưu Đức Phát mà thôi, nhưng không đến mức bắt buộc phải xuống xã trong hôm nay sao?
Nhưng thấy Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh, Du Minh Phú biết mình mà từ chối thì sẽ mất địa vị trong mắt vị Chủ tịch Triệu này. Đừng nói là đi xe khách, dù đi bộ cũng phải đi.
Du Minh Phú không nói nhiều mà cầm cặp đi theo Triệu Quốc Đống ra ngoài.
Lên xe khách, Triệu Quốc Đống và Du Minh Phú ngồi dưới cùng của xe. Triệu Quốc Đống đột nhiên nói:
- Lão Du, anh nói sao Ngưu Đức Phát lại kiêu căng như vậy?
Du Minh Phú không ngờ Triệu Quốc Đống đột nhiên hỏi như vậy nên ngẩn ra một chút rồi nói:
- Chủ tịch Triệu, bởi vì y là Trưởng phòng giao thông, chẳng những có quan hệ mật thiết với lãnh đạo huyện, nghe nói y cũng có quan hệ tốt với lãnh đạo cục Giao thông thành phố, có hạng mục gì cũng có thể dính tới một chút. Lãnh đạo coi trọng y chính là nhờ điểm này.
- Vậy y trời sinh đã kiêu căng, hay do ngồi ở vị trí Trưởng phòng giao thông nên mới vậy?
Du Minh Phú có thể nhìn ra Ngưu Đức Phát kia đã bị Chủ tịch Triệu bực tức, trong lúc nhất thời không biết nói gì. Chẳng qua Triệu Quốc Đống nhìn chằm chằm vào nên y chỉ có thể trả lời:
- Ha ha, y không phải Trưởng phòng giao thông thì dựa vào cái gì mà kiêu căng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.